Chapter 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy cậu định cởi trần đi bộ về nhà cùng tớ?" tôi hỏi, phớt lờ huyết quản như bùng cháy mỗi khi vai chúng tôi chạm nhau.

Tại sao cậu ấy không nhắc về chuyện nụ hôn? Xung cạnh chúng tôi cũng chẳng có ai. Đây chẳng phải là thời điểm tốt nhất để nói về nó sao?

Cậu ấy cười khúc khích vì lời tôi nói, đưa tay vò tóc tôi còn tôi thì nhìn cậu ấy với vẻ không hài lòng. Tôi cố chỉnh lại tóc nhưng cậu ấy vẫn ra sức xoa, "Đừng làm như cậu không thích nhìn tớ cởi trần ấy. Tớ phát hiện cậu nhìn chằm chằm vào cơ bụng tớ hàng triệu lần rồi."

Tôi khịt mũi đáp lại nhưng không cố gắng phủ nhận vì dù gì thì đó cũng là sự thật. Cậu ấy có cơ bụng mê người và nếu tôi thấy thứ gì đó đẹp, rõ ràng là tôi sẽ nhìn chằm chằm vào nó.

"Tại sao đột nhiên muốn cùng tớ đi bộ về nhà?" Tôi hỏi, bẽn lẽn gãi sau gáy. "Hình như cậu cố gắng tránh mặt tớ mà. Vậy tại sao lại đột nhiên làm như này?"

Alex thở dài thườn thượt, chuyển hướng nhìn xuống vỉa hè, "Ừ, về chuyện đó. Tớ thực sự xin lỗi, Kairo. Tớ chỉ nghĩ rằng mình nên cố gắng hết sức để tập trung vào bóng đá, đặc biệt là vì sắp tới giải vô địch. Và tớ nghĩ tớ cũng không nên làm phiền cậu."

"Làm phiền tớ? Sao lại làm phiền tớ được?"

"Sau khi uh..." cậu ấy đáp, không thể sắp xếp ngôn ngữ theo trật tự nên làm bầu không khí vô cùng khó xử, lúc sau cậu ấy nói. "Sự cố của chúng ta trong sân bóng ngày hôm đó. Tớ cho rằng cậu sẽ không muốn dính dáng một chút gì đến tớ nữa."

"Vậy thì đừng cho rằng gì cả," tôi đáp lại ngay lập tức. "Tớ cứ tưởng cậu ghét tớ vì chuyện đó nên mới phớt lờ tớ."

"Cậu cũng đang cho rằng thế còn gì?" cậu ấy nhướng mày đáp, "Không, im lặng đã. Tớ sẽ không bao giờ phớt lờ cậu. Cậu đối với tớ rất quan trọng."

Fuck, lại xao xuyến rồi. Tôi thề có Chúa nếu cậu ấy tiếp tục nói tất cả những điều buồn cười, lãng mạn và sến súa này, tôi sẽ đưa cậu ấy đến Jamaica như FedEx.

(Jamaica là một quốc đảo ở Car-ri-bê)

"Tớ có thể thấy tớ quan trọng với cậu như thế nào," tôi chế giễu, cảm thấy khía cạnh nhỏ nhen của mình bắt đầu bộc lộ. "Từ cái cách mà cậu đã phớt lờ tớ gần hai tuần liền."

"Im miệng," cậu aays cáu kỉnh, thúc cùi chỏ vào người tôi. "Cậu thực sự rất quan trọng với tớ. Cậu là cả thế giới của tớ, Kairo." Câu sau cậu ấy thầm thì, nhưng nó đủ lớn để tôi nghe thấy và câu đơn giản đó thôi cũng đủ khiến tôi điêu đứng.

Khó có thể che giấu nụ cười nên tôi hắng giọng, cố gắng tìm ra câu đáp lại, "Thế ý cậu là tớ to chứ gì?"

Cậu ấy bật cười thích thú trước những gì tôi vừa nói, khiến tôi cảm thấy mình không phải là một chú hề nữa, mà là cả một rạp xiếc. Đúng vậy, tôi hề hước.

Những gì tiếp theo sau đó là sự im lặng. Không phải kiểu im lặng khó chịu và khó xử, mà đó là kiểu im lặng tạo cảm giác êm dịu một cách kỳ lạ, như thể sự hiện diện của nhau vẫn chưa đủ bình tĩnh.

"Tớ nhớ cậu," tôi ngượng ngùng thừa nhận. "Tớ không biết cậu còn lạnh lùng với tớ bao lâu nữa nhưng tớ có chúy lo lắng."

"Một lần nữa xin lỗi cậu," câu ấy thở dài "Tớ cũng ghét bản thân mình vì đã làm điều đó, hãy tin tớ. Tớ đúng là một tên ngốc mà."

"Ít nhất thì cậu cũng tự nhận thức được bản thân," tôi nói đùa, nhận được một ánh nhìn vui vẻ từ cậu ấy.

Chẳng mấy chốc đã đến nhà tôi.

Chúng tôi đứng trong hiên nhà tôi một lúc, trao nhau lời chào tạm biệt. Và khi tôi quay đi, cậu ấy vòng những ngón tay quanh cổ tay tôi để ngăn tôi làm như vậy. Tôi nhanh chóng quay lại với vẻ bối rối, nhướng mày, "Ừm?"

Cậu ấy im lặng trong giây lát rồi cắn môi dưới.

"Có điều gì muốn nói với tớ à?" Tôi thúc giục, nghiêng đầu về phía cậu ấy.

Cậu ấy nới lỏng cổ tay tôi rồi lắc đầu: "Không, không có gì đâu. Tớ xin lỗi. Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai."

Và sau đó cậu ấy quay lưng bỏ đi, khiến tôi cứ đứng ngẩn ngơ ở đó như tên ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net