65. Nỗi ám ảnh của MJ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suối nước nóng có đường kính rộng bằng sải tay của ba người đàn ông trưởng thành đặt cạnh nhau. Nó giống một cái ao nhỏ hơn là một suối nước nóng.

Suối nước nóng được tạo ra như thế nào, được quản lý ra sao và làm sao MJ có thể tìm ra nơi này? Dowon ngâm mình trong nước nóng, nhìn MJ với vẻ mặt tò mò. MJ không cởi quần áo, đang ngồi cạnh cửa. Cậu mặc một chiếc áo khoác đen dày và nhìn chằm chằm vào nơi nào đó.

Dowon cũng nhìn theo hướng ánh mắt cậu. Đó là ngọn núi chỉ có cây cối mùa đông rậm rạp. Anh nhìn chăm chú qua những hàng cây xiêu vẹo về phía đông nhưng không thấy gì cả. Mặt trời mùa đông đang lặn nhanh sau dãy núi và bóng tối dần lấp đầy khoảng trống giữa những tán cây.

"MJ."

Nghe tiếng gọi, MJ, người đang nhìn chằm chằm vào những ngọn núi, quay đầu lại. Ánh mắt họ chạm nhau và MJ trông giống con dã thú màu đen đang thu mình lại.

Cậu ấy đang lo lắng à? Không, có vẻ như cậu đang kịch liệt bài xích điều gì đó. Giống phản ứng từ chối cực đoan đối với một thứ rất khó xác định được danh tính.

Anh cảm nhận được sát khí từ người cậu. Giống như những chiếc gai nhọn vươn ra mọi hướng, MJ đang gồng người lên trong chiếc áo khoác và cảnh giác với màn đêm.

Dowon vươn tay ra. Nghe thấy tiếng nước chảy dọc xuống từ khuỷu tay và cổ tay anh, MJ vểnh tai lên nghe.

"Lại đây nào."

MJ đứng dậy sau tiếng gọi của Dowon. Trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào bóng tối trên núi, cậu đến gần và ngồi xuống trong tầm với của Dowon. 

Sát khí bao trùm cậu ấy rất rõ ràng. MJ để lộ hàm răng như thể sẵn sàng cắn nát mọi thứ ngoại trừ Dowon.

Tại sao cậu ấy lại đột nhiên trở nên bất ổn và hung hăng như lần đầu họ gặp nhau? Dowon bối rối vì không biết tại sao.

Mọi chuyện đâu như thế này khi hai người họ đi cùng nhau. Dường như MJ đã thay đổi kể từ khi cậu vào nhà, nói rằng 'có chuyện cần giải quyết'.

Anh ngước nhìn MJ, người chỉ đang nắm chặt bàn tay mà Dowon đã chìa ra một lúc lâu. Dowon nắm lấy bàn tay đang hướng về phía mình.

"Có chuyện gì vậy? Cậu có thể cho tôi biết được không? Tôi muốn nghe."

MJ lảng tránh câu chuyện.

"Nước có ấm không?"

MJ vừa nói vừa nắm lấy bàn tay ẩm ướt của Dowon.

"Nếu quá nóng hoặc quá lạnh thì chúng ta có thể điều chỉnh nhiệt độ. Tôi đã tự làm hệ thống thoát nước nên biết khá rõ. Đường ống nước dưới này có đặt một cái van để trộn lẫn nước nóng với nước ngầm lạnh."

"Nhiệt độ ổn lắm. Rất phù hợp."

"Thật may. Anh không đọc sách sao? Ánh sáng quá yếu à? Nhưng nếu bật đèn sáng hơn thế này thì thú dữ sẽ lao xuống đây."

"Tôi lo cuốn sách sẽ bị ướt. Cậu không lạnh sao? MJ cũng vào đây đi."

"Tôi ổn."

"Ước gì cậu có thể vào đây và làm ấm người."

"Tôi nghĩ mình sẽ không thể chịu đựng được nếu cởi quần áo và chạm vào bác sĩ mất. Đến giờ tôi vẫn đang cương cứng."

"Cái đó...... "

"Bây giờ tôi còn nứng hơn nữa rồi. Không thể kiềm chế lại đâu, nên tôi sẽ ngồi ở đây."

Việc kiểm soát ham muốn tình dục khó khăn đến vậy sao? Nhưng cậu ấy có vẻ đang chịu đựng tốt mà, vậy tại sao?

Dowon bất an nhìn MJ. Cậu ấy ngọ nguậy tay như thể đang tìm kiếm một cái bật lửa. Hình ảnh MJ của quá khứ, người luôn chạy trốn hiện thực bằng cách phóng hoả hoặc làm tình, dường như đang chồng chéo lên nhau. Vừa nhìn chằm chằm vào bóng tối trên núi, cậu vừa hòa mình vào màn đêm ấy.

"MJ."

Dowon đưa tay lên và bẹo má MJ. Anh chạm đầu ngón tay vào vết sẹo bỏng trên tai. Anh vuốt ve hai gò má lạnh lẽo và lớp mô da đã biến thành sẹo cứng rồi hôn lên má cậu.

MJ, người đã trân trối nhìn vào bóng tối như muốn giết chết chúng, lần đầu tiên nhìn chằm chằm vào Dowon. Hành động hôn lên những vết bỏng của Dowon đã xoa dịu cậu.

Khi Dowon bước ra khỏi nước, MJ vội vàng ôm anh vào lòng và cuộn tròn Dowon kéo vào trong áo khoác của mình, như thể lo lắng anh sẽ tiếp xúc với không khí lạnh, dù chỉ là đầu ngón chân. MJ không quan tâm đến việc quần áo mình bị ướt và ôm chặt Dowon.

"Bác sĩ, hợp đồng của chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt rồi à?"

Chỉ sau khi được ôm trong áo khoác, Dowon mới thấy cơ thể của MJ cứng đờ như thế nào. Những cơ bắp căng cứng, không một giây phút lơ là cảnh giác, như thể sẽ hành động bất cứ lúc nào.

Để tìm ra nguồn gốc sự bất an của MJ, Dowon quan sát biểu cảm và ánh mắt cậu mà không bỏ sót một dấu hiệu nào.

"Là hợp đồng gì ấy?"

"Bác sĩ tư vấn và bệnh nhân."

"Nếu tôi coi MJ như một bệnh nhân thì tôi đã không ở đây rồi. MJ cũng biết điều đó mà."

"Vâng, tôi biết. Tôi thích mối quan hệ này hơn. Trở thành người yêu của nhau thật hạnh phúc."

"Cậu hỏi như vậy vì vẫn còn lưu luyến kiểu quan hệ kia à?"

"Bởi vì tôi bức bối quá."

"Bức bối?"

"Ừm. Cứ nghĩ về Cha là những chuyện trong quá khứ lại ùa về. Tôi muốn nói với anh nhưng bác sĩ không còn là người tư vấn của tôi nữa. Không phải buổi tư vấn mà tôi cứ một mình lảm nhảm kể chuyện thì cũng kỳ lạ lắm."

"Khi trở thành người yêu thì chúng ta vẫn có thể nói về những chuyện đó mà."

"Hả? Thật ạ?"

"Chúng ta có thể kể cho nhau nghe những điều vụn vặt. Ngay cả khi cậu không phải là bệnh nhân của tôi thì chúng ta vẫn có thể nói về những chuyện đó. Cậu đang lo lắng về điều đó à? Cậu cứ nói đi. Tôi sẽ lắng nghe với tư cách là người yêu."

MJ nhìn qua vai Dowon vào những dãy núi. Khi bóng tối lớn dần thì tầm nhìn dường như mở rộng ra. Cậu không thể biết được kẻ nào đang theo dõi mình, hay đó chỉ là ảo ảnh được tạo ra do nỗi bất an của MJ? Bởi vì không thể nhìn thấy đối phương nên vẻ lo lắng thay đổi từng giây từng phút.

Nó trở thành con quái vật với một khẩu súng khổng lồ, sau đó biến thành ngọn lửa với cái mõm há rộng. Nó sâu hút như đường hầm đen ngòm ở chính giữa hai chân mẹ cậu, và giống dương vật sừng sững của bố cậu dập vào người mẹ như một cái dùi cui trong tư thế doggy.

Nó là một con sói khổng lồ đứng dậy và đi bằng hai chân, sau đó trở thành bát cơm nhỏ cho chó, luôn trống trơn dù được đổ bao nhiêu thức ăn vào đó, rồi biến thành Dowon vừa khóc vừa cười.

Nỗi sợ hãi của cậu rất đa dạng.

MJ ôm Dowon chặt hơn. Cậu nhắm mắt lại và mở miệng.

"Khi tôi là một đứa trẻ lớn lên cùng Dick trong nhà kho."

Dowon mở to mắt. Đó là khởi đầu cho chấn thương tâm lý của MJ. Đó là câu chuyện khiến bản thân cậu không thể kiểm soát được và bộc lộ ham muốn tình dục ngay trong ô tô và sử dụng bạo lực để đàn áp Dowon.

Dowon không chắc liệu MJ có thể tự mình chịu đựng câu chuyện đó hay không nên anh đã lấy tay bịt miệng MJ lại. Dowon lắc đầu.

"Tôi đã nói cậu đừng cố ép mình nhớ về quá khứ mà."

MJ gỡ tay Dowon ra.

"Nó đến với tôi một cách tự nhiên."

"Chúng ta không thể tùy tiện khơi gợi ngọn nguồn của ký ức. Đừng đào bới lên, đặc biệt là những ký ức cậu muốn chôn vùi."

"Tôi muốn nói với anh."

"Nhưng mà..."

"Tôi muốn nói với bác sĩ. Không được sao?"

"..... Cậu có thể không kiểm soát được nó."

"Ừm. Được rồi. Nếu bác sĩ cảm thấy có vấn đề thì tôi sẽ không nói nữa."

Tại sao bây giờ cậu ấy lại đột nhiên muốn chạm vào những ký ức nhạy cảm và mong manh như vậy? Dowon nhìn MJ hồi lâu với ánh mắt lo lắng. Nếu Dowon không đồng ý thì MJ - người sẽ lại niêm phong ký ức về khoảng thời gian đó một lần nữa, sống mà quên đi chúng - sẽ bị nhấn chìm trong bóng tối.

Nếu Dowon đạp phanh thì MJ sẽ dừng lại. MJ đã tin tưởng và tuân thủ chính xác chuỗi mệnh lệnh đó. Cậu ấy tin tưởng vào phán đoán của Dowon hơn là phán đoán của chính mình.

Đó là lý do tại sao Dowon không thể bắt MJ chôn vùi những ký ức đó. Bởi vì cậu ấy đã dựa dẫm vào Dowon quá nhiều. Cách suy nghĩ và cả hướng hành động của MJ đều thay đổi theo sự lựa chọn của Dowon.

Sau đó, Dowon có thể đưa ra một quyết định sai lầm hoàn toàn khác với ý muốn của MJ. Anh không nên chi phối cuộc sống của đối phương. Kể cả trên danh nghĩa người yêu.

"Cậu có muốn nói chuyện không?"

Dowon lại vuốt ve vết sẹo bỏng. Anh vẫn có thể cảm thấy sự căng thẳng trong cơ bắp của cậu. MJ trả lời, tựa đầu vào tay Dowon với vẻ mặt thoải mái.

"Ừm."

"Nếu vậy thì tôi sẽ lắng nghe."

"Thật sao?"

"Vâng, cậu cứ thoải mái nói chuyện đi."

Nghe vậy, cuối cùng MJ cũng mở lời với khuôn mặt bớt căng thằng.

"Đó là thứ tôi ghét nhất. Tôi ghét căn nhà kho đó nhất. À không. Điều tôi ghét không phải là bản thân cái nhà kho mà là một thứ gì đó khác. Không phải chuyện bố đã nhốt tôi vào trong đó, cũng không phải việc phải ăn thức ăn cho chó. Phải rồi, chính là bóng tối."

Nhìn Dowon cẩn thận lắng nghe, MJ nói về bất cứ điều gì nảy ra trong đầu.

"Bóng tối ở đó khác với bất cứ nơi nào khác. Đó là bóng tối vô tận. Vào buổi tối, nó tối đến mức tôi không thể nhìn thấy chân tay của chính mình. Mọi thứ tăm tối đến nỗi không thể đo được chiều sâu hay chiều rộng của nó."

Bóng tối do đứa trẻ MJ hình dung ra dường như là một sự tồn tại kỳ quái và lố bịch xen lẫn với ảo tưởng hơn là thực tế.

"Tôi đã rất sợ hãi. Bóng tối thu hút quá nhiều trí tưởng tượng. Đó cũng là điều khủng khiếp nhất đối với một đứa trẻ không có ý thức rõ ràng về hiện thực. Nhà kho tối tăm không khác gì hang ổ của những con quái vật được tạo ra từ trí tưởng tượng."

MJ bắt đầu mở cánh cửa nhà kho lưu trữ đầy kí ức. Không còn sợ hãi tột độ hay mất kiểm soát như trước. Cậu cực kỳ bình tĩnh và không cảm thấy lạ lẫm.

"Cái đó là gì nhỉ? Trong bộ phim tài liệu, bác sĩ cũng đã từng nói. Ở Mỹ, có câu chuyện về một ông kẹ bước ra từ tủ quần áo của trẻ con. Lúc ở trong nhà kho, tôi không biết có thứ được gọi là ông kẹ. Không ai nói với tôi điều đó cả."

Dowon suýt cắn môi khi biết rằng không có người lớn nào nói cho cậu nghe về ông kẹ. MJ kể câu chuyện của chính mình quá bình tĩnh. Sự điềm tĩnh đó khiến Dowon gặp khá nhiều khó khăn.

"Nhưng dường như có thứ gì đó xuất hiện trong bóng tối. Tôi không biết nữa, nhưng mỗi đêm tôi đều nghĩ thứ gì đó đang ẩn nấp trong góc nhà kho có thể làm hại tôi."

MJ giải thích 'thứ gì đó' bằng nhiều phép ẩn dụ khác nhau.

"Một con chim có sừng, một con nhện có chân người, một con lợn có hơn hai mươi cặp vú và một con hươu có dương vật người trên đầu. Nó không giống quỷ, ma hay yêu tinh. Chúng kỳ dị hơn bởi vì hình thù của động vật và con người bị trộn lẫn với nhau. Tôi sợ một con hươu có dương vật trên đầu thay vì gạc hơn là một người cầm súng."

Hình ảnh con người mà MJ nhìn thấy qua động vật đã bị phân mảnh quá mức. Đó là chủ nghĩa ái vật tình dục. Những con quái vật sở hữu một phần sức hấp dẫn tình dục của con người. Từng bộ phận của cơ thể con người một mặt rất gợi cảm và quyến rũ, nhưng lại trở nên kỳ dị và đáng sợ khi được gắn trên cơ thể của một con thú.

MJ sợ điều đó. Cậu sợ bản thân mình sẽ mút núm vú của một con lợn mà không hề nhận ra. Cậu sợ mình sẽ vuốt ve chân của một con nhện. Cậu sợ chính mình sẽ nắm lấy dương vật trên đầu con hươu và thủ dâm.

Cậu sợ nhiều thứ đến nỗi không thể phân biệt được đâu là việc con người nên làm và đâu là việc chỉ loài vật mới làm.

"Vì vậy, tôi đã bật đèn. Nhưng không có đèn nên tôi đã bật lửa. Lửa quá nhỏ và chóng tàn nên tôi phải tìm cách để nó cháy được lâu hơn."

Dù chỉ một ánh lửa nhỏ thì cậu cũng phải bám lấy. Bởi vì chỉ có ánh sáng mới chiến thắng được bóng tối.

"Đầu tiên tôi đốt giấy, sau đó tôi đốt những cành cây nhặt được gần nhà. Nó cháy không được bao lâu thì lại tắt. Nhưng không sao cả, chỉ cần thế là đủ. Chỉ cần vậy thôi là toàn bộ nhà kho đã được thắp sáng. Nếu vậy thì sẽ không còn đáng sợ nữa. Không có chỗ cho quái vật ẩn náu."

Cậu đã học được tính tuyệt đối của lửa theo cách đó. Khi ranh giới giữa người và thú không rõ ràng. Khi cậu thậm chí không nhận ra việc bị nuôi nhốt trong nhà kho cùng với chó và ăn cơm chó là sai trái. Cậu lớn lên với sự bất mãn tuyệt đối, luôn xua đuổi những thứ có thể hãm hại mình.

Dường như MJ đốt lửa mà không có nhiều tham vọng như những kẻ phóng hoả hàng loạt khác. Khác với tâm lý của những kẻ phóng hoả để phô trương bản thân và tận hưởng thành quả, MJ đã tin rằng ngọn lửa sẽ bảo vệ cậu.

Vì vậy, cậu ấy luôn giữ ngọn lửa bên mình, và khi không kiểm soát được bản thân, cậu đã đốt lửa một cách ám ảnh.

"Hình như cậu đã gây ra những vụ phóng hoả hàng loạt từ nửa năm trước khi cậu gặp tôi. Nhưng trước đó chỉ là những vụ nhỏ lẻ nhưng lặp đi lặp lại à?"

Trước câu hỏi của Dowon, MJ nói "à" và vang lên trong cổ họng.

"Tôi đã không phóng hỏa cho đến khi Dick chết."

"Thì ra sự tồn tại của Dick giống như ngọn lửa."

"Vâng. Dick đã sống sót trong ngọn lửa nuốt chửng cha mẹ tôi. Với tôi, cậu ấy mạnh mẽ như lửa vậy."

"Sau đó Dick chết."

"Đúng vậy. Mỗi khi bất an, tôi phải tìm bật lửa. Tôi không thể ngừng tay được. Lúc đầu, tôi giải tỏa bằng cách khi làm tình với phụ nữ, nhưng sau đó không được tốt lắm, một khi tôi bắt đầu phóng hoả thì dần dần mất kiểm soát."

Dowon có thể hiểu được. Anh biết MJ đã phóng hỏa như thế nào và cảm thấy nhẹ nhõm vì ngọn lửa. Việc liên kết sức mạnh của lửa với khoái cảm tình dục cũng liên quan đến những con quái vật cậu nhìn thấy thời thơ ấu.

"Cậu không sợ chính mình sẽ bị thiêu chết sao?"

MJ chớp mắt. Câu hỏi của Dowon thật lạ lẫm, nhưng cậu ấy bắt đầu cười với vẻ mặt thú vị.

"Dick không cắn chủ. Nếu chế ngự được lửa thì nó sẽ không cắn tôi. Bởi vì tôi là người chiến thắng lửa."

Đối với MJ, lửa là sự tồn tại tuyệt đối. MJ có thể dùng ngữ điệu bình thường hàng ngày để kể lại câu chuyện ấy là bởi vì cậu đã vượt qua được ký ức ban đầu? Làm sao cậu có thể nói về nỗi sợ hãi của mình một cách bình thản như vậy?

Hầu hết mọi người sợ hãi vì họ không biết rõ thứ khiến mình sợ hãi. Một khi đã hiểu rõ thì họ sẽ chuyển sang sợ hãi thứ khác.

Ví dụ, nếu bạn sợ những câu chuyện ma khi còn nhỏ thì đó là lý do tương tự như việc bạn sợ đói vì không có tiền khi trưởng thành.

MJ cũng vậy. Đó là lý do cậu có thể bình thản nói ra. Thay vì vượt qua nỗi ám ảnh hồi nhỏ, nỗi sợ hãi của cậu đã chuyển sang một đối tượng khác.

"MJ."

Dowon lo lắng nhìn MJ. MJ vừa nhìn Dowon vừa xoa xoa gò má đã trở nên lạnh lẽo.

"Lạnh quá, không được rồi."

MJ nói vậy và ôm Dowon trong tay. Cậu ngâm mình trong suối nước nóng đến tận cằm và làm tan chảy mái tóc lạnh cóng bằng nước ấm.

Dowon càng hối hận hơn trước hành động đa tình của MJ. Anh đã biết chính xác nỗi sợ hãi lớn dần từ bóng tối trong căn nhà kho của MJ đã chuyển đến đâu.

Hành động của MJ rõ ràng đến nỗi nếu Dowon không phải chuyên gia thì cũng có thể nhận ra. Dowon nói trong khi nắm tay MJ, người luôn chăm sóc cho anh.

"Tôi sẽ không rời bỏ MJ. Không một ai có thể khiến tôi rời xa MJ đâu. Nên cậu đừng quá sợ hãi."

MJ lặng lẽ nhìn Dowon và mỉm cười. Một nụ cười ẩn giấu đầy vẻ phức tạp.

"Vâng, tôi cũng không rời bỏ bác sĩ đâu. Đừng lo. Tôi sẽ bảo vệ anh."

Khi còn nhỏ, MJ đã vượt qua nỗi sợ hãi rằng thứ gì đó có thể làm hại mình bằng lửa. Chỉ biết chịu đựng nỗi sợ hãi giáng xuống chính mình, cậu không biết phải đối phó thế nào với nỗi đau của những người khác.

Bây giờ MJ đã có nỗi sợ hãi mới. Nỗi sợ mất đi những thứ quý giá mà cậu không thể kiểm soát.

Mục tiêu đó không ai khác chính là Dowon. Bản thân việc mất đi Dowon đã trở thành nỗi sợ hãi mới thì liệu anh ấy có thể làm được gì cho cậu?

"Tôi sẽ bảo vệ anh. Tôi sẽ không để cho bất cứ ai đụng vào anh đâu."

MJ mỉm cười.

"Tôi thích anh. Bác sĩ, tôi thực sự thích anh. Tôi sẽ không bao giờ đánh mất anh."

Bây giờ, câu nói "tôi thích anh" không còn giống một lời tỏ tình bình thường nữa.

Dowon là chiếc bật lửa mới của cậu ấy.

Là ánh sáng duy nhất có thể thắp sáng bóng tối của MJ.

Dowon nhìn MJ, cảm nhận được sự lạnh lẽo khác hẳn với thời tiết lạnh thấu xương. Nhìn thấy MJ cười ngây thơ, toàn thân anh run lên vì sự tàn nhẫn còn hơn cả cái lạnh.

-----------------------

Mình mới đọc manhwa chương kết của ss1 xong muốn xỉu ngang. Cái kết ngang ngược vl. Nếu chưa đọc novel chắc tôi tức hộc máu mất :v 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net