Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã gần nửa ngày trôi qua kể từ khi Ethan đề nghị tôi viết cho Alexandria một lá thư tỏ tình nhưng tôi vẫn còn hồi hộp. Vấn đề hiện tại không phải là tôi quá lo lắng, cũng không phải tôi sợ bị từ chối.

Được rồi, có lẽ là do cả hai điều đó, nhưng vấn đề quan trọng là tôi không biết tủ khóa nào là của Alexandria, thế nên tôi chỉ biết đứng nhìn chằm chằm vào từng chiếc tủ đựng đồ trong hành lang.

Và đừng hiểu sai ý tôi, tôi có thể chỉ đơn giản là nhờ một người bạn chuyển bức thư cho cô ấy hoặc tự mình đưa cho cô ấy, nhưng trong trường hợp đầu tiên - tôi chắc chắn một trăm lẻ một phần trăm rằng họ sẽ cố gắng đọc nó. Trong trường hợp thứ hai, tôi quá xấu hổ.

Bức thư cũng giống như mọi bức thư tỏ tình khác thôi:

Alex thân mến (tớ hy vọng tôi có thể gọi cậu như vậy),

Điều này có thể sẽ khiến cậu shock, thành thật mà nói, tớ không dọa cậu đâu. Nhưng xin hãy đọc hết lá thư này, tớ thề tớ không phải biến thái đâu. haha.

Chữ 'haha' đã được viết nháp bằng mực đen ít nhất năm mươi lần, vì viết kiểu gì tôi cũng thấy mình như tên biến thái vậy. Nhưng tôi thực sự không phải như vậy đâu, vì khi yêu nhìn chằm chằm vào người mình yêu là chuyện hoàn toàn bình thường mà đúng không? Đúng vậy.

Vì ngại không biết mở lời thế nào với cậu nên tớ viết thư này. Tớ thích cậu. Tớ thích cậu rất rất rất lâu rồi. Tớ cũng chắc là cậu nhận ra rồi vì cách tớ đối xử với cậu khá vụng về, và nếu cậu cảm thấy khó chịu thì tớ cùng không trách cậu đâu. Nếu mà như thế thật thì tớ thực sự xin lỗi. Tớ không có ý định làm cậu sợ đâu.

Tớ sẽ kết thúc ở đây thôi trước khi tớ lảm nhảm thêm mấy điều không cần thiết về tớ.

-Kairo. (Cậu bé soda)

Tôi thở ra hài lòng và tiếp tục đi lang thang quanh hành lang với hy vọng tìm ra tủ đựng đồ của cô ấy. Cuối cùng, tôi phát hiện ra một chiếc tủ đựng đồ có chữ 'Alex' viết to trên cửa bằng những chữ hoa in đậm mà tôi khá chắc chắn rằng chúng tôi không được phép làm như vậy. Việc viết hoặc dán bất cứ thứ gì lên cửa tủ là vi phạm nội quy của trường  và tôi đã rất ngạc nhiên về điều đó bởi vì Alexandria luôn có vẻ là một cô bạn nghiêm túc chấp hành kỷ luật.

Tuy nhiên, tôi rất biết ơn vì cô ấy vì đã quyết định không chấp hành nội quy lần đầu tiên, bởi vì nếu không, có lẽ tôi sẽ buộc phải tự mình đưa cho cô ấy bức thư.

Chuông reo ngay khi tôi tìm thấy tủ đựng đồ của cô ấy, và trước khi học sinh ào ra hành lang, tôi nhanh chóng nhét mảnh giấy đã gấp vào khe nhỏ đáy tủ và lao đến một góc để trốn và quan sát.

Nói sao nhỉ? Có lẽ tôi thực sự là tên biến thái.

Tôi đợi vài giây, rồi vài phút khi đám đông học sinh đứng đầy hành lang. Nhưng, ngay cả trong biển người, tôi không thể nhìn thấy người tôi muốn gặp nhất.

Và rồi điều bất ngờ đã xảy ra. Một nam sinh với mái tóc sẫm màu rối có trật tự và làn da rám nắng đi đến tủ đồ của Alexandria. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ta trước đây nên không thể biết cậu ta là ai và tại sao cậu ta lại loanh quanh chỗ tủ đồ của Alexandria.

Cậu ta nhanh chóng mở tủ và lôi ra vài cuốn sách. Khi bức thư tôi vừa nhét rơi ra, cậu ta hơi ngạc nhiên liếc nó, nhìn xung quanh một lúc rồi cúi xuống nhặt.

Tôi quyết định không thể xem thêm nữa và dựa lưng vào bức tường phía sau với một tiếng thở dài đau khổ.

Bức thư đó là dành cho Alexandria, không phải cho cậu ta.

Tôi bực bội xoa xoa thái dương. Cậu ta là ai vậy chứ? Có phải cậu ta là bạn trai của Alexandria không? Hoặc có thể là bạn thân?

Tại sao cô ấy lại đưa cho cậu ta chìa khóa tủ đồ của cô ấy? Và nếu cậu ta là bạn, tại sao cậu ta lại cầm lá thư? Cậu ta phải biết thân phận của mình chứ.

Chết tiệt. Sẽ thế nào nếu cậu ta đọc bức thư và rêu rao tôi trước toàn trường? Tôi đã nổi tiếng vì đóng một quảng cáo ngu ngốc và bây giờ tôi có lẽ sẽ được biết đến với tư cách là một học sinh trung học biến thái, người không biết vị trí của mình ở đâu khi yêu.

Thế nên, trong đầu tôi bây giờ chỉ có ba chữ: Ăn cuwts rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net