Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi nói một cách chân thành, Kwon Jae Hee cũng bắt đầu đeo tạp dề như chuẩn bị bắt tay vào công việc.

"Thành thật với nhau thì sẽ tốt hơn một chút. Nếu cậu mắc sai lầm, mọi thứ có thể bị phá huỷ."

"Điều đó nghĩa là gì?"

"Cậu có chắc là chưa bao giờ nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật này trước đây không?"

Bức tranh 'Đường về nhà' trong trí nhớ của tôi là khung cảnh của một nhà máy xay và bức tranh 'Đường về nhà' này chỉ giống nhau về tên gọi mà thôi, nội dung chúng hoàn toàn khác nhau. Và đúng là tôi đã không nói điều này với Kwon Tae Ha.

"Tôi nghe nói Joo Ha Won đã giao dịch WikiLeaks để trả nợ. Taeha không phải là kẻ dễ bị lừa tới mức đi đàm phán một thỏa thuận mà không biết gì cả".

"Thực ra tôi đã thấy một bức tranh khác có cùng tên với bức ảnh này."

"Oke!"

Kwon Jae Hee lại một lần nữa nhấc bức tranh quả đạn pháo đang rơi này lên.

"Chỉ cần một tuần là đủ. Trong khi chờ đợi, cậu sẽ ở trong ngôi nhà trống này. Hoặc quay lại lần nữa nếu cậu muốn."

"Vừa rồi tôi không hiểu anh đang nói gì cả."

"Hmm, không có gì nhiều đâu. Tôi sẽ bóc lớp sơn ở bề mặt bên ngoài của bức tranh này. Liệu nó có thể được gọi là 'kỹ thuật loại bỏ lớp phủ' không? Có lẽ có một sự thật ẩn giấu bên dưới bức tranh."

"Nghĩa là bức tranh này được lồng với một bức tranh khác?"

Tôi không biết rằng điều đó thậm chí có thể xảy ra và đã nói điều đó.

"Ừ, có vẻ như điều đó có thể xảy ra. Tôi phải thử mới biết được."

Kwon Jae Hee di chuyển khung tranh và nói thêm .

"Cá nhân tôi muốn cậu ở lại đây. Chúng ta sẽ làm việc nhanh hơn. Vì nếu tôi nhìn thấy hình ảnh của lớp phía dưới thì cậu có việc phải làm".

Sau khi di chuyển tất cả các bức tranh, Kwon Jae Hee bước vào trong vách ngăn và không bao giờ bước ra nữa.

Tôi chỉ mất chưa đầy nửa ngày để hút hết một bao thuốc lá. Thuốc lá tôi hút với Wagner đã hết nên tôi bảo anh ấy đi mua một ít ở một cửa hàng tiện lợi ở nơi yên tĩnh xa xôi này. Đây có lẽ là một nơi tuyệt vời để thư giãn trong một hoặc hai ngày nhưng lại là một nơi quá cô đơn để sống. Tôi tựa mông vào quả bóng rổ và ngồi nhìn ngôi nhà từ giữa sân. Có ánh đèn neon rực rỡ ló ra từ tấm rèm cản sáng.

Tất cả những gì tôi có thể làm ở nơi có tiếng dế kêu ồn ào này là suy nghĩ. 'Ảo ảnh' và 'Đường về nhà' sẽ bị bóc tách. Hôm Kwon Tae Ha đến nhà tôi, anh ấy cũng đã nói như vậy.

Tầm nhìn càng xa thì hiểu biết càng nhiều.Tôi không biết Kwon Tae Ha đã nhìn bao xa nhưng có vẻ như anh ấy đang tiến gần đến sự thật trong việc tìm ra WikiLeaks hơn bất kỳ ai khác. Những lá thư mà anh ấy và tôi nhận được đều giống nhau, 'Đường về nhà', 'Ảo ảnh', 'To the moon', 'Quỷ vương' đều là những câu đố nan giải. Mặc dù anh ấy biết rằng những gợi ý về nhà máy xay là lừa đảo, nhưng những điều kiện khác vẫn còn có vấn đề.

Đột nhiên, ở mũi chân tôi xuất hiện một vệt ánh sáng dài. Tôi nhìn lên theo ánh đèn và thấy Kwon Jae Hee đang bước ra khỏi cửa. Kwon Jae Hee cả hai tay đều đang cầm lon bia, đưa cho tôi một lon.

"Cậu có chán không? Hoặc nếu mệt, cậu có thể vào trong đó nghỉ ngơi."

Kwon Jae Hee chỉ tay vào ngôi nhà bên phải, tôi đáp: "Cảm ơn nhưng tôi chưa buồn ngủ" rồi mở nắp lon bia. Vị đắng đặc trưng của bia Đức xộc vào cổ họng tôi rồi biến mất.

"Lúc đầu tôi phản đối."

Tôi thấy anh ấy đi về phía chiếc ghế dài ở khoảng sân trống nên tôi đi theo. Quả bóng rổ lăn tròn.

"Khi Taeha bảo tôi hãy bóc bức tranh ra nhìn vào lớp dưới. Nếu tác phẩm đích thực này bị hư hỏng, WikiLeaks cũng sẽ không được tìm thấy. Vì thế tôi phải mời Joo Ha Won tới đây."

Giọng trầm của Kwon Jae Hee thoạt nghe rất giống Kwon Tae Ha.

"Năm ngoái, người của El thậm chí còn đem bức tranh đó tới ngân hàng Singapore nhưng tất nhiên là không thành công. Ngay cả khi mọi thứ El có hồi đó đều là hàng thật."

"Và nó được đánh tráo khi nào?"

"Cậu sẽ phải hỏi Taeha về điều đó."

Kwon Jae Hee uống một ngụm bia lớn.

"Lạ lùng."

"Cái gì?"

"Tôi không biết tại sao tôi lại có cảm giác như cậu đang nhìn tôi một cách kì lạ."

Tôi vô thức nhìn anh.

"Tôi đúng là cảm thấy hơi kỳ lạ, vì Kwon Jae Hee đang ở Hàn Quốc và là một họa sĩ."

"Tôi chỉ là kẻ thua cuộc trong một cuộc chiến nhưng tôi tự hào vì mình không phụ thuộc vào công ty nữa."

"..."

Những giọt nước đọng trên lon chảy xuống mu bàn tay. Tôi không có tư cách để an ủi anh ấy và không đủ rộng lượng để thương cảm

"Vậy...khi tôi nghe tin bố của Joo Ha Won đã bắt cóc Taeha. Cậu có biết tôi đã nghĩ gì khi nhìn bố mình không?"

Tôi đưa lon bia lên miệng mà không có phản ứng gì.

"Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì đó không phải là tôi. Nếu Taeha chết, tôi thề sẽ thay mặt nó trả thù. Nhưng... nó đã sống sót và quay trở lại. Khi trở về, nó trông rất khác. Mặc dù đó chắc chắn là em trai tôi nhưng có vẻ như không còn là em ruột của tôi chút nào. Nó đã trở thành một đối thủ mà tôi không bao giờ có thể đánh bại được."

Kwon Jae Hee nhìn chằm chằm vào ngôi nhà trước mặt. Đôi mắt kìm nén lòng tham nhưng giả vờ rằng không có lòng tham trong đó. Đây là những ánh mắt có thể được tìm thấy trong sòng bạc. Đó cũng là một cảm xúc tồn tại bên trong tôi.

Bên trong thân tâm mỗi con người, giấc mơ và hiện thực luôn xung đột gay gắt. Và cuối cùng, thực tế lúc nào cũng chiến thắng.

"Ngay cả như vậy..."

Kwon Jae Hee có vẻ lẩm bẩm

"Tôi nghĩ không nên nói thêm...Tôi phải trở lại làm việc."

"Thật sự có một bức tranh khác... bị ẩn sao?"

"Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ. Nếu bóc nó ra và nhìn vào đó, chúng ta sẽ biết. Nếu muốn biết thì sáng mai cậu có thể đến xem. Có lẽ cậu có thể đoán được đại khái."

Chói mắt. Tôi nhắm mắt lại né ánh đèn pha sáng lên, khi Wagner tắt động cơ chiếc ô tô, tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng Kwon Jae Hee bước vào nhà. Wagner vừa đi mua một bao thuốc lá, đặt nó vào lòng tôi.

"Tôi đã bảo anh mua bia cho tôi mà."

Tôi lắc cái lon rỗng.

"Bia ở đằng kia."

Nơi Wagner chỉ là ngôi nhà cong bên phải.

"Làm sao anh biết?"

"Tôi đã đi điều tra khi cậu đang ở bên trong."

"Mặc dù vậy, chúng ta không nên lấy đồ của người khác. Tôi xin lỗi, nhưng chúng ta có thể đi xuống núi cùng nhau lần nữa được không?"

"Tôi có một ý tưởng hay...ăn bây giờ...ngày mai mua."

"Tốt đấy."

Tôi gõ một tin nhắn vào điện thoại của mình với nội dung:

[Anh Jaehee, tôi muốn uống một ít bia từ nhà anh và ngày mai tôi sẽ mua lại gấp đôi]

Anh không trả lời, có lẽ đang bận làm việc. Ngôi nhà này cũng không có cổng. Cửa trước chỉ dùng chìa khóa cổ. Bản lề cửa kêu cót két rất lớn nghe có vẻ như nó đang rỉ sét. Bên trong lại hoàn toàn khác với bên ngoài bởi bên trong có những thiết bị điện và chăn ga gối đệm tiện lợi hơn tôi nghĩ. Nhìn chung, bên trong ngôi nhà trông sạch sẽ như thể được dọn dẹp thường xuyên. Tôi vốn không có ý định khám phá ngôi nhà khi không có chủ nhân ở đây, bước thẳng đến tủ lạnh. Wagner nói:

"Không phải cái đó. Lối này."

Rồi anh đẩy lưng tôi vào hầm rượu. Trong hầm rượu chỉ cao ngang thắt lưng, những chai rượu được xếp thành hàng. Tủ lạnh đựng bia bên cạnh bày nhiều loại bia khác nhau, nhiều đến mức khiến tôi nhớ đến một câu từng nghe qua về hoạ sĩ 'Cơn say của nghệ thuật giữa màn đêm' là đúng.

"Anh có muốn một chút không?"

"Không, tôi đang làm việc."

Anh ấy nói với giọng nghiêm túc nên tôi không làm phiền thêm nữa. Và khi tôi nghĩ lại, tôi không biết Wagner ngủ bao nhiêu giờ một ngày, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy ngủ trước đây. Khi tôi thức dậy thì anh ấy đã thức rồi. Tôi lấy ra một số lon bia và chiêm ngưỡng bầu trời đêm đen khi tôi bắt đầu uống. Ngồi trên băng ghế với tôi, Wagner liên tục kiểm tra điện thoại. Sau đó anh ấy nhìn quanh rồi quay lại nhìn tôi, tôi chỉ đang uống bia liên tục.

Tôi cảm thấy chóng mặt với những ngôi sao trên trời dường như đang đổ xuống. Bầu trời đêm nay trông giống lúc tôi đã nhìn thấy khi đến nhà máy của ông tôi. Ở Macau bầu trời luôn nhiều mây và thời tiết không tốt nên tôi chỉ ngắm cảnh thành phố về đêm thay vì được ngắm sao.

"Nếu anh ở đây một mình, anh có cô đơn không?"

"Một mình cô đơn"

"Tiếng dế kêu khá to."

"Nó đang khóc về điều gì?"

"Nó chỉ là một con côn trùng thôi."

"Mặt trăng...lớn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net