Chương 22: Mất lý trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/Porsche/

Mất bao năm để rơi vào lưới tình của một người? Có đến năm không nhỉ? Hay là chỉ vài tháng? Hay... chỉ là vài ba phút giây?

Không! Không thể nào! Tỉnh lại đi Porsche. Đây không phải thời điểm để nghĩ về việc đấy. Mày chỉ thấy mỗi khi mày ở bên hắn thì mày an toàn... nhưng nó không đồng nghĩa với việc mày thích hắn.

Tôi đang định đánh cho bản thân tỉnh khỏi những suy nghĩ khùng điên thì bị gián đoạn bởi có ai đó gọi cho tôi.

<Tao gửi mày mail về bài giảng của trường với bài báo cáo của bọn mình.

Đọc đi vì mày nghỉ nhiều buổi lắm rồi mà mình phải thuyết trình 3 hôm nữa đấy. À với cả, nếu mày có thời gian thì tìm nốt thông tin của mấy slide còn lại nhé.>

"Nhưng có nhiều cái bị bỏ trống quá" Tôi trả lời.

<Không phải lo. Tao sẽ giúp mày làm. Chỉ cần nói tao mày cần giúp slide nào.>

"Cảm ơn nhé, người anh em"

Tôi cúp điện thoại Tem và dồn hết sự tập trung vào bài tập trước mắt. Thật sự cảm ơn thằng Tem vì nó đã giúp tôi làm cái này vì nếu chỉ có mình tôi thì mất cả năm để hoàn thành mất. Và điều tồi tệ hơn cả là cái thứ chết tiệt này hạn là thứ ba.

"Anh, em đi ra ngoài với bạn nhé"

Thằng em nói với tôi, và tôi chỉ trả lời bằng cái gật đầu. Mắt tôi dính vào thứ bài tập này đến mức tôi còn không biết thằng Che đã nói gì. Cuối tuần mà, nên nó có thời gian đi chơi, còn tôi đây, chìm trong những bài báo cáo và giáo trình còn sót lại. Đáng ra hôm nay tôi phải đi làm, nhưng ông Korn vô cùng nhân từ cho tôi nghỉ 1 ngày để hoàn thành bài tập.

Tôi mở slide và hoàn thành từng bài mà tôi đã bỏ tiết. Thật ra thì, ngành học của tôi quan trọng những hoạt động thể chất hơn, nhưng có người đã bỏ tiết quá nhiều nên phải làm gì đó để bù lại những ngày đó. Quá là áp lực rồi. Tôi thà ra ngoài và hoạt động thể dục còn hơn là ngồi đây và làm việc với một đống giấy tờ.

[LINE]

TEM: Để tao tìm mấy cái thông tin cho.

PORSCHE: Mẹ nó! Tao phát điên mất!

TEM: Tao giúp mày thế rồi, mày còn than vãn cái gì nữa?

PORSCHE: Ôi thần linh, mày có thể giúp tao thêm nữa mà.

TEM: Ê này, tao tưởng mày chỉ muốn qua môn thôi, hay mày còn muốn điểm cao nữa?

PORSCHE: Cái gì cũng được! Giúp tao hoàn thành cái khỉ gió này đi! Anh em giúp tao đi!

JOM: Được rồi! Tao sẽ giúp mày, người anh em!

* Gửi clip *

TEM: Mẹ mày Jom! Tao đang ở nhà hàng! Tiếng rên to vãi!

JOM: Thì tao chỉ đang giúp thằng Porsche đỡ áp lực thôi. Mà đây là cái mà nó thích nhất, hehehe.

Tôi hơi cau mày trước khi xem clip thằng Jom gửi. Nụ cười lập tức nở trên khoé môi tôi ngày khi mắt tôi dán lên màn hình. Tôi vứt quyển sách xuống và dẹp hết mọi thứ sang một bên trước khi kiểm tra xem cửa đã khoá chưa. Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi ngồi xuống và dựa lưng vào đầu giường. Tôi đơ người và thấy lo lắng, nhưng tôi không hiểu tôi phải lo lắng về cái quái gì không biết. Những ngày vừa qua tôi dành thời gian để nghĩ về thằng Kinn và não tôi cần được nghỉ ngơi để lấy lại phong độ.

<U-uhhhh! Ahhh..Aahhh..>

Suy nghĩ của tôi bị cắt đứt khi thấy tiếng rên ngọt đến từ cô diễn viên xinh đẹp trong clip AV. Cô ấy giữ bầu ngực trái của mình, mơn trớn nó trong khi đang thoả mãn nơi kia của mình. Tôi liếm môi trước khi đặt tay lên nơi đang căng cứng qua lớp quần. Tay tôi lần mò cạp quần, trước khi chầm chậm đưa tay vào trong và nắm lấy "bản lĩnh đàn ông" của tôi.

Mắt nhắm hờ rồi tôi tập trung đến hình ảnh đang chuyển động trước mặt.

Cô gái trong clip nắn bầu ngực khác với tay còn lại và nghịch núm vú. Tiếng rên nhẹ phát ra từ cổ họng cô ấy đáng ra phải làm tôi thấy hứng thú thường có vì tôi hay xem kiểu video như này. Nhưng có gì đấy không đúng. Tôi gạt suy nghĩ ấy sang một bên rồi tiếp tục di chuyển tay. Tôi cắn môi và đẩy nhanh tốc độ tay trong khi tiếp tục tưởng tượng cảnh ấy trong tâm trí...

"Mẹ nó!!" Tôi thở dài ngao ngán.

Tại sao thằng bé của tôi đéo chịu dựng?

Tôi lại nhắm mắt và cố tập trung tiếp. Lần này tôi cởi hẳn quần xuống để nó được hít thở không khí mát lạnh và bắt đầu quay tay tiếp. Chắc khoảng một hai phút gì đó cho đến khi tôi cau mày. Tôi mở chừng chừng mắt nhìn vào cô gái trên màn hình. Cô ta cũng khá đẹp nhưng mẹ nó chứ! Điều đó vẫn không khiến thằng bé tôi đứng dậy!

Hay do tôi quá áp lực vì bài báo cáo?

Tôi gỡ đoạn video mà thằng Jom gửi và vào trang web ưa thích của mình. Có lẽ vì chúng tôi thường không trùng gu nên thằng bé của tôi không thể dựng. Khi trang web mở lên, chào đón tôi bằng hình ảnh một cặp đôi đang mân mê nhau. Không muốn tốn nhiều thời gian, tôi nắm lấy phía dưới trước khi ấn nút phát video.

Người đàn ông đã trêu đùa cô gái một khoảng thời gian và trước đó tôi đã biết rằng, anh ta đã sẵn sàng đưa đẩy hông với cô ả nằm dưới. Xem một lúc, tôi cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên. Tôi liếm môi khi cảm thấy có gì đấy gợn gợn trong lòng và mắt vẫn dính chặt màn hình. Cô ả rên không ngừng trong khi anh ta đang dùng hết sức lực của mình lên cô ả.

Tôi nhìn cô ả một lúc rồi nhìn qua người đàn ông đang ở trên ả. Quả mặt đầy mê muội của anh ta khi anh ta cứ nhún nhảy cùng cô ả như không có ngày mai vậy. Trái tim tôi bẫng một nhịp khi thấy những hành động ấy anh ta, và tôi cảm thấy dục vọng trong tôi dâng trào khắp cơ thể khi tôi vẫn đang thoả mãn cây gậy nóng hổi của mình.

Đầu óc tôi đang ở chín tầng mây thì tự nhiên một hình ảnh bỗng vụt qua... Mẹ thằng Kinn! Mặt nó xuất hiện mọi nơi. Tôi cố gắng đẩy suy nghĩ ấy qua một bên và tiếp tục tập trung vào video với cậu bé đang cương cứng của mình nhưng hình ảnh Kinn chìm trong dục vọng và sung sướng khi nhìn xuống phía dưới mà hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Tôi cố gắng đẩy hình bóng anh ấy ra khỏi tâm trí nhưng bất lực. Điều tồi tệ hơn là, tôi thấy khô cổ dù đã cố nuốt cả đống nước bọt được tích tụ mỗi cú vuốt tay.

Tim tôi đập thình thịch không ngừng cùng hơi thở hổn hển và khi tôi cúi xuống, tôi thấy cây gậy của mình đang trở nên có sức sống hơn. Tôi ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng chính hình ảnh của Kinn đã khiến tôi trở nên như thế này.  Những ký ức về anh ấy đủ khiến tôi phải nuốt nước bọt trong khi tôi lại càng đẩy nhanh tốc độ trên cổ tay của mình.

Mẹ kiếp!  Tôi đang làm cái quái gì vậy?

Tôi cắn chặt môi, để mặc cho hình ảnh Kinn chiếm lấy toàn bộ tâm trí và cơ thể mình.  Cả mùi hương của anh ấy và thậm chí cả cái ôm của anh ấy giờ đang bay lơ lửng trên từng inch cơ thể tôi.  Đoạn phim trong tay tôi thậm chí không còn khiến tôi bận tâm nữa, bởi vì ký ức về Kinn đã đủ khiến trái tim tôi bùng cháy.

Chỉ cần thêm một chút...

Tôi vuốt ve mạnh hơn trước, khi tôi cảm thấy có gì đó trong cơ thể đang chuẩn bị dâng trào.

Hơn nữa...

"Chết tiệt.."

Chỉ một chút nữa thôi...

"Mẹ kiếp!"

Riiiiiiiiinng!  !  !

"Chết tiệt!!"

Tôi lớn tiếng chửi bới khi suy nghĩ của tôi bị xé toạc khỏi những gì tôi đang làm. Đầu óc tôi đã choáng váng, tôi đã sắp đạt đến giới hạn của mình nhưng tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên đã thu hút sự chú ý và phá hỏng tâm trạng của tôi.

Và nhanh chóng khi tay tôi dừng đà vuốt ve, lương tâm ngày càng lớn của tôi đập thẳng vào mặt tôi.

Tôi đang làm cái quái gì thế này?

Tôi nuốt một ngụm nước bọt và chuyển mình trên ghế. Tôi vẫn không thể tin được những gì đã xảy ra lúc nãy. Tôi thật ngốc phải không? Hay tôi không thể thực sự có được nó bình thường nữa? Hoặc có thể là do ...

Tôi định tiếp tục suy nghĩ của mình, nhưng khi tôi nhìn sang người đang gọi trên điện thoại của mình, cơ thể tôi lại bắt đầu căng thẳng khi mắt tôi mở to vì kinh ngạc. Với đôi tay run rẩy, tôi cố gắng nhấn nút trả lời.

<Đủ lâu để mày trả lời điện thoại rồi hả?]

Tôi gần như chột dạ khi giọng nói trầm ấm của Kinn vang lên từ đầu dây bên kia.

"Mày muốn cái quái gì vậy?" Tôi hỏi ngược lại, cố gắng hết sức để che đi giọng nói run rẩy của mình.

<Mày đang làm gì đấy?>

Câu hỏi của Kinn khiến tôi mất cảnh giác và tay tôi ngay lập tức nắm lấy chăn và che đi phần lưu manh đang căng phồng của mình.

"Báo cáo." Tôi đã trả lời ngay sau đây.

Mẹ kiếp!

Giọng của tôi gần như vỡ ra khi nghe câu đó. Và tim tôi cũng không giúp được gì vì tôi có thể cảm thấy nó đập rất nhanh trong lồng ngực.

<U-uhh..ahh..>

Một làn gió lạnh lập tức phả vào gáy tôi khi đầu dây bên kia phát ra âm thanh rất đáng ngờ. Âm thanh chạy thẳng vào háng tôi mà tôi phải cắn chặt môi, sau đó từ từ hít thở để làm dịu thần kinh của mình.

"Mày đang chơi cái quái gì thế Kinn?!"

Tôi gắt lên với anh ta khi tên khốn đó phát ra một âm thanh rên rỉ khác. Tay tôi sau đó ngay lập tức tìm đến các báo cáo của mình, chỉ để đánh lạc hướng bản thân khỏi Kinn.

<Huh?? Tao chỉ chỉnh lại cách ngồi của mình. Lưng tao đang giết tao rồi.> Kinn đáp lại để giả vờ vô tội.

"C-cái... chết tiệt!" Tôi im lặng lẩm bẩm khi cảm giác xấu hổ hiện lên trên khuôn mặt. Tôi nghiến răng, hung hăng gõ lên thanh tìm kiếm mấy tấm hình kinh dị để lao vào đầu óc ngu ngốc.

<Tối nay qua đây đi.>

"Tao không muốn! Cha mày bảo tao hôm nay là ngày nghỉ của tao."

<Hôm qua tao đã ra lệnh cho mày rồi.> Kinn bướng bỉnh nói.

"Chà, hôm nay đã khác! Tao vẫn còn rất nhiều báo cáo phải hoàn thành!" Tôi gằn giọng trả lời khi xem đoạn video quay cảnh một người đàn ông giết người và chặt xác thành nhiều mảnh.

<Qua đây rồi làm tiếp>

"Ồ! Mày có nhìn giờ là mấy giờ không? Tao phải đi mất rồi, Kinn. Tạm biệt!" Và sau đó, tôi cúp điện thoại và thở phào nhẹ nhõm khi tựa lưng vào đầu giường và nhắm mắt lại.

Mẹ kiếp! Tôi quá thất vọng vào bản thân.

Đầu óc tôi trống rỗng khi tôi cảm thấy sự mệt mỏi bao trùm lấy mình. Những báo cáo này thực sự đã rút cạn năng lượng của tôi. Tôi chỉ ước mình không phải làm điều này, nhưng tôi không có sự lựa chọn. Với đôi mắt vẫn nhắm nghiền, tôi thở dài thêm một tiếng nữa và khi tôi chuẩn bị trôi đi, một hình ảnh đột ngột hiện lên trong tâm trí tôi...

Và đó là hình ảnh của tên khốn Kinn.

Tôi mở to mắt vì kinh ngạc khi tôi lập tức đứng dậy khỏi giường rồi đi vào phòng tắm để rửa mặt. Vòi gần như bị giật ra khỏi vị trí của nó khi tôi mạnh mẽ bật nó lên.

Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Fuckkkkk!

"'Mày bị cái gì đấy Porsche!?" Tôi đập mạnh vào hình ảnh phản chiếu của mình trên gương.

Có bao nhiêu khuôn mặt, tại sao cứ phải là thằng khốn Kinn!?

Tôi ôm đầu một lúc và mạnh bạo tát một vốc nước vào mặt. Tôi đang ở giữa cơn khủng hoảng tình dục thì một tiếng gõ vang vọng từ cửa trước.

"Này, Porsche. Ai đó đến này."

Pol nói khi tôi mở cửa và anh ta liếc mắt về sau lưng mình. Sự chú ý của tôi bắt kịp với cử chỉ của anh ấy và tôi ngay lập tức nhìn theo ánh mắt của anh ấy. Tôi chết lặng trong một giây trước khi khuôn mặt tươi cười ghi dấu ấn trong tâm trí vẫn còn bàng hoàng trên mặt tôi.

Đó là Vegas.

"Chào. Có phải tôi đến không đúng lúc không?"

Vegas chào tôi cùng với nụ cười đặc trưng của anh ấy.  Pol sau đó đi ngang qua tôi và vỗ nhẹ vào lưng tôi trước khi nhấc tay ra để biểu thị rằng anh ấy sẽ đi lên.  Tôi thầm hiểu ý của anh ta và chỉ gật đầu đáp lại.

"Không sao." Tôi trả lời Vegas một cách kín đáo.

"Tôi đến để thăm cậu. Giờ cậu thấy khá hơn chưa?" Vegas đột nhiên đến gần và đặt tay lên trán tôi, khiến tôi ngạc nhiên.

"U-uhm... Tôi không sao. Cảm ơn." Tôi đáp, hơi quay mặt sang hướng khác. Tôi vẫn còn hơi bực bội vì những gì đã xảy ra lúc nãy và đây không phải là thời điểm tốt nhất để tôi có được mối quan hệ từ phụ gia. Vegas có lẽ hiểu cử chỉ của tôi và từ từ lùi lại một chút.

"Tôi cũng mua đồ ăn nhẹ cho cậu." Anh ta vừa nói vừa cầm rất nhiều túi giấy đựng đồ ngọt.

"Cảm ơn." Tôi từ chối anh ấy để thể hiện lòng biết ơn của mình và gãi gãi một bên cổ vì khó xử.

"U-uhm .. Tôi làm phiền cậu sao? Tôi xin lỗi."

"Không. Tôi chỉ hơi căng thẳng. Tôi vẫn còn rất nhiều báo cáo phải làm." Tôi đáp và quay đầu về phía đống giấy tờ trên bàn làm việc.

"Hừm, vậy thì ... Để tôi xem tôi có thể giúp gì cho cậu không." Vegas nói với tôi và ngay lập tức đi vào phòng của tôi. Tôi thở dài, chỉ đi theo sau anh ta, và để đồ ngọt anh ta đưa cho tôi trên bàn. Anh ta cầm máy tính xách tay của tôi và nhấp vào một số slide trong bài thuyết trình.

"Ồ... Tôi cũng có môn này. Cậu có muốn tôi giúp cậu cái này không?" Vegas quay lại nhìn tôi, xin phép tôi. Tôi chỉ biết ngồi xuống sàn và gật đầu đáp lại. Tôi sẽ để anh ta làm những gì anh ta muốn chỉ để hoàn thành bản báo cáo chết tiệt này. Khi anh ta được sự đồng ý của tôi, Vegas cũng ngồi xuống sàn nhà không quá xa tôi. Sau đó, tôi đặt cuốn sổ của mình ở mép giường và bắt đầu nhấp và trượt trên máy tính. Vegas lấy cuốn sách có chủ đề mà chúng tôi cần và bắt đầu giúp tôi.

Chúng tôi đã làm báo cáo trong một hai phút gì đó nhưng tôi vẫn không thể gạt những suy nghĩ về Kinn ra khỏi đầu. Cơ thể tôi vẫn còn tỉnh táo và bị kích thích cùng một lúc mà không có lý do gì cả. Chắc là vì tôi chưa đạt được cao trào hay điều gì đó khác... Tôi lắc đầu cố xua đuổi ý nghĩ đó đi nhưng điều đó có lẽ đã thu hút sự chú ý của Vegas và anh ta ngay lập tức chuyển hướng về phía tôi.

"Cậu không sao chứ Porsche? Đầu cậu còn đau à?" Sau đó anh ta lại đưa tay ra và đặt lên trán tôi. Tôi hơi sửng sốt, nhưng cuối cùng, vẫn để anh ta làm giảm bớt không khí nặng nề.

"Không. Chỉ là hơi chóng mặt." Tôi đáp lại với một nụ cười ngượng nghịu. Sau đó, anh ta nhìn tôi đầy ẩn ý trước khi lấy túi giấy đựng đồ ăn nhẹ sau lưng tôi và mở chúng ra.

"Hãy thử cái này. Não của cậu có lẽ cũng cần một ít đường." Vegas lấy ra một chiếc bánh kếp cùng với nhân kem và nhẹ nhàng trải nó ra. Sau đó anh ấy lấy khăn giấy và đưa cho tôi để tôi lấy nó mà không làm bẩn tay. Tôi nhặt chúng lên và nở một nụ cười với anh ấy. Tôi không đói, nhưng tôi sợ anh ta cảm thấy bị xúc phạm nếu tôi từ chối.

Tôi ngồi trở lại chỗ của mình và tiếp tục làm việc với hồ sơ của mình một cách lặng lẽ. Vegas sau đó cũng làm việc của mình và thỉnh thoảng kiểm tra tôi bất cứ khi nào tôi thấy điều gì đó khó hiểu. Như tôi đã nghĩ, tôi quá ngu ngốc với những thứ này và thực sự may mắn khi Vegas đã đến giúp đỡ. Đặc biệt nhất là đối với phần tiếng Anh, não của tôi gần như chảy ra khỏi mũi chỉ khi nhìn vào màn hình.

"Cậu có khát không? Tôi cũng đã mua một số loại trà. Tôi không biết cậu muốn hương vị nào nên tôi đã mua bốn loại trong số đó."

Vegas tạm dừng máy tính của tôi và sau đó đưa cho tôi một ít trà. Tôi lại lấy nó như thường lệ và liếc nhìn nó trước khi nhấp một ngụm. Đó là từ một cửa hàng nổi tiếng trên khắp trường học của chúng tôi, với lớp bọt phô mai nổi tiếng ở trên cùng.

Vegas sau đó cũng nhấp một ngụm.

Trời đất, tôi vẫn không thể hiểu tại sao Kinn lại muốn tôi không được có quan hệ gì với anh ta. Anh ta có vẻ vô hại, cũng tốt bụng và chu đáo.

"Ồ! Tôi quên rằng cậu vẫn đang bị bệnh. Điều này chắc hẳn rất tệ với cậu."

Vegas vội giật lấy chiếc cốc nhựa trên tay tôi, tôi đang bối rối nên giật phăng ly trà sủi bọt từ tay anh ta.

"Không, không sao đâu. Tôi đã khỏe rồi."

"Tôi không thể đưa cho cậu. Nếu cậu sốt trở lại, tôi sẽ không thể tha thứ cho chính mình." Anh ta đáp lại và nắm lấy tách trà của tôi một lần nữa, nhưng lần này tôi không buông tay.

"Nó thực sự ổn. Đừng lo lắng." Tôi không cứng đầu, nhưng tôi thực sự đang rất ổn. Chỉ một chút nữa thôi là tôi sẽ có thể trở lại với cuộc sống quen thuộc của mình. Vegas quan tâm quá mức đến sức khỏe của tôi như thể tôi là một cô gái nhưng biết đâu, tôi có thể còn mạnh hơn anh ấy.

Tôi cố gắng giật lại chiếc cốc của mình từ tay Vegas nhưng lần này tên khốn đó đã giữ chặt quá. Chúng tôi đã có một cuộc ẩu đả một chút thì đột nhiên tay tôi bị trượt và vô tình buông cốc trà ra. Nước bắn ra ngoài và bay thẳng vào áo của Vegas.

"Ồ...!"

"Chết tiệt!" Tôi chửi rồi vội buông cốc nhựa lấy khăn lau. Vegas sau đó cũng buông tách trà và nhìn xuống chiếc áo sơ mi bây giờ đã ướt sũng của mình.

"Tôi thực sự xin lỗi." Tôi vừa nói vừa nhanh chóng ngồi trước mặt anh ấy để chấm một miếng vải lên áo sơ mi của anh ấy và thấm một ít bọt phô mai. Tôi đang bận sửa lại chiếc áo sơ mi của Vegas và không chú ý lắm đến việc tên khốn này đang cười toe toét vì điều gì đấy suốt.

Anh ấy luôn để mắt đến tôi trong khi tôi đang lau ngực cho anh ấy. Có cái gì ở mặt của tôi à?

Khi mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, tôi nhìn lên anh ấy và nói,

"Tốt hơn là anh nên thay đồ, vẫn là một mớ hỗn độn."

Anh ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm trong một giây trước khi từ từ gật đầu. Tôi đang bận rộn sửa chữa mớ hổ lốn mà tôi đã gây ra thì đột nhiên Vegas cởi bỏ chiếc áo sơ mi của anh ấy trước mặt tôi. Tôi ngạc nhiên, một lần nữa và ngay lập tức quay đi chỗ khác.

Không phải vì tôi ngại hay gì cả, chỉ là hơi sợ rằng ký ức mà tôi cố gắng trốn tránh lúc trước sẽ quay trở lại.

"Nhưng mà, tôi có thể mượn áo sơ mi của cậu được không, Porsche? Tôi hứa sẽ giặt nó trước khi trả lại." Vegas lẩm bẩm và tôi gật đầu đáp lại rồi nhanh chóng đứng dậy mở tủ. Tôi lục tung quần áo của mình, và cái đống quần áo gần như rơi xuống người tôi trước khi cuối cùng tôi tìm thấy một chiếc áo phông trắng để đưa anh ta.

Tại sao tôi lại phải run? Chỉ là cơ thể của một người đàn ông khác thôi! Không phải là tôi chưa từng nhìn thấy thứ gì đó tương tự trước đây và chết tiệt, tôi cũng là một thằng đàn ông mà!

Tôi suy nghĩ linh tinh. Nhưng điều khiến tôi bận tâm nhất là, dù tôi đang nghĩ về điều gì, hình ảnh của Kinn luôn chiếm ưu thế.

"Đây." Tôi đưa cái áo cho Vegas mà không nhìn thẳng vào anh ta và nhanh chóng quay lại, giả vờ làm việc gì đó.

"Porsche, cậu... ngại à?" Vegas nói với một chút giọng cười khúc khích ở cuối.

"Không! Tôi-Tôi chỉ là... không quen với nó. Chỉ vậy thôi." Tôi nuốt nước bọt, quay lưng lại với anh ta. "Và tôi đang suy nghĩ về một số thứ nữa." Tôi nói thêm.

Tôi thường không bận tâm nhiều về mấy thằng đàn ông khác nhưng tên khốn đó đã khiến tôi lại thức cả đêm. Thằng khốn Kinn.

"Thế thì quay lại đi." Vegas trêu chọc tôi bằng một giọng khá ra lệnh. Sau đó tôi hít một hơi thật sâu trước khi quay lại nhìn về phía anh ấy. Cơ thể tôi cứng đơ lại khi bộ ngực trần của Vegas xuất hiện trước mặt tôi. Tôi cố gắng chuyển hướng mắt của mình và nhìn vào thứ khác nhưng ngay lập tức bị chặn lại bởi Vegas, người đang đi chậm về phía tôi.

"U-uhm... A-anh đang làm gì vậy?" Tôi lẩm bẩm, cố gắng hết sức để che giấu giọng nói run rẩy của mình. Tôi lùi lại một bước, quay mặt né tránh Vegas. Nhìn anh ta bây giờ hơi khó xử, biết rằng anh ta và Kinn có cùng một kiểu cơ thể. Tôi thừa nhận anh ta có làn da mịn màng hơn và cơ bắp rõ ràng hơn nhưng mẹ kiếp, tôi không thể gạt Kinn ra khỏi đầu mình!

"Cậu không sao chứ Porsche? Mặt cậu hơi đỏ và mồ hôi anh đang túa ra kìa." Vegas thì thầm. Anh ta đột ngột đến gần và nắm lấy eo tôi. Một cơn nổi da gà đột ngột ập đến khắp cơ thể khi tôi đang đứng đơ người.

Chuyện đéo gì xảy ra với mấy thằng anh em nhà này thế? Có nhất thiết phải ôm eo tôi không?

"Người cậu cũng nóng nữa." Vegas nói thêm, trượt lòng bàn tay lên má tôi.

Tâm trí tôi tự động quay cuồng, một tấn adrenaline được sinh ra và tự động hất tay Vegas ra khỏi mặt tôi. Tôi giật mình lùi lại một bước, nhưng chân tôi vấp phải thứ gì đó và trước khi tôi kịp nhận ra, mông tôi đã chạm đất cứng rồi.

"Porsche!!" Vegas vội vã đến và nắm lấy cánh tay tôi một cách lo lắng. Tôi cố gắng đứng dậy khi xoa nhẹ cái mông đang đau nhức của mình.

Mày đang làm cái gì vậy Porsche!? Ahhh... đau vãi!

"Tốt rồi." Tôi vẫy tay ý bảo không sao với Vegas, nhưng tên khốn này lo lắng quá mà vẫn sờ khắp người tôi.

"Đau ở đâu? Từ từ đứng dậy thôi." Anh ta nói và nắm lấy cánh tay tôi để đỡ tôi dậy. Tôi đang loay hoay đứng dậy thì một tiếng vang lớn vọng qua cửa.

"Vegas, thằng khốn kiếp!!!!!!" Đó là Thankhun, đang đứng dựa cửa và

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net