Chapter 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta nghỉ ngơi một lúc được không? Tôi càu nhàu. "Làm ơn, đầu tớ bắt đầu đau rồi."

"Khi nào cậu nắm được khái niệm thì mới thôi." Alex thở dài. "Và đầu tớ cũng bắt đầu đau vì đang cố gắng dạy cái tên có đầu óc bã đậu là cậu đấy. Thôi nào, làm lại một lần nữa."

Các anh em đến đúng giờ, tôi định lên kế hoạch xem vài bộ phim hoặc chơi game, hoặc là ăn vặt các thứ. Nhưng Alexander có kế hoạch khác. Kết quả là cả hai chúng tôi phải học lượng giác trong khi những tên con trai còn lại chơi Overwatch và thỉnh thoảng la hét chửi nhau, mặc dù tôi đã cảnh bảo họ về sự nhạy cảm tiếng ồn của mẹ tôi. Nhưng may quá, bà ấy ngủ rồi. Mẹ tôi là kiểu một khi đã ngủ say thì bom bi có nổ bên gối cũng không biết gì.

"Alex, làm ơn đi?" Tôi rên rỉ, trao cho cậu ấy đôi mắt cún con đẹp nhất có thể.

Cậu ấy nhìn xuống tôi như thể sắp sửa cho tôi tự do, nhưng không, lại tiếp tục dí quyển sách vào mặt tôi cười ranh mãnh: "Không. Thử giải bài này lần cuối rồi tớ sẽ cân nhắc."

"Fuck you." tôi than thở rồi lại cắm đầu giải phương trình.

"Fuck trong mơ à?" cậu ấy lầm bầm. Nhưng tôi giả vờ không nghe thấy và tập trung giải bài. Sau một tiếng đồng hồ, tôi đưa cuốn sách giáo khoa cho cậu ấy và nhìn cậu ấy đầy hy vọng. Alex kiểm tra những gì tôi làm khoảng một phút rồi ném cho tôi cái nhìn nghi ngờ. "Cậu có chép ở đâu không đấy?"

"Hả? Không hề, tại sao tớ phải làm thế?"

"Đáp án của cậu đúng rồi." cậu ấy đáp lại, trả cuốn sách lại cho tôi với nụ cười tự hào.

"Gì cơ??" Tôi khoa trương hét lên. "Mẹ kiếp, thấy chưa. Tớ là kẻ thông minh nhất trong phòng này, các cậu sánh thế nào được. Não tớ là bóng bay còn não các cậu là quả óc chó."

"Bóng bay chỉ có không khí bên trong thôi", Ethan hét lại. "Thế nên, ờ, tớ đồng ý. Não của cậu là quả bóng bay."

Tôi cưỡng lại ý muốn ném một cuốn sách vào mặt cậu ấy và cười cảm ơn Alex, "Tớ đã không thể làm điều đó nếu không có sự giúp đỡ của cậu. Cảm ơn cậu."

"Không có gì đâu," cậu ấy cười đáp lại. "Cậu đã bắt tay vào thực hiện dự án chưa? Cậu biết chúng ta chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa để nộp nó, phải không?"

"Tớ đã đi được nửa chặng đường rồi," tôi đáp. "Cô không cần phải lo lắng, tôi lo liệu được."

"Hy vọng cậu đúng," cậu ấy thở dài đáp lại. "Mặc dù vậy, nếu công việc nặng quá không làm nổi thì cứ nói với tớ. Tớ có thể tự mình hoàn thành phần còn lại, cậu không cần phải tự làm khó mình."

Tôi cười toe toét khi thấy cậu ấy tận tâm như vậy, "Cậu chỉ nói vậy bởi vì cậu không muốn quay trở lại với bóng đá?"

Cậu ấy tự giễu như thể bị xúc phạm bởi những gì tôi vừa nói, "Không, tớ chỉ là lo lắng cho cậu, vậy thôi."

"Lo lắng? Tại sao?" Tôi hỏi, gấp quyển hướng dẫn lượng giác lại và đẩy nó ra xa, hy vọng cậu ấy sẽ không nhận ra. Nhưng cậu ấy nheo mắt nhìn tôi và kéo quyển sách lại, mở nó ra một lần nữa. Tôi thất vọng thở dài một tiếng, khi nào thì cuộc tra tấn này mới kết thúc?

"Bởi vì tuần này cậu trải qua nhiều chuyện rồi," lúc sau cậu ấy trả lời. "Tớ chỉ là không muốn làm cậu căng thẳng thôi."

"Cậu thật ngọt ngào," tôi nhận xét, cảm thấy bản thân hơi bối rối khi thấy cậu ấy quan tâm đến mình như vậy. "Cảm ơn cậu."

"Đừng nói chuyện đó nữa," cậu ấy cười. "Bây giờ làm tiếp lượng giác, được không?"

"Thôi đừng," tôi vặn vẹo. "Làm ơn nghỉ đi. Hôm nay như vậy là đủ tra tấn rồi, tớ không thể chịu đựng được nữa. Cậu muốn tớ nhảy ra khỏi cửa sổ nhà mình à? Nếu vậy thì tớ sẽ làm. Ngay tại đây, ngay bây giờ. Đừng thách tớ."

Cậu ấy mím môi một lúc, không đáp lại những gì tôi vừa nói. Sau đó, nhìn sang cuốn sách giáo khoa và tôi thấy một nụ cười nhỏ nở trên khuôn mặt cậu ấy.

"Bắt quả tang cậu cười rồi đấy nhá?" tôi khịt mũi, sự thất vọng ngày càng tăng lên theo từng giây.

"Không gì có thể làm khó cậu, phải không?" cậu ấy thở dài, lắc đầu, nụ cười vẫn nở trên môi.

"Nói như nào nhỉ? Tớ là thiên tài," tôi hoang tưởng trả lời.

"Ừ, đúng rồi, cậu là thiên tài," cậu ấy đáp ngay, chỉ liếc nhìn tôi một giây.

Tôi bị giật mình, không tự chủ được mà cười nhăn nhở.

"Bắt quả tang cậu cười rồi đấy nhá?", thấy vậy Alex càng cười tươi hơn, bảo tôi.

"Im đi," tôi cáu kỉnh, lắc đầu với cậu ấy.

"Được rồi, giờ làm Toán tiếp."

Ôi, mẹ kiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net