Chương 7: Hào môn nam thê (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mật
Beta: ĐẬU

Lúc Vương Vị Sơ bị ôm lên giường, mới mơ màng phát hiện gian phòng nghỉ đằng sau tường là phòng ngủ đầy đủ tiện nghi.

Trong nháy mắt Vương Vị Sơ hoài nghi có phải Sầm Nghiêu cố ý để cậu đem văn kiện đến Sầm thị chứ không phải đơn giản là muốn trị ba cậu?

Nhưng rất nhanh Vương Vị Sơ liền xua tan ý nghĩ này trong đầu.

Cậu sao lại nghĩ Sầm Nghiêu như vậy?

Vương Vị Sơ yết ớt mà ngã lại vào trong chăn, nhìn về vách tường ngăn cách kia.

Sầm Nghiêu đi ra ngoài một chút.

Thời điểm trở về, trong tay còn cầm theo một cái túi to, hỏi: "Đây là cái gì?"

Vương Vị Sơ thò ra khỏi chăn, ngẩng đầu. Cái đó là cái túi mà Vương Khánh Chí đưa cậu, cậu đương nhiên biết bên trong là cái gì.

Nhưng loại này, đối với người giàu như bọn họ mà nói chắc là thứ quê mùa không được chưng dụng nhỉ?

Vương Vị Sơ ậm ờ nói: "Ưm...Thì là một loại hoa quả ở quê tôi."

"Em muốn ăn không?" Sầm Nghiêu hỏi.

Vương Vị Sơ bất giác mà liếm môi dưới, có chút muốn ăn. Cậu đã rất lâu rồi chưa được ăn.

Nhưng nghĩ thì lại rất phiền phức, cậu đang nằm trong chăn không muốn cử động a.

"Ừm..." Lúc Vương Vị Sơ đang chuẩn bị lắc đầu thì lại đột nhiên nhớ đến câu nói kia của Sầm Nghiêu. Vì vậy ma xui quỷ khiến mà gật đầu.

Sầm Nghiêu lấy Ipad đưa cho cậu: "Em gọi đồ ăn tối trước đi."

Vương Vị Sơ cầm lấy, trên màn hình là giao diện của trang thực đơn.

Còn Sầm Nghiêu mang theo cái túi to, đi tới phía trước một mặt tường, hắn đưa tay ấn xuống, tường mở ra, phía bên trong lại là phòng bếp.

Hóa ra đó không phải là tường mà là một cánh cửa.

Vương Vị Sơ nhịn không được ngạc nhiên hỏi: "Văn phòng của anh còn có phòng bếp?"

"Ừ. Rất ít dùng." Sầm Nghiêu thản nhiên nói xong, đem túi to đặt trên bàn nấu ăn, xoay người lấy cái bát từ trong máy rửa.

Sầm gia làm riêng một cái phòng bếp trong văn phòng hắn, còn thuận tiện mời luôn một đầu bếp đến đây.

Vương Vị Sơ di chuyển vị trí, nằm nghiêng nhìn về phía Sầm Nghiêu.

Cậu nhìn thấy Sầm Nghiêu xắn tay áo lên, lộ ra đường cong cánh tay, mở vòi nước rửa từng quả. Liên tục như vậy rửa bốn năm lần, mới dùng khăn lau khô nước, bưng ra ngoài.

"Dậy được chưa?" Sầm Nghiêu hỏi

Vương Vị Sơ lúc này mới lấy lại tinh thần, từ tỏng chăn gian nan bò dậy, gật đầu nhìn tô trái cây, "Ưm"

Sầm Nghiêu lấy một cái thảm điwa cho cậu, rồi mới đem bát trái cây đưa cậu: "Ăn cái này trước đi."

Sau đó lấy Ipad chọn thêm vài món rồi mới bỏ xuống.

Vương Vị Sơ ăn quả lồng đèn*

(Là cây thù lù đó mọi người.)

So với trong trí nhớ còn ngọt hơn một chút.

"Ăn ngon không?" Sầm Nghiêu đột nhiên hỏi.

"Ngon."

"Tôi nếm thử." Sầm Nghiêu nói xong, nhưng không chuyển động.

Trái tim Vương Vị Sơ có chút loạn nhịp, thử cầm lấy một quả đưa đến miệng Sầm Nghiêu. Sầm Nghiêu cúi đầu cắn một ngụm: "...Ừm, thật ngọt."

Vương Vị Sơ không nhịn được nhìn chằm chằm mặt hắn.

Sắc mặt nam nhân thản nhiên, nhìn không ra hắn có thích hay không, cũng không nhìn ra hắn có ý ghét bỏ.

Vương Vị Sơ bất giác mà mở miệng: "Đây là ba cho tôi."

"Hửm?" Sầm Nghiêu bày ra từ thế lắng nghe.

"Chắc là chủ ý của Vương thái thái. A, anh đại khái không biết bà ta là mẹ kế của tôi. Thật ra tôi đã sớm hiểu được ba tôi bỏ mẹ tôi quay lại thành phố để cưới tiểu thư nhà giàu. Ông ta chỉ coi tôi là đứa con mà vợ trước để lại, làm gì có chuyện mà ông ta yêu thương tôi chứ." Vương Vị Sơ nói xong lại cúi đầu cắn một miếng cô nương quả.

Quả này có chút chua lại có chút ngọt.

"Chính là những người như vậy sao mà dễ dàng thừa nhận, bản thân họ sẽ không yêu ai ngoài bản thân cả?" Vương Vị Sơ lẩm bẩm.

Cậu không đắm chìm tâm tình mình quá sâu, nháy mắt giọng điệu trở nên bình thản nói: "Lúc tôi được Vương gia nhận, bởi vì không thích ứng được với cuộc sống của Vương gia nên muốn quay về với ông bà. Khi đó cũng là Vương thái thái đưa ra chủ ý cho ba tôi đưa tôi vài bức ảnh của ông bà cho tôi tưởng niệm. Lúc đó tôi còn tưởng ba còn đau lòng vì tôi..."

"Thật ra thì tôi cũng không ghét Vương thái thái. Nhưng sự tồn tại của bà ta khiến cho tôi khó chịu. Rõ ràng mẹ tôi đã cùng ông ta tiệc rượu nhưng tôi lại giống như con riêng. Tôi nếu không làm theo lễ nghi của Vương gia, bà ta sẽ không trách mắng tôi, mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi... Có lẽ do tôi nhạy cảm, tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu."

Sầm Nghiêu đưa tay xoa hai má cậu, lại nhẹ nhàng lau nước ở khóe mắt cậu.

Đứa nhỏ ngốc này.

Vương thái thái đó chỉ dám đối xử lạnh nhạt kiêu ngạo với cậu.

Vương Vị Sơ hoảng hốt mà ngẩn đầu nhìn Sầm Nghiêu.

Ngón tay Sầm Nghiêu vừa mới dính nước, vẫn còn hơi lạnh.

Vương Vị Sơ liền bình tĩnh hơn rất nhiều.

Vương Vị Sơ mở miệng muốn nói: vậy nên anh đừng lừa gạt tôi nữa.

Cậu đã từng là một đứa ngốc. Giống mẹ của cậu vậy, vội vàng làm một tiệc rượu cho là bản thân đã kết hôn, khi cậu làm nam thê cho Trình gia cũng là giấy đăng ký kết hôn giả.

Nếu tương lai cậu lại nhận ra điều đó một lần nữa, cậu sẽ tin rằng trên đời này thật sự không có ai yêu cậu cả.

Như vậy rất khó chịu.

Lúc này, bất ngờ có tiếng gõ cửa.

Vương Vị Sơ đành phải đem lời nói nuốt trở lại.

Thôi, cứ chậm một chút rồi nói thẳng ra cũng được. Có thể hạnh phúc thêm chút nữa cũng được rồi.

Sầm Nghiêu đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Em ăn trước đi."

Sau đó hắn đứng dậy đi ra mở cửa phòng. Màn cửa tự động khép lại, ngăn cách Vương Vị Sơ bên trong gian phòng.

Vương Vị Sơ mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh truyền đến từ bên kia... Một câu cậu cũng nghe không hiểu. Vương Vị Sơ cúi đầu tiếp tục ăn cho xong quả lồng đèn.

Ăn ăn một hồi liền thấy đáy bát.

Cậu nhìn chằm chằm sáu quả còn lại bên trong, do dự một chút, vẫn là để lại cho Sầm Nghiêu.

Sầm Nghiêu đứng ở cửa.

Nữ thư ký thấp giọng nói: "Trình tổng đã đợi ngài nửa tiếng."

"Vậy để hắn tiếp tục chờ đi."

"Dạ?" Nữ thư ký sửng sốt: "Ngài ấy là đến tìm ngài để bàn về hạng mục xây dựng khu đô thị ở thành phố C..."

"Hắn có gọi điện thoại hẹn trước không?" Sầm Nghiêu rũ mắt hỏi.

Nữ thư ký bắt gặp ánh mắt của Sầm Nghiêu, bỗng cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Cô sững người nói: "Không có." Nhưng ai cũng biết, Sầm tổng và Trình tổng kia từng là trúc mã chi giao, ba mẹ hai bên đều quen biết. Cấp dưới bọn họ đâu dám chậm trễ?

"Vậy để hắn chờ." Sầm Nghiêu lạnh nhạt nói.

Nữ thư ký gật đầu liên tục: "Vâng." Cô đưa báo cáo cho Sầm Nghiêu, thấp giọng nói: "Đã quấy rầy ngài."

Sầm Nghiêu không có trách cứ cô, còn thản nhiên nói một tiếng: "Đi đi."

Nữ thư ký thở phào, xoay người rời đi.

Chờ đi xa cô mới nhịn không được nói thầm: "Có phải có người muốn hại mình không? Sao mọi người ai cũng kêu mình tiếp đãi Trình tổng cho tốt, nói cái gì quan hệ với Sầm tổng tốt lắm... Cái mà tốt cái rắm ấy. May mắn Sầm tổng không có so đo với mình."

Nữ thư ký đi vào phòng tiếp khách.

Trình Thúc Văn chờ đến có chút không kiên nhẫn, nếu không phải hôm trước gã đã phát tiết thì lúc này hắn đã muốn nổi điên.

"Sầm tổng còn đang bận sao?" Trình Thúc Văn hỏi.

Nữ thư ký gật đầu: "Đúng vậy, không bằng Trình tổng hôm nay về trước?"

Trình Thúc Văn nghe được những lời này cũng biết chắc hôm nay không thể thấy được Sầm Nghiêu.

Gã nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái.

Gã đã sớm tiếp nhận công việc của công ty, Sầm Nghiêu thì chậm hơn một chút, nhưng lúc này Trình Thúc Văn lại có loại ảo giác Sầm Nghiêu cao cao tại thượng mà nhìn gã... Trong lời nói của nữ thư ký thêm cả môi trường ở Sầm thị, giống như đang không ngừng nhắc nhở gã, Sầm Nghiêu đã không giống như trước.

"Tôi ngày mai lại đến." Trình Thúc Văn vội nói một câu.

Nữ thư ký vội vàng nở nụ cười nói: "Vậy được, ngày mai lúc Trình tổng đến thì gọi điện hẹn trước là được."

Hẹn trước?

Trình Thúc Văn dừng bước chân, sắc mặt âm trầm.

Gã quay đầu nhìn nữ thư ký: "Cô có biết cô đang nói gì không?"

Vẻ mặt nữ thư ký ngây thơ nhìn gã.

Quên đi.

Trình Thúc Văn tự nhận là quý ông, đương nhiên sẽ không quá so đo với cô, vì thế bước nhanh đi ra ngoài.

Nhưng mà khi gã về đến nhà, trong lòng vẫn cảm thấy nghẹn cái gì đó.

Nữ thư ký đang ở phía sau lặng lẽ nghiêng đầu xem thường. Trong lòng cảm thấy Trình tổng này không đủ tầm để đe dọa cô.

Bên này Sầm Nghiêu đã quay đầu trở lại phòng nghỉ.

Vương Vị Sơ chỉ vào bát: "Còn lại vài quả này."

Sầm Nghiêu: "Hửm?"

Vương Vị Sơ lúc này mới nói xong nửa câu sau: "Chừa cho anh."

Sầm Nghiêu lại rửa tay, ăn hết những quả lồng đèn còn lại, sau đó giữ vai Vương Vị Sơ, cúi đầu mút lên môi cậu, thản nhiên nói: "Cám ơn em đã để dành cho tôi."

Vương Vị Sơ được khen lại có chút ngượng ngùng, liền cúi đầu mà hàm hồ lên tiếng: "Ừm..."

"Xem sách một lát đi, bữa tối còn chút nữa." Sầm Nghiêu đem sách toán kia cầm vào.

Vương Vị Sơ không nhịn được nhìn thoáng qua điện thoại.

Không có cuộc gọi nào hết.

Thời gian lúc này 18h43 phút.

Vậy mà đã trễ như vậy?

"Tôi phải trở về." Vương Vị Sơ xốc chăn lên.

Sầm Nghiêu đưa tay đè cậu lại, thản nhiên nói: "Em gọi điện cho Vương Khánh Chí, nói đã đưa văn kiện đến."

Vương Khánh Chí nghe được câu trả lời, tự nhiên vô cùng cao hứng.

Vương thái thái ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, sắc mặt có chút khó coi nói: "Ông hỏi Vương Vị Sơ một chút, có phải nó còn ở Sầm thị hay không?"

Vương Khánh Chí nghe theo.

Vương Vị Sơ trả lời: "Ừm."

Vẻ mặt Vương thái thái quái dị trong phút chốc.

Bà ta khó tiếp thu chuyện Sầm Nghiêu thực sự coi trọng Vương Vị Sơ... Nhưng đây lại là sự thật.

Vương thái thái khẽ cắn môi nói: "Được rồi, ông gọi cho Trình gia nói Vương Vị Sơ đêm nay ngủ ở Vương gia."

Vương Khánh Chí ngẩn người, bất quá rất nhanh cũng phản ứng lại.

Ông ta gọi điện liền cho Trình gia.

"Đêm nay Vương Vị Sơ không trở về Trình gia?" Trình Thúc Văn hỏi.

"Đúng, đúng..." Vương Khánh Chí dừng một chút rồi cười nói: "Về vụ kia thôi, chúng ta không phải nên tranh thủ để khai thông cho Vương Vị Sơ sao?"

Trình Thúc Văn biết, ông ta đang nói đến chuyện để Vương Vị Sơ ly hôn với gã.

Đây là chuyện mà bọn họ đã lên kế hoạch tốt.

Sầm Nghiêu về nước, thái độ của Sầm gia đã buông lỏng, Vương Vị Sơ không cần thiết ở lại Trình gia nữa... Đến lúc đó chỉ cần nói với Vương Vị Sơ rằng cuộc hôn nhân này không nên tồn tại. Ngay cả trong bản ghi chép của cục công an cũng sẽ không lưu lại dấu vết gì.

"Được, vậy mấy người chậm rãi nói chuyện." Trình Thúc Văn cúp điện thoại, trong lòng còn thấp thỏm nổi lên một chút không muốn.

Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng. Chẳng qua là tính cách của Vương Vị Sơ thật sự quá tốt. Điều này làm cho Trình Thúc Văn có khoái cảm từ trên cao nhìn xuống kẻ nhỏ bé.

Chỉ có điều nếu so với Sầm gia, cậu ta là cái thá gì chứ?

Trình Thúc Văn đè ép cái sự không muốn đó lại.

Một lát sau, bà Trình cũng đã trở lại. Trình Thúc Văn kể lại chuyện của Sầm gia cho bà Trình nghe.

"Dù sao Sầm Nghiêu mới tiếp quản Sầm thị, ở trước mặt nhân viên thì chắc chắn không thể lấy việc công làm việc riêng. Nói phải hẹn trước thì hẹn trước cũng có sao đâu." Mẹ Trình dửng dưng nói.

Trình Thúc Văn lại nghĩ sâu trong đó có cái gì đó không đơn giản như vậy, nhưng chỗ nào không đúng thì gã cũng không nói được.

"Quên đi." Trình lúc văn đứng lên, đúng lúc này điện thoại reo lên.

Vậy nên gã liền lên lầu nghe điện thoại.

Là Kim Diệu gọi đến.

Trình Thúc Văn căn bản nghĩ cuộc gọi của cậu ta không đáng để gã nghe. Gã cho rằng nhân phẩm của Kim Diệu còn kém hơn của Vương Vị Sơ. Nói thẳng ra chính là low. Nhưng Trình Thúc Văn không nghe không được, gã cũng thật hưởng thụ việc cậu ta là bạn của Vương Vị Sơ, lại còn mặt dày mà lấy lòng gã, cho gã loại cảm giác được theo đuổi.

Trình Thúc Văn dừng chút vẫn là nghe điện thoại.

Kim Diệu vội vàng nói: "Trình tổng, anh có biết không? Vương Vị Sơ - vợ anh ngoại tình!"

Mà khi đó ở một nơi khác.

Sau khi hai người Sầm Nghiêu ở trong phòng chậm rãi mà dùng bữa tối, tiếp theo Sầm Nghiêu lại tăng ca xử lý công việc một lát, còn Vương Vị Sơ thì ngồi bên cạnh đọc sách. Vương Khánh Chí mới gọi cho cậu, kêu cậu không cần trở về Trình gia.

Trăng càng lên cao, sắc trời càng tối.

Vương Vị Sơ đã có chút mệt mỏi. Cậu tạm nghỉ học cũng đã lâu, có một số chỗ không nhớ rõ lắm, cậu đã cố gắng mà xem rồi.

Vương Vị Sơ bỏ sách xuống, nhịn không được hỏi: "Buổi tối chúng ta phải ngủ ở đây hả?"

"Không ngủ ở đây." Sầm Nghiêu đóng sổ ghi chép: "Về nhà."

Về nhà?

Một lát sau Vương Vị Sơ liền hiểu quay về nhà là quay về Sầm gia.

Sầm Nghiêu trực tiếp đưa cậu về Sầm gia. Vương Vị Sơ đứng ở cửa Sầm gia, lại không dám vào.

Cậu có chút hoang mang.

Nếu chỉ là người mà hắn có chút hảo cảm, thì Sầm Nghiêu có cần đưa cậu về nhà không? Mà nếu không phải như cậuj nghĩ thì là... cái gì?

"Sao lại không đi vào?" Sầm Nghiêu đứng sau cậu hỏi.

"Như vậy được không?" Vương Vị Sơ hỏi lại. Cậu dừng một chút, rồi mới hỏi nghi hoặc trong lòng mình: "Ba mẹ anh sẽ không nghi ngờ sao?"

"Sẽ nghi ngờ. Nhưng tôi sẽ xử lý." Sầm Nghiêu đưa tay ôm lấy eo cậu.

Có hơi ngứa.

Tai Vương Vị Sơ đỏ bừng vội vàng bước lên bậc thềm.

Hầu gái ở bên trong chú ý tới tiếng động, cao giọng nói: "Thiếu gia đã trở lại."

Ba Sầm mẹ Sầm lập tức liền xuống đón: "Nghiêu Nghiêu đã trở lại?"

"A? Đây không phải là Vương Vị Sơ sao? Sao lại cũng đến đây?"

"Là con mời." Sầm Nghiêu nói.

"Rồi, rồi." Mẹ Sầm đón người vào trong, nhìn chằm chằm Vương Vị Sơ nói: "Mặc quần áo của Nghiêu Nghiêu lại đẹp như vậy..."

Vương Vị Sơ xấu hổ tay chân không biết để ở đâu. Mẹ Sầm khen cậu như vậy, là không biết cậu và Sầm Nghiêu không liên quan sao.

"Ăn cơm tối chưa?" Mẹ Sầm quan tâm hỏi.

"Ăn rồi." Sầm Nghiêu đáp.

"Vậy thì có ăn chút hoa quả không?" Mẹ Sầm lại hỏi. Bà ăn mặc cao quý tao nhã, khuôn mặt bảo dưỡng tốt, không giống người ở tuổi này chút nào.

Sầm Nghiêu nhìn Vương Vị Sơ: "Em ăn không?"

Vì thế mẹ Sầm cũng nhìn theo.

Vương Vị Sơ đã khẩn trương muốn chết. Sao Sầm Nghiêu không có trốn tránh tí nào vậy?

"Ăn xoài không?" Sầm Nghiêu lại hỏi.

"...Ăn." Vương Vị Sơ cuối cùng vẫn là đáp ứng.

Mẹ Sầm nở nụ cười: "Được rồi, để chú Sầm đi gọt vỏ."

Ba Sầm đáp lại rồi đi thật.

Vương Vị Sơ không khỏi ngạc nhiên mà nhìn thêm nhiều một chút. Ba mẹ Trình Thúc Văn sẽ không bao giờ chạm hay làm mấy việc này.

Một lát sau ba Sầm đem đĩa xoài được cắt thành từng miếng lại đây, Vương Vị Sơ ngồi tại chỗ ngoan ngoãn ăn.

Mẹ Sầm phân phó hầu gái: "Sửa soạn một phòng cho Vương tiên sinh đi."

Sầm Nghiêu ngắt lời nói: "Không cần."

"Hả?" mẹ Sầm sửng sốt.

"Em ấy ngủ phòng con."

Mẹ Sầm mở lớn mắt nhìn.

Vương Vị Sơ sợ đến mức thiếu chút nữa quăng đĩa xoài.

Sầm Nghiêu nhìn Vương Vị Sơ, hỏi: "Ăn xong rồi?"

Vương Vị Sơ gật đầu, đại não đã loạn thành một vòng mơ hồ, gần như không nói nên lời.

"Em lên lầu trước rồi chờ tôi... Nhớ rõ phòng nào không?"

Vương Vị Sơ cứng ngắc mà gật đầu. Cậu cảm nhận được tầm mắt của mẹ Sầm đang nhìn mình, trong đầu càng loạn hơn, cả người giống như bị đốt cháy, không cần nhìn cậu cũng hiểu được bây giờ mình như là con cua đã nấu chín.

"Đi đi." Sầm Nghiêu lấy cái đĩa trong tay cậu.

Vương Vị Sơ cũng không dám cãi lại, vội vàng đi lên lầu. Phòng ngủ Sầm Nghiêu không có khóa, cậu đè tay nắm cửa liền mở ra. Vương Vị Sơ đi vào ngồi xuống, cả người máu chạy lên mặt, tim đập nhanh hơn, vô số hậu quả bay qua bay lại trong đầu cậu... Buổi chiều cậu mém nữa nói thẳng những lời kia, bị thư ký đánh gãy. Nhưng kết quả hẳn là không thay đổi.

Lời nói của Sầm Nghiêu quá mức rõ ràng, ba Sầm mẹ Sầm khẳng định hiểu được ý tứ trong đó, hiểu rồi thì sẽ thế nào?

Một lát nữa có phải sẽ lên đuổi cậu đi?

Chắc là sẽ không động tay động chân đánh người chứ. Họ nhìn qua không giống là loại người như vậy...

Vương Vị Sơ nắm chặt tay.

Cũng tốt.

Cũng chỉ mới có mấy ngày mà thôi.

Sẽ không quá khổ sở đâu.

.....

Dưới lầu, Sầm Nghiêu thản nhiên nói: "Ngồi xuống trước đã."

Ba Sầm mẹ Sầm làm sao mà ngồi xuống?

Vì thế Sầm Nghiêu liền ngồi xuống trước, hắn không hề đề cập tới cuộc sống của Vương Vị Sơ ở Trình gia là cái dạng gì, chỉ thản nhiên nói: "Mọi người về sau phải đổi thái độ với Trình gia đi."

Đại não ba Sầm mẹ Sầm còn chưa hoạt động trở lại, theo bản năng mà nói: "Làm sao?"

Sầm Nghiêu lại nói: "Ngày hôm đó làm khách của Trình gia, con lần đầu tiên nhìn thấy Vương Vị Sơ."

Mẹ Sầm lẩm bẩm nói: "Sau đó con liền thích người ta?"

"Vâng. Con trước kia không phải gay, con cũng chỉ thích một mình em ấy." Sầm Nghiêu nói: "Con hiện tại mạnh mẽ bắt lấy em ấy, chờ sau này Trình Thúc Văn biết, trong lòng khẳng định không thoải mái."

Ba Sầm mẹ Sầm nhíu mày, nhưng lại rất nhanh tâm tình liền chuyển biến.

Bọn họ đúng là đối đãi với Trình Thúc Văn như con cháu mình, nhưng loại đối xử này là do gã là bạn của Sầm Nghiêu nên hai nhà mới qua lại.

Trình Thúc Văn làm gì quan trọng bằng con trai ruột của mình chứ?

Sầm Nghiêu đem vợ người ta lừa gạt đến đây.

Vậy tất nhiên là không muốn cho Trình Thúc Văn một con đường sống thoải mái rồi.

Dù sao hận ai cũng không thể hận con của mình được.

Mẹ Sầm đúng tình hợp lý nói: "Cậu ta làm sao không vui sướng được? Là do Sầm gia mấy năm nay giúp đỡ bọn họ không ít, mẹ và ba con cho bọn họ thiếu gì sao? Con thích, cậu ta đương nhiên phải cho."

Ba Sầm cũng nói: "Đúng vậy! Dù sao con thích đúng không? Vậy thì giữ người lại. Trình Thúc Văn đó dám nói cái gì?"

Một màn này, Sầm Nghiêu sớm đã luyện qua ở trong đầu, cho nên cũng không cảm thấy thái độ của bọn họ có gì quái dị.

Sầm Nghiêu hồi đó cùng người Sầm gia quan hệ lạnh nhạt, có khi còn không xem ba Sầm mẹ Sầm là người nhà mình, Sầm gia có tiền có thế, bọn họ dựa vào việc này mà phá lệ bảo vệ đứa con. Nói là "ba mẹ gấu" cũng không quá.

Là thứ Sầm Nghiêu thích, bọn họ sẽ thích.

Thứ mà Sầm Nghiêu không thích, bọn họ cũng sẽ vứt đi.

Hiện tại nghe thấy hắn có bất mãn với Trình Thúc Văn, bọn họ cũng sẽ bất mãn.

"Đại khái mấy ngày nữa Trình Thúc Văn sẽ phát hiện."

"Vậy cứ để cậu ta phát hiện, cậu ta còn có thể đến Sầm gia nháo cướp người sao?" Ba Sầm không vui nói.

"Giấy chứng nhận kết hôn của cậu ta và Vương Vị Sơ là giả."

"Cái gì? Là giả?" Ba Sầm kinh ngạc một lát, trong nháy mắt lại bình thản: "Việc đó càng đơn giản. Người như Trình Thúc Văn không đoạt được với con."

Sầm Nghiêu đáp: "Vâng." rồi nói tiếp: "Con phải lên lầu trước, không thì một lát nữa Vương Vị Sơ sẽ chạy."

Mẹ Sầm vội vàng nói: "Vậy con đi đi."

Nhìn Sầm Nghiêu lên lầu.

Ba Sầm hỏi: "Sầm Nghiêu có phải ép người ta không?"

Mẹ Sầm nhíu mày nói: "Tôi xem nhóc con kia tính cách hướng nội, sẽ không làm chuyện gì điên rồ đâu? Nhưng nếu Nghiêu Nghiêu không có cậu ấy, vậy không phải sẽ khổ sở muốn chết à?"

Ba Sầm tức giận nói: "Nghiêu Nghiêu tốt như vậy, cậu ấy như thế nào lại không thích được?"

Mẹ Sầm nói: "Ông thì biết cái gì?"

Sau đó quay đầu cân nhắc một chút, có phải bà nên nghĩ biện pháp để dỗ bảo bối của Nghiêu Nghiêu cho tốt không?

____________________________

Mật: Má ơi ba mẹ công cưng xỉu. Hóng đến ngày Trình Thúc Văn phát hiện nha~ ai dô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net