Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tôi sẽ tiến hành xáo trộn các thẻ bài một lần nữa."

Việc xáo bài thông thường kết thúc.

Trong trò chơi Blackjack 1: 1, việc đếm bài (*) có ý nghĩa rất ít. Đếm bài chỉ có lợi khi có nhiều người chơi vs 1 Dealer ngồi ở bàn.

(*): Ghi nhớ số lần xuất hiện của các thẻ bài để tăng cơ hội chiến thắng

Trên thực tế, trong các phòng VIP của sòng bạc hầu như không có vấn đề gì với việc đếm bài. Ngoài ra, những vị khách trong phòng VIP thích chơi Blackjack là những người chơi thích giải trí thông thường, đa số họ thích chơi bài poker Hold'em vì nó không có giới hạn đặt cược hoặc chơi Baccarat để được xét duyệt làm khách VIP trong sòng bạc thực sự. Bài của tôi và của Kwon Taeha đã hòa nhau 5 ván, đến giờ Central Seapass vẫn chưa tìm được chủ nhân và vẫn nổi bần bật chính giữa bàn.

"Joo Ha Won"

Anh ấy đã gọi cho tôi trước khi tôi tiến hành chia bài. Nếu mỗi lần anh ấy gọi tên tôi như thế này, tôi phải chuẩn bị kỹ càng cho những gì anh ấy sẽ nói.

"Tại sao cậu lại mắc nợ?"

Sự nghi ngờ của anh ấy đã vượt qua dự đoán của tôi và tôi chỉ để câu hỏi này trôi qua.

"Ngài thật sự không biết ạ?"

"Hãy tự mình nói với tôi xem."

Chẳng có gì phải giấu cả.

"Đó là món nợ bố tôi để lại."

"Nguyên nhân?"

"Lúc đó tôi còn nhỏ vì thế tôi thực sự không biết."

"Cậu cũng không muốn biết chút nào à?"

"Nếu tôi biết thì liệu món nợ đó có tự xoá đi được không ạ?"

Lúc đó tôi cảm thấy giọng mình trở nên gay gắt đến mức tôi phải hạ giọng xuống nhưng hình như anh ta đang nghĩ đến chuyện khác.

"Tôi sẽ tiến hành chia bài."

"Chuyển sang chơi Hold'em Poker đi."

Tôi dừng bàn tay đang chia bài lại.

"Ngài có muốn tôi xáo bài lần nữa không ạ?"

"Tuỳ cậu Dealer quyết định."

"Vậy hãy tiếp tục như trước nhé. Hold'em là một trò chơi không có giới hạn nhưng vì không có chip nên nếu đánh bại đối thủ, người chiến thắng sẽ nhận được Seapass. Mỗi người chơi sẽ có 2 lá bài trên tay, sau đó 3 lá bài chung sẽ lộ ra ở giữa bàn."

Bất kể quân bài tốt hay xấu đều phải chơi cho đến vòng River tức là vòng cuối cùng. Bởi vì mục tiêu là một thẻ Seapass duy nhất, không có tiền cược thêm bổ sung. Vì vậy, không cần phải "Fold".

Tôi và Kwon Tae Ha cùng cầm hai lá bài trước mặt lên và nhìn vào, anh ấy nhìn xuống lá bài của mình, tôi cũng nhìn xuống lá bài của mình. Thẻ của tôi là [♠️6] [♣️4] còn thẻ của anh ấy thì tôi không biết vì không còn kính áp tròng như trước nữa.

"Tôi sẽ tiến hành mở ba lá bài chung vòng Flop ạ."

Ba lá bài xếp ở giữa được lật ngửa.

[♥️10], [♦️J], [♣️A]

Những con số trên các tấm thẻ trông có vẻ rải rác và không hề kết nối với nhau. Anh ấy dùng ngón tay búng vào thẻ bài và tạo ra một âm thanh 'pop' nhẹ một cách vui vẻ.

"Tôi sẽ tiến hành công khai 2 lá bài chung còn lại, ngài đồng ý chứ ạ?"

"Cậu sẽ bỏ bài chứ?"

Anh ấy tiếp tục dùng ngón tay cái chà xát mép bài nhiều lần, thực ra tôi không hồi hộp như lúc chơi bằng cách đặt chip như ở khách sạn vì tôi không cảm thấy bị đe dọa. Mặc dù anh ấy giữ thẻ ra vào phòng của tôi nhưng tôi cũng không phải là kiểu  người sẽ nhượng bộ trước bạo lực và anh ấy không phải là người sẽ bất chấp làm bất cứ điều gì mình muốn như Lee Kihyun. Nếu Kwon Tae Ha ra giá 100 triệu để qua đêm với tôi như Lee Ki Hyun đã làm, tôi nghĩ tôi sẽ sẵn sàng trao cơ thể của mình cho anh ấy.

Tại sao tôi lại nghĩ như vậy? Bởi vì tôi biết anh ấy không phải là loại người sẽ trả số tiền đó. Anh ấy không phải là người tiêu tiền chỉ vì niềm vui. Có thể nhận thấy rằng anh ấy không hề khoe khoang sự giàu có của mình với Kang Joo Hee.

"Nếu tôi yêu cầu điều gì đó, ngài có chấp nhận không ạ?"

"Cậu định nhờ tôi giúp cậu liếm phần dưới nhẵn mịn đó à?"

Anh ấy xoa ngón tay vào mặt sau của tấm thẻ và nhìn tôi. Đồng tử tối đến mức không nhìn thấy màu xanh. Tôi chợt nhớ lại lời anh ấy đã nói khi ở trong phòng "Vui thế là đủ rồi." Lời nói của anh có vẻ gần với sự thật.

"Tôi không biết là ngài có sở thích đùa giỡn với nỗi mặc cảm của tôi cơ đấy."

Kwon Tae Ha nói một cách thờ ơ.

"Chính tôi cũng không biết nữa."

Dù thế nào đi chăng nữa, tôi phải cố gắn mạnh mẽ trấn an bản thân. Nếu những người như anh ta muốn, anh ta có thể nghiền nát một người mà không tốn một xu nào. Tôi vẫn chưa biết rõ về Kwon Tae Ha, thấy anh tỏ ra lịch sự chưa phải là tất cả. Luôn có những ví dụ mới minh chứng được và tôi không muốn trở thành nạn nhân trong những ví dụ đó. Có lẽ sẽ xảy ra tình huống tôi phải nộp phạt 160 tỷ won và có một tràng cười lớn, nếu thế thì đời tôi coi như chết rồi.

Trước hết, tôi cần lấy lại thẻ Seapass của mình.

"Tôi sẽ công khai lá bài vòng turn."

Tôi đảo mắt để xem lá bài được lật.

[♠️4]

May quá mình có được 1 đôi.

"Tiếp tục tiết lộ lá bài vòng river."

[♦️A]

Lá bài cuối cùng đã lộ, cuối cùng tôi có 2 cặp. Các lá bài chung đã được công khai là

[♥️10, ♦️J, ♣️A, ♠️4, ♦️A]

Cả hai chúng tôi đều có cặp A nên chắc anh ấy có ít nhất 1 hoặc 2 cặp

"Theo quy định, người chơi phải lật bài của mình trước, có đúng không ạ?"

Lúc này, nhất định anh ta phải công khai lá bài của mình trước, có như vậy thì tôi mới có thời cơ tráo lá bài của mình với lá bài đầu tiên trong bộ bài ngay bên cạnh. Chờ ngay lúc anh ta nhìn xuống quân bài của mình mà không nhận ra, tôi nới lỏng cái miệng đang mím chặt của mình và chờ đợi câu trả lời từ anh ta, người dường như không quan tâm.

"Xin lỗi, tôi quên mất."

Anh ấy dùng ngón trỏ và ngón giữa để lật một lá bài. Khi anh ấy nhặt lá bài đó lên, tôi nhanh như chớp rút một lá bài từ bộ bài trước mặt và giấu nó trong lòng bàn tay. Trong tai tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh. Những giọt mồ hôi chảy dọc sống lưng anh như bị một lưỡi dao mỏng cắt vào.

"Nhưng nó chắc chắn phải là của tôi."

Anh ấy ném một lá bài [♠️10] và nó quay vòng trước mặt tôi. Nghĩa là anh ấy cũng có 2 cặp [A, 10], tôi vội vàng chộp lấy bàn tay đang cầm tấm thẻ Seapass lên của anh ấy và giơ bàn tay kia lên.

Trên tay tôi đó là một lá bài ẩn mà tôi đã lén tráo, [♣️J]

Anh mắt anh ấy chuyển từ thẻ Seapass sang lá bài đó.

"Tôi không thích bị cướp đâu ạ"

Tôi lập tức đưa cho anh ấy xem lá bài. Đó là lá bài [♣️J], tôi cũng được 2 đôi nhưng J có giá trị cao hơn 10 nên tôi được coi là người chiến thắng. Kwon Tae Ha lẩm bẩm. "Thật kì lạ" trong khi nhìn tôi. Anh mím môi không tin nổi.

"Winner's Chicken Dinner!"

"..."

"Và ai thắng?"

Một người đàn ông mặc vest đen giống Kwon Tae Ha đặt tay lên vai anh ta và nói một trong những khẩu hiệu khi có người chiến thắng trong trò chơi Blackjack truyền thống ở Las Vegas. Tôi quá tập trung vào trận đấu đến nỗi không nhận thấy có ai khác đang đến gần. Cho đến giờ tôi chỉ nhìn vào bàn vì tôi đang tập trung vào lá bài được đánh tráo vẫn còn nằm trong lòng bàn tay tôi.

"Ồ, đó không phải là Blackjack, cậu đang chơi Hold'em sao?"

Người này mới chỉ nhìn thấy quân bài [♣️J], [♠️A] trước mặt tôi và cho rằng đó là Blackjack. Tôi cúi đầu tuyên bố kết thúc trò chơi và dọn bài, lá bài [ ♠️6] tôi đã bí mật thay thế trong lòng bàn tay đã bị trộn lẫn với những lá bài khác. Tôi nói trong khi vẫn tập trung vào việc xáo bài.

"Tôi sẽ giữ thẻ Seapass này ạ."

"Thật kì lạ? Từ ngày hôm đó, tôi chưa từng để vụt mất bất cứ điều gì mà tôi muốn cả."

Kwon Tae Ha vừa nói vừa cúi đầu. Tôi nhận thấy bàn tay của người đàn ông nói 'Winner's Chicken Dinner' đang hơi run.

"Là vì mong muốn sở hữu phòng của Joo Ha Won không lớn như tôi nghĩ hay là cậu Dealer Beak(*) đây đã gian lận nhỉ?."

(*) Bạch, trắng mượt: ý châm biếm khuyết điểm của Joo Hawon

Trò chơi kết thúc và các quân bài đều bị xáo trộn. Không sao cả. Không có lý do gì phải lo lắng cả và không cần thiết phải lớn tiếng phủ nhận điều đó.

"Vậy ngài nghĩ nó là gì ạ?"

Tôi hỏi với giọng nhẹ nhàng và nhìn lên, bắt gặp người đàn ông đặt tay lên vai Kwon Tae Ha, người đàn ông đó và tôi đều cứng đờ.

"Ái chà, giọng nói quen thuộc này là ai đây?"

Anh mỉm cười như gặp lại một người bạn đã lâu không gặp, nhẹ nhàng thả tay ra khỏi vai Kwon Tae Ha, anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi vẫn không thể mở được cái miệng lạnh cứng của mình. Kwon Tae Ha đưa cho tôi thẻ Seapass ở giữa.

"Cảm ơn ngài"

"Sao ạ?"

"Cậu phải nói như thế đi chứ?"

Tôi chớp mắt

"Tôi sẽ tha thứ cho cậu chỉ lần này thôi. vì cậu mà suýt nữa tôi nghĩ rằng mai mắn của mình đã kết thúc ở đây rồi đấy."

Anh ấy nói nhiều ý nghĩa đến nỗi tôi không thể hiểu được ảnh đang nói gì. Kwon Tae Ha nói như thể anh ấy rất tự tin rằng mình sẽ thắng trò chơi này vô điều kiện. Thực ra, nếu tôi không lén lút đổi bài thì anh ấy đã thắng. Có vẻ như mồ hôi thấm qua chiếc áo sơ mi trắng của tôi đã ngừng chảy.

"Vậy hai người thân nhau à?"

Đôi mắt của người đàn ông nhìn tôi mà không rời mắt, như thể nhìn thẳng vào tâm can tôi. Tay tôi đẫm mồ hôi đến nỗi bài trên tay trơn trượt.

"Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau phải không? Rất vui được gặp cậu, tôi là El Kwon."

Lần này các lá bài xếp chồng lên nhau rơi sang một bên. Người đàn ông tự giới thiệu là El Kwon nhặt một tấm thẻ bài lên sau đó cạo mặt sắc nhọn vào ngón tay của anh ta.

"Cậu thật sự là một Dealer sao? Đúng là tôi đã hoàn toàn bị lừa nhỉ, Louis. Chẳng trách cậu đã vét sạch túi của tôi."

Đôi mắt xanh xám của Kwon Tae Ha quét khắp cơ thể tôi.

"Có chuyện gì thế, Louis sao?"

Kwon Taeha mím môi khi anh ấy đã biết bí danh của tôi.

"Tôi thực sự tò mò hai người làm thế nào mà quen nhau đấy."

Chỉ cần nhìn thấy anh ta đã rất đáng sợ đến mức tôi không thể di chuyển được.

Nếu nói về người đàn ông đó. tôi sẽ phải quay lại hai tháng trước, khi tôi có một kỳ nghỉ phép từ khách sạn nửa tháng...

**
Chiếc xe máy mà Jahan mượn chạy ì ạch và bốc lên làn khói đen. Khi không có khách du lịch tham quan trên cây cầu Sai Vân (*), nơi được cho là điểm ngắm cảnh đêm đẹp nhất tôi đã tăng tốc độ xe máy của mình. Cầu Sai Vân nối giữa Macau và đảo Taipa, năm ngoái, một làn đường dành riêng cho xe máy đã được tạo ra. Mặc dù trước đây người ta sử dụng xe máy để qua cầu nhưng vào những ngày nhiều gió như hôm nay, tay lái sẽ lắc lư đến mức nguy hiểm. Cầu được quy hoạch có làm đường dành cho xe máy. Vì là sáng sớm nên không có nhiều người lưu thông, thậm chí không có bất kỳ chiếc xe nào trên đường. Đèn pha xe máy yếu đến mức khó có thể nhìn thấy tầm nhìn xa trên con đường. Nhiệt độ vào sáng sớm giảm xuống 10 độ C, mỗi khi gió biển ùa vào cơ thể, tôi đang run rẩy. Ánh đèn từ khách sạn trên bãi biển trên đảo Taipa mờ ảo vì làn sương phủ dày đặt.

Nếu không phải tại tên điên đó thì không đời nào tôi lại phải chạy xe máy trên cầu vượt biển vào sáng sớm như thế này. Hơn nữa, tôi phải vội xin nghỉ phép một ngày ở khách sạn. Thật sốc khi biết rằng chế độ phong kiến áp bức nữ quyền ở Ma Cao tưởng chừng đã biến mất vẫn còn tồn tại. Và càng sốc hơn khi tôi biết được có một gã điên cầm thú đã mang vợ mình đi cầm. Theo những gì tôi biết, 'Jeho' là một trong những cấp dưới của Đường Phương, anh ta rất tin tưởng tên đó.
Cứ mỗi khi Đường Phương lên kế hoạch làm việc, người sẽ đưa ra lời khuyên là Jeho. Hắn là một bậc thầy phong thuỷ sinh ra ở Hồng Kông, có thể nói hắn ta là Gia Cát Lượng của Đường Phương cũng không sai.

Nhưng mấu chốt ở chỗ hắn ta cũng tự tin mình chính là Gia Cát Lượng ư? Thật ra bên trong chỉ là một tên khốn nghiện cờ bạc, bắt con gái và vợ mình làm con tốt. Khi phóng xe máy ra xa khỏi cầu vượt, tôi lái xe vào một con hẻm đông đúc của khách sạn. Đằng sau cảnh đẹp luôn có một con hẻm tối tăm. Đi ngang qua những căn hộ sang trọng nơi người dân địa phương sinh sống. Rồi len lỏi vào một con đường hẹp, bánh xe máy lao xuống một con hẻm đầy tàn thuốc và thức ăn thừa.

Chiếc xe máy đỗ trước một tòa nhà năm tầng trông như được xây dựng hơn 30 năm trước, sau khi xoa đôi bàn tay lạnh buốt vì gió lạnh, tôi nhấc điện thoại lên, có hai cuộc gọi nhỡ của Đường Phương. Tôi bấm gọi lại số điện thoại của Đường Phương rồi lại áp điện thọi vào tai.

[Cậu ở đâu?]

Tôi tắt động cơ xe máy và bỏ chìa khóa xe vào túi áo

"Tôi vừa mới tới."

[Đợi một chút, sẽ có người đến đón cậu, cậu sẽ được nhận tiền đặt cược từ anh ta]

Dù bây giờ là sáng sớm nhưng không hề có một chút tĩnh lặng nào cả.

"Sao anh không trả tiền chuộc thẳng rồi đem họ về?"

[Tôi chỉ cần đủ số tiền đặt cược 1 triệu đô để chuộc lại vợ con hắn, đó được xem là mức trợ cấp thôi việc tối đa mà tôi có thể cho hắn ta rồi]

1 triệu đô la Hồng Kông lớn hơn 100 triệu won, nhưng món nợ của Jeho thậm chí còn nhiều hơn thế. Có vẻ như anh ta không muốn trả nợ cho Jeho mà chỉ cần đưa tiền bồi thường để chuộc lại vợ con cho hắn.

Dù tôi không biết rõ Đường Phương giàu đến cỡ nào nhưng đôi khi tôi cũng nhận được tiền tiêu vặt từ Đường Phương và thậm chí việc anh ta có sở hữu du thuyền của riêng mình cũng được coi là một tài sản lớn rồi.

Nhưng liệu anh ta có phung phí tất cả không?

"Chỉ cần đưa vợ con về là đủ phải không? Phần còn lại, nếu tôi nhận được nhiều tiền hơn từ ván cược đó thì chỗ tiền lời sẽ là của tôi đấy nhé!"

[Vâng cứ theo ý ngài, số tiền lãi được hoãn lại một tháng trước tôi sẽ trả giúp cậu theo giao kèo.]

Đường Phương đồng ý giúp trả số tiền lãi hoãn lại đã được tính đầy đủ theo yêu cầu của tôi. Đây là một giao dịch mà tôi không bị mất tiền, vì vậy tôi đã xin nghỉ ở sòng bạc.

Cánh cửa sắt đã bong tróc hết sơn mở ra. Rồi một giọng nói nghe như thì thầm vang lên:

"Người của Đường Phương tới phải không, lối này!"

Tôi cất điện thoại vào túi rồi đi về phía cánh cửa sắt, chậm rãi đi dọc theo hành lang thiếu ánh sáng và không thể tránh được khói thuốc lá. Một thanh niên đang ngậm điếu thuốc đưa cho tôi một cái túi tiền.

"Nhân tiện, Có ai theo dõi cậu không?"

"Không có"

"Bàn cược nằm ở chỗ đó, vào trong đó đi."

Ôm túi đầy tiền đến mức nặng trịch và đi về bên trái nơi có ánh sáng chiếu vào, có khói thuốc bay ra từ cửa ra vào. Giống như ở Casino, ổ cờ bạc bất hợp pháp này mở cửa 24 giờ một ngày. Đó là nơi tập trung những người bị cấm vào Casino. Cho dù có phá sản, họ vẫn có thể mượn nợ ngoài hệ thống để chơi tiếp. Có lẽ chính Jeho đã bị đuổi khỏi sòng bạc và đến đây thay thế. Hai nhân viên sòng bạc lục soát mọi ngóc ngách trên cơ thể tôi. Anh ta rút điện thoại ra. rồi vẫy tay ra hiệu cho tôi đi vào trong. Có năm người đàn ông đang ngồi ở một chiếc bàn tròn.

Có hai người đàn ông lớn tuổi và hai người khác có vẻ trạc tuổi tôi, rồi tôi nhìn thấy Jeho. Jeho đang rút bài thì tay run lên. Khi nhìn thấy tôi, mặt anh ấy sáng bừng lên.

"Bỏ cuộc! Lần này tôi chịu thua."
Anh ta vứt bài của mình và chạy về phía tôi.

"Ông chủ cử cậu đến đúng không?!"

"Đúng"

Jeho lẩm bẩm.

"Nó phải như vậy! Ông chủ của tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi."

Ở giữa bàn không có chip nhưng đó là một đống đô la Hồng Kông. Mặc dù có người mới đến nhưng họ vẫn đang chú ý đến những lá bài trên tay. Trong số đó, một người đàn ông có vẻ ngoài 30 rời mắt khỏi quân bài và quay lại nhìn tôi. Khói làm anh ta cau mày, anh ta đưa tay quệt khói, chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay và bộ vest xám trông khác hẳn với bộ trang phục tồi tàn của những người khác.

Tôi phớt lờ ánh nhìn của người đàn ông và quay sang Jeho.

"Đây là tiền đánh bạc cho tôi thêm phải không?"

Anh ta cố giật lấy chiếc túi tôi đang cầm. Jeho là người Hồng Kông, hầu hết họ đều trông khá nhỏ nhắn và gầy gò.

"Tôi không mang nó cho anh. Tôi đến là để chơi thế chỗ anh."

"Cái gì? Không, tại sao?!"

"Sao trăng cái gì? Tôi phải đến tận đây còn không phải để cứu cả gia đình anh à?"

Tôi lướt ngang qua Jeho đi thẳng đến chiếc ghế hắn ta ngồi nãy giờ, khi nhìn thấy chiếc gạt tàn đã dính đầy nước bọt, tôi đã thay đổi quyết định, tôi chuyển đến ngồi cạnh một người đàn ông mặc vest màu xám, Jeho đến chặn tôi lại.

"Vị trí chỗ ngồi của tôi rất tốt. Phía sau là biển, phía trước là núi. Đây thực sự là một vị trí đắt địa tuyệt vời."

"Và nơi đó có khiến anh phải bán vợ con luôn đúng không?"

"...đó là."

Mặc dù tôi đã ở đây lâu tới nỗi bằng với khoảng thời gian tôi ở Hàn Quốc nhưng tôi không ảnh hưởng bởi lối sống của người Quảng Đông vì vậy tôi không tin vào phong thuỷ nhiều như họ.

Sau khi lượt chơi kết thúc, tôi ngồi xuống cạnh một người đàn ông mặc vest xám đang quét tiền. Khi tôi đến ngồi Jeho chỉ có thể đứng nhìn từ phía sau. Ở giữa bàn có một người có vẻ là Dealer nhưng vì đã có máy xáo bài nên nhiệm vụ của Dealer chỉ là chia bài. Khi các lá bài được gom lại và cho vào máy, trong hộp đen có tiếng xào bài vang lên. Thông thường, các sòng bạc cũng sử dụng máy xáo trộn bàn thông thường. Nhưng đối với phòng VIP thì đó là trách nhiệm của Dealer. Càng phức tạp thì người ta càng nghi ngờ liệu máy xáo bài có mánh khóe nào giống như máy đánh bạc quay với xác suất hay không.

Số tiền đặt cược cơ bản cho bàn này là 1.000 USD, không nhiều. Dealer lấy những lá bài ra khỏi máy xáo bài và quay chúng ngược chiều kim đồng hồ. Ván bài đang được chơi là Seven Poker. Mỗi người được chia 3 lá bài và các lá bài chung được chia lần lượt. Tất nhiên là có trình tự đếm giống như Hold'em Poker. Khi tôi đang kiểm tra 3 tấm thẻ tôi nhận được...

"Cậu là người Hàn Quốc phải không?"

Một người đàn ông mặc bộ đồ vest màu xám nói tiếng Hàn với tôi. Các lá bài tôi nhận được là [ ♥️3, ♥️9, ♣️A]

Lá bài đầu của mọi người phải được mở theo yêu cầu của Dealer. Tôi đã chọn công khai lá [♣️A].

"Đúng vậy"

Chỉ cần nhìn bề ngoài tôi có thể đoán được ai đó là người Hồng Kông, người Trung Quốc, người Nhật,... Nhưng nếu ở đây lâu, ai cũng có thể nhận biết quốc tịch của mọi người theo bản năng một cách dễ dàng.

"Tên cậu là gì?"

"Trong sòng bạc, có nhất thiết phải biết tên người khác không?"

"Tạo dựng tình bạn thân thiết trong giới cờ bạc là điều tốt mà."

"Tôi xin từ chối ."

Người đàn ông mặc vest xám cười nhẹ trước câu trả lời gay gắt của tôi, lá bài [♣️A] của tôi là lá bài cao nhất trên bàn. Vậy tôi sẽ là người bắt đầu vụ cá cược này. Tôi nhặt một xấp 1.000 USD và ném nó vào giữa bàn. Dealer mở sấp 1.000 USD và đặt nó lên máy đếm tiền, xác minh số tiền là 1.000 đô la, tương đương khoảng 1,3 triệu won.

"Call"

Sau khi tôi đặt cược, người đàn ông mặc bộ đồ màu xám và những người còn lại bắt đầu đặt cược vào trận chiến, khi lá bài thứ tư được lật, hai người quyết định bỏ cuộc. Bây giờ chỉ còn lại 3 người vẫn đang chiến đấu. Lúc công khai lá bài thứ năm, tôi vẫn chưa có một đôi, ông già bên kia có một đôi, còn người đàn ông mặc vest xám vẫn chưa có một đôi. Chúng ta không thể biết được con số nào được ẩn trên hai lá bài úp xuống còn lại.

Tiền đặt cược tăng dần lên 24 triệu won, và cuối cùng lá bài thứ bảy đã được Dealer chia. Khi tôi nói "Harf"(*) Jeho đang ngồi phía sau đột nhiên đứng dậy.

(*) Cược thêm số tiền bằng một nửa tổng số tiền cược trên bàn

Hắn ta hét lên "Ê này..!" và đẩy ghế ra sau cho đến khi mọi người quay lại nhìn. Vẻ mặt bàng hoàng vì không biết rằng tôi nói "Harf" do bài rất tốt hay liều mình vì một ván bài thực sự xấu?

Trên thực tế, đó là cái sau.

Hắn ta nhìn vào miệng tôi đang mấp máy khẩu hình không thành tiếng: 'Nếu anh  không muốn tôi đốt sạch tiền thì liệu hồn mà im lặng'. Ngoài Jeho Không ai biết tôi có bao nhiêu tiền. Cờ bạc thắng hay thua điều kiện quan trọng nhất chính là tiền đặt cược. Những người có nhiều tiền sẽ không bỏ cuộc trước vì vậy mang lại cơ hội chiến thắng tương đối cao. Tham gia lượt đầu tiên điều quan trọng là phải biết "diễn sâu" và ta vẻ chứng tỏ bản thân mình là người chịu chi tiền. Jeho suýt làm hỏng chuyện của tôi nhưng may thay hắn ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net