Chapter 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu đang làm cái quái gì vậy? Đang là cuối tuần đó," Ethan khịt mũi từ phía sau, ló đầu qua vai tôi như trẻ con. "Cậu thật sự đang nghiêm túc học lượng giác đấy à? Nghỉ ngơi chút đã, Kairo. Cậu thậm chí còn làm não tớ phát mệt."

"Không, tớ đã thỏa thuận với Alexander rồi," tôi càu nhàu. "Tớ cũng phải làm tốt phần của mình."

"Thế tại sao còn cố muốn đưa cậu ấy trở lại đội bóng làm gì?" cậu ấy hỏi, ngồi phịch xuống giường tôi. "Không có ý gì xấu đâu nhưng đây thực sự không phải chuyện mà cậu nên can thiệp. Cảm giác như cậu đang ép buộc cậu ấy quay lại ấy. Cơ mà nhìn cách cậu ấy đồng ý, cư như thể cậu ấy muốn ai đó ép buộc mình quay lại vậy."

"Tớ không biết," Tôi thở dài nói, "Tớ biết đó không phải việc của tớ, tớ cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy. Nhưng mà đã đánh cược với cậu ấy rồi, bây giờ muốn rút lui cũng chẳng kịp."

"Là vì cậu sợ cậu ấy sẽ rêu rao mấy bức thư tình của cậu cho cả trường biết à? Phải thế không?" cậu ấy hỏi, liếc nhìn tôi. "Sao cũng được, chẳng quan trọng mấy đâu. Nhưng nếu cậu ấy thực sự có vẻ không muốn tham gia bóng đá một lần nữa, cậu nên chấm dứt thỏa thuận."

"Tớ sẽ cân nhắc, cảm ơn nhé." Tôi cười, "Cậu thật sự lo lắng cho cậu ấy, phải không?"

"Chắc vậy." Cậu ấy nhún vai, "Tớ không biết rõ con người cậu ấy nhưng tớ từng chắc chắn cậu ấy là người tốt. Chết tiệt, lúc biết cậu ấy âu yếm em gái đội trưởng, mấy tên con trai đều gây khó dễ với cậu ấy, quá đáng lắm. Nếu tớ là cậu ấy thì tớ cũng sẽ rời đội."

Nghe vậy tôi cũng không biết phải nói gì, vì thế tôi im lặng. Ethan tiếp tục, "Có thể nói rằng cậu ấy vẫn còn đam mê với bóng đá. Biết đâu cậu lại đang giúp cậu ấy? Chỉ có thời gian mới trả lời được."

Tôi khẽ hm một tiếng đáp lại rồi dựa lưng vào ghế, thở dài thườn thượt, "Này. Cậu giúp tớ giải phương trình này được không?"

"Tớ? Ha, nhìn tớ giống giỏi toán lắm à?" Cậu ấy khịt mũi, "Cứ nghỉ ngơi đi đã, trông câu như con hải cẩu chết khô dưới nắng ấy."

"Còn cậu thì trông giống Wally trong 'Where's Wally' ấy, vậy mà tớ có trêu cậu đâu," tôi quay lại, chỉ vào chiếc áo sơ mi sọc trắng đỏ và quần jean xanh của cậu ấy.

"Ơ, im đi," cậu ấy nghẹn họng. "Hôm nào đến trường thì xin số của Alexander ấy. Câu nào không biết thì gọi điện hỏi cậu ấy."

"Ừ, hay tớ hỏi trên Instagram cũng được nhỉ?" Tôi ậm ừ. "Cậu có biết tài khoản của cậu ấy không?"

"Cậu ấy không dùng Instagram." Ethan đáp.

"Hả, lạ thật," tôi bình luận. "Với lại cậu nói cậu và cậu ấy không thân thiết mà sao biết nhiều về cậu ấy như vậy?"

"Cậu ấy là kiểu con trai không thể giữ bí mật cho cuộc sống riêng tư." Ethan kể, mím môi như thể đang hồi tưởng lại những kỷ niệm. "Không ai trong đội thực sự thân với cậu ấy, nhưng khi bất cứ ai hỏi cậu ấy câu nào riêng tư, cậu ấy sẽ cứ thế mà tuôn một tràng kể từ đầu đến cuối cuộc đời mình. Đó là lý do tại sao cậu ấy hay im lặng, tớ đoán chắc là không muốn người ta biết quá nhiều về mình. Có thể cậu ấy nghĩ rằng người khác sẽ lợi dụng mình."

Tôi cảm thấy tim mình nhói đau khi nghĩ đến điều đó. Alexander còn nhiều điều bí ẩn hơn so với bề ngoài cậu ấy, điều đó càng làm tôi tò mò hơn.

"Tớ muốn kết bạn với cậu ấy," tôi thốt lên trước khi có thể ngăn mình lại. "Cậu ấy có vẻ là một chàng trai tốt, thấy cậu ấy như vậy tớ cảm thấy rất tệ."

"Wow, không thể nào," Ethan bắt cười toe toét. "Cậu thay đổi rồi, Kairo. Đây có phải là sự phát triển nhân cách không thế?"

"Im đi." Tôi cười lảng tránh, ném cây bút về phía cậu ấy, đập ngay lên trán. Cậu ấy ré lên vì đau: "Đùa chút thôi mà xuống tay nặng vậy!"

Tôi hoàn toàn phớt lờ câu đó, quay hẳn sang đối diện với cậu ấy; "Vậy, cậu nghĩ xem tớ có nên làm thế không?"

"Làm bạn với Alexander? Chắc chắn rồi, cứ vậy đi." Cậu ấy đáp, "Nhưng phải đảm bảo là đừng làm tổn thương cậu ấy. Tớ khá chắc rằng cậu ấy vẫn còn nhạy cảm vì những chuyện xảy ra năm ngoái, khó lòng mà tin tưởng ai được."

"Tớ không trách cậu ấy, xã hội bây giờ người ta hay có xu hướng lợi dụng nhau hơn trước." Tôi thở dài, "Và những người khó giữ cảm xúc cho riêng mình thường trở thành nạn nhân của những kẻ đáng ghét kia."

"Hm, và cuối cùng thì nó khiến họ cảm thấy như thể là lỗi của họ khi không kìm nén cảm xúc." Ethan thở dài, "Alexander giống như một sợi dây cao su, đủ độ co dãn để thích nghi với sự thay đổi và đau đớn, nhưng rồi sẽ có ngày sợi dây đó đứt gãy."

"Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời cậu ấy phải trả qua nhiều chuyện như vậy." Tôi thú nhận.

"Nếu cậu trở thành bạn cậu ấy, thì hãy chăm sóc cậu ấy thật tốt, nhé?"

"Được, tớ hứa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net