1. Có một kẻ biến thái đến nhà tôi mỗi ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 giờ 16 phút sáng, ngày Giáng sinh phủ đầy tuyết ở phía Nam thành phố Bunch, một người nào đó đã ghé thăm căn hộ của Shavonne.

Cốc, cốc.

Nguồn sáng duy nhất trong căn phòng tối tăm là một ngọn nến trên bàn làm việc, đặt bên cạnh đống bản thảo, bao thuốc và vài chai rượu.

Shavonne, người đang dán mắt vào máy đánh chữ, cố gắng hoàn thành bản thảo sắp hạn trước cuối năm, chuyển sự tập trung đến cửa trước. Cánh cửa chìm trong bóng tối dày đặc đến nỗi anh không thể nhìn thấy đường viền của núm vặn kim loại hay thậm chí toàn bộ cánh cửa.

Cốc, cốc.

Có một tiếng gõ khác. Anh ấy đã không nghe nhầm. Rõ ràng hơn lần đầu tiên, như để thông báo với Shavonne đang chúi đầu vào máy đánh chữ, rằng thực sự có ai đó ngoài cửa. Ai được nhỉ? Sẽ không có bất kỳ ai đến đây vào giờ này.

Khuôn mặt của người yêu anh, August, hiện lên trong đầu nhưng chỉ thoáng qua. August đã nổi cơn thịnh nộ như một đứa trẻ khi Shavonne nói rằng anh sẽ bận rộn không ngừng từ Giáng sinh cho đến cuối năm. Hai người đã không hề liên lạc với nhau trong cả tuần đó.

Cốc, cốc.

Shavonne cầm đèn dầu bước ra cửa. Những người như Shavonne thường không mở cửa như hầu hết mọi người thường làm. Thay vào đó, đầu tiên Shavonne kiểm tra xem ai đang ở bên ngoài bằng cách nhìn qua lỗ khóa, nhưng những gì anh ấy thấy không phải là một người hay hành lang của tòa nhà chung cư.

Đó là một đôi mắt.

Đôi mắt nhìn lại Shavonne qua lỗ khóa và vào căn hộ của anh.

"..."

Quá kinh ngạc, Shavonne giật mình lùi lại. Gì vậy...? Tim anh đập loạn xạ. Những giọt mồ hôi nhớp nháp trong lòng bàn tay đang cầm đèn dầu. Hẳn đó phải là trí tưởng tượng của anh. Có lẽ anh đã kiệt sức vì thức cả đêm. Shavonne cố gắng bình tĩnh lại.

Sau khi lấy lại hơi thở, Shavonne mới dám nhìn qua lỗ khóa một lần nữa. Anh giữ chặt núm cửa để ổn định bản thân khỏi cú sốc và nhìn lại.

"... Phù."

Đôi mắt đã biến mất. Tất cả những gì anh thấy là hành lang và bóng một người đàn ông ở đằng sau.

Tuy nhiên, Shavonne vẫn không mở cửa. Anh vờ như mình không có trong nhà, không tỉnh táo, hoặc hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ. Anh trốn cho đến khi vị khách kia mất hứng thú.

Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng người đi ra phía trước tòa nhà với những bước chân xa dần. 

Shavonne chỉ nghe thấy tiếng bước chân. Đó là một người hàng xóm? Tiếng đóng mở cửa vang lên từ đâu đó và theo sau là tiếng bước chân nhỏ dần.

Một lúc lâu sau, Shavonne đánh bạo rời khỏi căn hộ. Lúc đầu, anh quan sát và không nhận thấy bất cứ điều gì kì lạ hay khác thường, nhưng sau đó anh phát hiện ra một tờ ghi chú dưới tấm biển gắn trên cửa, chính xác là căn hộ 303.

『Chúc ngủ ngon :-P』

Haaa... Thật kỳ quặc.
Shavonne xé tờ giấy và ném nó đi. Mảnh giấy nhàu nát lăn trên sàn hành lang.

Vào buổi sáng, Shavonne nhận ra điều gì đó khi anh loạng choạng rời khỏi căn hộ trong tình trạng phờ phạc để giao bản thảo. Bây giờ có hai ghi chú trên tấm cửa. Một tờ lúc trước anh đã vứt đi và một là ...

『Anh không nên bỏ qua sự chân thành của tôi :(』

Shavonne cau mày. Nhưng cái này là gì?

Trước lễ Giáng sinh, một thi thể được tìm thấy cách căn hộ của Shavonne hai dãy nhà, trên phố Ira ở phía Nam Bunch....

Chắc hẳn đã có một vụ giết người khác và vẫn chưa đầy một hoặc hai ngày kể từ khi thời điểm nó xảy ra. Shavonne hững hờ bước qua đám đông đang điên cuồng vây quanh thi thể. Chuyện phố Ira có tỷ lệ tội phạm cao nhất trong khu vực đã không có gì là bí mật.

Ngay sau khi kiếm đủ tiền, mình sẽ chuyển đến vùng lân cận tốt hơn. Shavonne nghĩ trong khi cài cúc áo khoác. Phố Mount bên kia quận Đông sẽ tốt hơn nhiều. Nó không rẻ như phố Ira nhưng anh ấy vẫn có thể mua được...

Vào thời điểm đó, Shavonne không bao giờ nghĩ rằng có mối liên hệ giữa ghi chú ":-P" và những vụ giết người này.

Cách đây 8 năm, khi Shavonne vẫn đang ở độ tuổi đôi mươi tràn đầy năng lượng, tình cờ anh đến làm quản giáo tại Nhà tù Lute.

Đã gần một năm kể từ khi anh bị đuổi khỏi trại trẻ mồ côi do chính phủ bảo trợ, phải tự lo cho bản thân sau khi trưởng thành. Shavonne buộc phải lang thang trên đường phố mà không có một xu dính túi.

Anh chưa bao giờ có nhiều tiền, nhưng đây là lần đầu tiên anh trải qua chuyện như thế này. Anh không có đủ tiền để trọ qua đêm ở một nơi nào đó hay thậm chí là mua bất cứ thứ gì để ăn.

Đó là mùa đông chết chóc và gió thổi dữ dội. Trời lạnh đến mức, nếu không có nơi để nghỉ qua đêm, bạn có thể sẽ chết cóng. Và ngay cả khi bạn sống sót thì cũng chẳng nói lên được những khó khăn bạn đã phải chịu đựng. Shavonne không muốn chết ở tuổi 20 hay bị liệt mặt.

Anh muốn làm bất cứ điều gì để kiếm tiền, nhưng anh chỉ là một đứa trẻ mồ côi và không đủ đẹp trai để hút khách bằng khuôn mặt của mình. Anh không thiếu tài năng, nhưng lại không đủ kinh nghiệm để được thuê làm bất cứ việc gì.

Mình có nên ăn trộm không? Hay cướp ngân hàng? Shavonne nghĩ thầm, thở dài thườn thượt. Lựa chọn của mình, hoặc là chết, hoặc là hành động phạm pháp à?

Khi đang nằm bò trên băng ghế công viên và nhìn chằm chằm vô hồn, Shavonne tình cờ bắt gặp tờ rơi tuyển dụng lính canh cho Nhà tù Lute.

Việc tuyển dụng cai ngục từ dân thường thay vì các quan chức chính phủ là điều bất thường. Shavonne chỉ tình cờ lướt qua tờ rơi quảng cáo, nhưng đôi mắt của anh đột ngột mở lớn khi đọc được cụm từ "được cung cấp bữa ăn và chỗ ở". Họ đang tìm kiếm một người biết nghe lời để đảm nhiệm vai trò và không yêu cầu kinh nghiệm cũng như trình độ học vấn trước đó.

Mình sẽ nộp đơn. Nếu không may mắn, ít nhất mình sẽ được trả tiền cho cuộc phỏng vấn, nhưng nếu mình may mắn, có lẽ..... Cảm thấy hy vọng với trái tim đập loạn, Shavonne đã không nhìn thấy cảnh báo màu đỏ ở dòng cuối cùng của tờ rơi.

Chúng tôi không muốn một người chọc phá.

Nhưng Shavonne đã mù quáng khi nghĩ đến bữa ăn thịnh soạn và chiếc giường ấm áp. Trong đầu anh không hề mảy may nghi ngờ.

* * *

Sáng nay, Shavonne đã lấy một tờ ghi chú từ cửa.

Không, giống như sáng nay anh ấy lấy "một tờ khác".

『Với thời tiết như này, hãy mặc nhiều áo hơn khi anh ra ngoài nếu không muốn bị chết cóng. 』

Và tại sao hắn ta lại quan tâm liệu anh có bị chết cóng hay không cơ chứ? Shavonne nhăn mặt. Đây là ghi chú thứ tám mà anh nhận được. Kể từ Giáng sinh, ai đó sẽ dán một hoặc hai tờ giấy trên cửa nhà anh mỗi ngày.

Shavonne rất khó chịu, bởi vì chưa một ngày nào trôi qua kể từ khi anh được thuê làm nhà văn ma và tự hỏi tại sao lại có người viết như vậy. Anh để lại một mảnh giấy trên cửa với nội dung "Ta sẽ tố cáo ngươi" và đến đồn cảnh sát phố Ira.

"Có một kẻ biến thái đến nhà tôi mỗi ngày." Shavonne nói.

Đồn cảnh sát phố Ira nhỏ đến mức để được gọi là một đội tuần tra, nhưng vì người dân tập trung (tương đối) đông đúc nên có ba cảnh sát ở đó cùng với Shavonne. 

Một trong số họ nói: "Ngài không phải phụ nữ đã có gia đình, vậy tại sao lại gặp biến thái?"

Người kia nói: "Và tại sao ngài lại đến đây nếu ngài có thể đánh đuổi hắn ..."

Và người kia nói: "Có lẽ ngài đã khiêu khích anh ta."

Shavonne phớt lờ hắn và nhìn viên cảnh sát phụ trách vụ việc đang im lặng như không nghe thấy gì nên Shavonne nhắc lại lần nữa.

"Có một kẻ biến thái đến nhà tôi mỗi ngày."

Viên cảnh sát phụ trách vụ việc đã hỏi anh đó là "loại" biến thái nào. Shavonne vừa trả lời rằng hắn ta đã để lại tám tờ ghi chú trên cửa nhà vừa đưa cho họ xem. Ba cảnh sát nhận lấy chúng.

Một người nói: "Ngài nhạy cảm quá rồi."

Một người khác nói: "Chắc ai đó chỉ trêu đùa thôi, tại sao ngài phải đến đây..."

Người khác nói, "Nếu làm thế này mà gọi là biến thái, thì những ai làm món trứng tráng, ngài đều gọi họ là đầu bếp à?"

Shavonne phớt lờ hắn. Viên cảnh sát phụ trách vụ việc của Shavonne chỉ nhìn đồng hồ trên tường, mong muốn thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng khi Shavonne nói "Này anh" thì hắn đã tỉnh táo lại và trả lời muộn màng.

"Thực ra thì, ngài Shavonne, ngài không bị thiệt hại gì cả. Vậy nên, nếu chúng tôi điều tra vụ việc của ngài mà không có bằng chứng thì có chút..."

"Gì cơ?" Shavonne lo lắng hỏi.

Cảnh sát phụ trách Shavonne nhún vai.

"Chúng tôi không thể điều tra vụ việc của ngài được. Không có tình huống hoặc chứng cứ cho những gì đã xảy ra. Không thể xác định liệu ngài Shavonne có thể bị bất kỳ tổn hại nào hay không."

"Các anh đang bảo rằng hắn ta không phải kẻ biến thái sao... Chết tiệt, chẳng lẽ chỉ khi hắn khoe ớt ra thì mới là biến thái à?"

"Chà, như ngài Shavonne nói, nếu anh ta là một kẻ biến thái..."

Sau đó, viên cảnh sát phụ trách Shavonne chỉ vào tám tờ ghi chú trên bàn làm việc. Chính xác là tờ đầu tiên, "Chúc ngủ ngon :-P", gần như bị gió thổi bay.

"Thì thật dễ thương."

Cảnh sát phụ trách của Shavonne đã bắt chước chữ ":-P" trong tờ đầu tiên như một trò đùa và lè lưỡi.

Shavonne kìm nén ý muốn đánh cho hắn một trận và quay trở về tòa chung cư. 

***

Khi đứng trước cửa phòng 303, Shavonne tìm thấy mảnh giấy anh đã viết với nội dung "Ta sẽ tố cáo ngươi." Và (thật bất ngờ) anh thấy một ghi chú mới đính kèm để đáp lại.

『Anh thật xấu tính >:( 』

Shavonne lo lắng giật lấy tờ giấy và xé thành hàng nghìn mảnh trước khi ném xuống sàn.

Và ngày hôm đó, đã có khiếu nại rằng hành lang trước nhà Shavonne rất bừa bộn vì một người nào đó có ý thức công dân mạnh mẽ đã chứng kiến cảnh tượng ấy, và Shavonne bị phạt 3 rona theo quy định.

(Rona: Đơn vị tiền tệ)

Ngày hôm sau, không chỉ có một tờ ghi chú mới mà còn thêm một túi giấy nhỏ đựng tiền chứa 4 rona bên trong.

『Anh bị phạt 3 rona mà. Cứ giữ lại một rona còn lại. O:) 』

Shavonne giật lấy mảnh ghi chú và đưa cho người bạn duy nhất của mình, bác sĩ Fawkes. Anh chỉ vào kí hiệu O:) ở cuối mẩu giấy và hỏi.

"Cái gì đây?"

Fawkes nhìn Shavonne như thể không hiểu gì cả. Trong khoảnh khắc, Shavonne cảm thấy rùng mình.

"Một thiên thần."

-----------------------

Anh đã gặp bác sĩ Fawkes vào mùa hè bảy năm trước, khi anh 21 tuổi.

Chính bác sĩ Fawkes đã giúp đỡ Shavonne khi anh còn là một "kẻ tâm thần" lang thang khắp nơi. Tất nhiên, Fawkes có lẽ không biết điều đó. Ngài ấy chỉ kết bạn khi đang làm công việc tình nguyện (như sau này ngài ấy đã thú nhận) để nâng cao hình ảnh của mình.

Người ta không kết bạn chỉ vì cảm xúc, nhưng khi cảm xúc giữa họ là đúng đắn thì mối quan hệ giữa họ cũng đúng. Theo nghĩa đó, tình bạn giữa Shavonne và bác sĩ Fawkes là một mối quan hệ khó lâu bền.

Shavonne là người lao động nghèo khổ sống trong căn hộ trên phố Ira, nơi nổi tiếng là khu ổ chuột, còn bác sĩ Fawkes thì giàu có với một bệnh viện và một căn biệt thự mang tên ông trên phố Rewood.

Nhưng dù vậy, họ vẫn trở thành bạn bè. Chà, có lẽ nó không lạ lùng lắm vì thế giới này đầy rẫy những sự thật khó hiểu.

Shavonne và bác sĩ Fawkes đã là bạn trong bảy năm. Rất nhiều thứ đã thay đổi, như mái tóc dài của Shavonne nặng từ 1 đến 4 kí, quần áo trong tủ, anh ấy có công việc viết thuê nhờ Fawkes, anh đã hẹn hò với tổng cộng 28 người, người cuối cùng cũng là người yêu hiện tại, August Besch. Mặt khác, Fawkes lại chẳng thay đổi gì. Ngoại hình, nghề nghiệp, món tráng miệng yêu thích, mùi hương ông ghét và...

"Sắp hết năm rồi."

Anh ấy đã ở nhà của Fawkes. Nó giống căn biệt thự với lò sưởi, một chú chó giống Golden Retriever già nua đang ngủ trên thảm và một tách trà trên bàn có mùi thơm phảng phất và phát ra tiếng lách cách mỗi khi khuấy thìa.

"Tuyết đang rơi lặng lẽ ngoài cửa sổ." Shavonne thì thầm.

Fawkes dùng thìa khuấy tách trà và không đáp lời. Ông hiếm khi nói trong lúc uống trà, vì đối với ông, đó là giờ nghỉ ngơi. Ông sẽ không dùng nhiều sức lực hay tinh thần. Nhưng dù biết và hiểu điều đó, Shavonne vẫn hỏi những câu cần một đáp án. Nó thường đơn giản, mơ hồ và vô dụng như cuộc khảo sát trên đường của trung tâm thị trấn.

"Mục tiêu của ngài cho năm tới là gì?"

"Chà...."

Bác sĩ Fawkes nhấp một ngụm trà rồi trả lời.

"Tự sát chăng?"

Năm nào cũng vậy, năm này qua năm khác và năm sau cũng vậy. Trong bảy năm, "mục tiêu cho năm tới" của bác sĩ Fawkes vẫn là tự sát. Và năm nay, không có sự khác biệt.

------------------------

『Anh bị phạt 3 ronas. Hãy giữ lại một. O:) 』

Lúc 2 giờ chiều. Trong một quán cà phê, Shavonne đưa tờ ghi chú cho bác sĩ Fawkes. Anh chỉ vào kí hiệu O:) ở cuối mẩu giấy và hỏi.

"Cái gì đây?"

Fawkes nhìn Shavonne như thể không hiểu gì cả. Trong khoảnh khắc, Shavonne cảm thấy rùng mình.

"Một thiên thần."

Một lúc sau, khi Shavonne hỏi ông "Mục tiêu của ngài cho năm tới là gì?" như thường lệ vào mỗi dịp cuối năm, Fawkes đã trả lời rằng ông không dùng từ tự sát.

"Một thiên thần à?"

Bác sĩ Fawkes lắc đầu.

"Không. Nếu tự sát thì không thể lên thiên đường... Phải rồi, nên bị giết thì tốt hơn."

Ngài đùa à? Anh muốn hỏi nhưng lại không thể. Anh sợ rằng có thể Fawkes sẽ trả lời đó không phải trò đùa. May mắn thay, Fawkes không nói gì nữa. Trước khi kịp nhận ra, anh đã nhìn thấy hoàng hôn từ quán cà phê, nhuộm bầu trời rực đỏ.

Trước ngày đầu năm mới, một thi thể được tìm thấy cách căn hộ của Shavonne trên phố Ira hai dãy nhà. Một người khác chắc chắn đã chết. Vì đây không phải là tai nạn xảy ra một hoặc hai lần, Shavonne cố gắng vượt qua đám đông đang vây quanh thi thể mà không để ý nhiều.

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, thi thể đã nằm bên trái Shavonne.

"..."

Shavonne ngừng thở trong giây lát, hoặc có thể nói là trong nháy mắt. Vì lý do nào đó, anh cảm thấy không thoải mái. Thi thể bị tổn thương đến mức không thể nhận định được là ai, nhưng đó không phải là lý do để anh cảm thấy như vậy. Cái cảm giác khó chịu ấy, một loại... Déjà vu.

Shavonne nuốt nước bọt. Anh lắc đầu và cố gắng rũ bỏ hình ảnh xác chết trước mặt.

-------------------------

Lưu ý: Cuốn tiểu thuyết có nhiều câu văn lặp lại bất thường như dụng ý của tác giả, không phải do lỗi dịch. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net