Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngồi đây không lạnh sao?"

Dương Vũ Đằng vừa nghe đã biết người tới là ai. Cậu đưa tay gạt nước mắt còn ngấn trên mi, ngập ngừng đáp. "Trong lều không thoải mái, tôi ngồi một lát."

Khẽ ừ một tiếng, Lâm Tử Hoành vẫn ngồi xuống bên cạnh Dương Vũ Đằng. Anh phủ lên vai cậu tấm chăn mỏng, sau đó gạt hết tro tàn xung quanh bếp trại, đốt thêm một que củi để mồi lửa cháy to hơn.

Dương Vũ Đằng kéo góc chăn, đôi chân dài gập lại, cằm gác lên đầu gối, mắt nhìn chăm chú ngọn lửa đang nhảy múa. Chừng lát sau, Lâm Tử Hoành bỗng đứng dậy. Dương Vũ Đằng tưởng rằng anh bỏ đi, nhưng anh lại quay về với cậu. Anh nắm trong tay thứ gì đó, quay sang nhìn Dương Vũ Đằng, nụ cười có phần trẻ con: "Nhìn thử nhé." Anh nói, rồi ném số bột xanh nọ vào bếp trại, ngay tức khắc, ngọn lửa bỗng chuyển thành màu xanh ngọc lam.

Dương Vũ Đằng nở nụ cười, đuôi mắt cong cong, khiến người đối diện cảm thấy cậu từ một thân cây gỗ sắp chết cuối cùng cũng biết đón nắng mà rạng ngời, có sức sống, có sự nỗ lực. Cậu thì thầm bằng một giọng khàn khàn. "Đẹp quá."

Lâm Tử Hoành che giấu tâm trạng rất tốt, giản đơn nói: "Là đồng sulfat."

Dương Vũ Đằng quay sang Lâm Tử Hoành, hơi khó hiểu. "Học trưởng mang theo để làm gì thế?"

Lâm Tử Hoành lần nữa ném bột trắng vào lửa, lần này đổi thành màu xanh lá. Anh nói, mắt không nhìn Dương Vũ Đằng. "Để biểu diễn cho một người xem."

Sau đó hai người không nói gì nữa, cùng ngắm nhìn bóng lửa nhỏ bé xóa bỏ sự tăm tối của khu rừng từng chút một.

Dương Vũ Đằng chợt nghĩ, cậu thích sự kiên nhẫn của Lâm Tử Hoành biết mấy, càng cảm kích chút săn sóc khó mà có được từ anh, yêu cả bầu không khí mập mờ và dịu dàng đang vây lấy hai người. Cậu nhận ra thứ cảm xúc đang nảy nở trong tim cậu có lẽ chẳng còn đường lui. Rằng thứ tình cảm mê hoặc này mới là mối tình đầu thật sự.

Cậu hiểu ra cậu chưa bao giờ yêu Bành Phi. Có lẽ trong thời điểm ấy cậu quá trầm cảm, cậu cần bất cứ ai hay bất cứ thứ gì níu cậu lại, giữ cho cậu sống tiếp. Chỉ tiếc rằng Bành Phi không kéo cậu khỏi biển sâu, mà chỉ nhấn cậu vào vùng biển chết.

Dương Vũ Đằng hít sâu một hơi, hai bàn tay lành lạnh xoa vào nhau, nhịn không được mà thốt lên: "Học trưởng Lâm thật sự là một người tốt." Trong lòng lại thầm nói thêm một câu, vì anh rất tốt, nên tôi càng ngày càng thích anh.

Nghe vậy, quả nhiên Lâm Tử Hoành lần nữa quay sang cậu. Hai người ngồi rất gần nhau, ánh lửa từ xa chiếu tới, hàng lông mi dài của anh rũ xuống, gương mặt góc cạnh vì thế trở nên nhu hòa hơn. "Sao cậu biết tôi là người tốt?"

Dương Vũ Đằng mỉm cười: "Cảm giác."

Lâm Tử Hoành cúi đầu, bật ra một tiếng thở dài khe khẽ. "Cậu không sợ mình đang bị cảm giác ấy đánh lừa sao?"

Dương Vũ Đằng ngước mắt nhìn bầu trời đêm, trong lòng chợt thấy nhẹ nhõm vô cùng, tự tin đáp. "Nếu sợ, tôi đã không nói ra."

Suy nghĩ ấy có phần ngây thơ, Lâm Tử Hoành khẽ lắc đầu, cười lên. Dương Vũ Đằng đưa mắt nhìn anh đầy chờ đợi, và anh đáp. "Thật ra tôi không phải người tốt đâu."

Dương Vũ Đằng không chấp nhận lời anh nói, như thể người bị phủ định chính là cậu vậy. "Học trưởng cực kỳ tốt. Anh học giỏi, đẹp trai, hoàn mỹ mọi mặt. Anh cũng rất quan tâm đến người khác, không bao giờ kiêu căng cả."

Những lời khen tặng này quá thẳng thắn, được thốt nên bởi giọng điệu tràn ngập sự kính trọng, thậm chí đến cả ánh mắt đang chuyên chú nhìn anh cũng chẳng tìm được chút thổi phồng nào. Dương Vũ Đằng tin, bởi vì cậu vẫn luôn theo dõi anh. Mỗi lần bảng điểm top 100 được dán lên bảng tin trường, cậu sẽ luôn là người đến sớm nhất, chỉ để tự hào ngắm nhìn tên anh đứng ở vị trí xếp hạng đầu. Mỗi một trận bóng anh tham gia, dẫu là vì vui nhất thời hay thi đấu chính thức, cậu sẽ luôn tìm một chỗ ngồi thật đẹp trên khán đài, mang theo khăn lông cùng nước uống biết rằng không cách nào tặng cho anh, thót tim trong từng khoảnh khắc anh tung người thực hiện một cú slamdunk. Mỗi tin tức về anh, như hôm nay anh đã được cô gái nào tỏ tình, anh đã cõng bạn học bị say nắng đến phòng y tế, anh đã khỏi cảm hay chưa, tất thảy những điều nhỏ nhặt nhất cậu cũng đều nắm chắc trong lòng.

Cậu biết anh hoàn hảo đến mức nào, biết anh tốt bụng đến dường ấy. Cũng vì biết, cậu mới trộm chút lo lắng mỏng manh này từ Lâm Tử Hoành, tự an ủi trái tim đầy thương tổn của mình, như một hậu quả tất nhiên của việc uống rượu độc giải khát.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, tưởng chừng giây phút này kéo dài thành vô tận và sẽ không có bất cứ một nhân tố nào đủ mạnh để đẩy họ ra xa nhau, nhưng đến cuối cùng Lâm Tử Hoành lại dời mắt đi, trên gương mặt toàn mỹ của anh dần bộc lộ một thứ cảm xúc sâu thẳm khó hiểu, thậm chí dưới góc độ của Dương Vũ Đằng, nó hẳn là sự chua xót và bất đắc dĩ.

"Nhưng tôi lại không cảm nhận được điều đó." Lâm Tử Hoành trầm giọng nói. "Những gì cậu vừa nói giống như đang thay tôi hình dung về một người khác. Không phải là tôi."

Dương Vũ Đằng không đáp. Cậu vẫn chăm chú nhìn sườn mặt anh sáng lên mờ mờ dưới ánh lửa trại. Cậu cảm thấy anh đang muốn trải lòng với mình, chỉ là anh bị khoảng cách của mối quan hệ chẳng thân chẳng sơ này cản lại, khiến cho thứ cậu nhìn thấy ở anh chỉ còn là nỗi buồn.

Điều đáng sợ là ngay cả khi anh đang cố thú nhận rằng mình chẳng giỏi giang như cậu nghĩ, Dương Vũ Đằng vẫn rất say đắm anh.

"Nếu anh cho tôi cơ hội," Cậu nhấp môi, nói như bị thôi miên. "Hẳn là tôi sẽ thấy được những khuyết điểm của anh."

Lâm Tử Hoành lần này thì cười thật lòng. Ý cười lan tới đôi mắt đen của anh, khiến chúng như thể đang cất vụn sao. "Lỡ như thấy những mặt xấu xí ấy, cậu không còn là fan của tôi thì sao?"

Mặt Dương Vũ Đằng đỏ lên tắp lự. Cậu lắp bắp. "Tôi-tôi, ai nói tôi là fan của anh?"

"Không phải à?" Lâm Tử Hoành tỏ ra ngạc nhiên. "Nhưng ánh mắt cậu nhìn tôi rất giàu tình cảm."

Cậu không ngờ tới mình lại lộ đuôi sớm đến vậy, vì thế từ ngượng ngùng chuyển thành sự hoảng loạn khó hiểu, mọi ngôn từ kẹt cứng trong cổ họng giống như đá vậy. Ngay khi bầu không khí giữa hai người dần trở nên căng thẳng quá mức, Lâm Tử Hoành bỗng phì cười. "Tôi đùa quá trớn rồi, xin lỗi cậu." Anh xoa mũi. "Làm cậu sợ rồi à?"

Dương Vũ Đằng như từ trên không rơi mạnh xuống đất, vì nín thở quá lâu mà mặt cậu trắng bệch cả ra. "Anh thật quá đáng!"

Cậu mắng người lưu loát, Lâm Tử Hoành lại chẳng sợ hãi chút nào, nụ cười trên môi anh thậm chí càng rạng rỡ hơn. "Ừ đúng rồi, quá đáng thật đấy."

Dương Vũ Đằng muốn đánh anh, nhưng trước gương mặt đẹp trai nọ, những cảm xúc nóng nảy bỗng trở nên ngọt ngào. Cậu chợt nhận ra rằng bản thân sẽ khó mà giận anh lâu được. "Tha thứ cho anh."

"Đa tạ đại nhân khoan hồng độ lượng." Lâm Tử Hoành nói đùa, sau đó mới uyển chuyển gợi ý. "Trong lều của tôi và Đỗ Vĩ vẫn còn chỗ."

Môi hé ra, Dương Vũ Đằng nhỏ giọng: "Không hay lắm đâu."

Lâm Tử Hoành vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, từ từ đứng lên, anh thoải mái vươn vai. Ở góc độ của Dương Vũ Đằng có thể thấy rõ eo lưng lộ ra dưới áo của anh, da thịt màu đồng lại rắn rỏi như sứ. Cậu vội vàng quay mặt sang hướng khác, nghe thấy giọng anh mang theo ý tứ trêu chọc vang lên ngay sau lưng cậu. "Không thấy mệt à? Ngày mai còn phải đi bộ nhiều."

Dương Vũ Đằng mím môi, quay lại nhìn lều của Bành Phi, lại nhìn sang lều của Lâm Tử Hoành. Cậu dự tính sẽ ngồi ở đây tới khi trời sáng, sau đó tách đoàn và nhờ Đỗ Vĩ đưa mình trở về trước. Dù cậu nuối tiếc Lâm Tử Hoành, nhưng sau chuyện vừa nãy, tầng giấy mỏng giữa cậu và Bành Phi đã rách, cậu không muốn phải đối mặt với gã thêm nữa, rất nhọc lòng.

Cơ mà Lâm Tử Hoành rủ cậu ngủ cùng lều...

Dương Vũ Đằng xoắn xuýt một hồi, mới khẽ ngẩng đầu trộm nhìn người kia. Anh vẫn chưa đi, vẫn bình thản đứng đó nửa như chờ đợi, nửa như quyến rũ cậu. Cậu thật sự không kháng cự nỗi cái nhìn thẳng thắn ấy của anh, chịu không nỗi trái tim đang đập thình thịch của bản thân; thế là vứt bỏ tất cả tiết hạnh, cậu phủi quần đứng dậy, cúi đầu nói: "Phiền anh rồi, học trưởng Lâm."

Lâm Tử Hoành nheo mắt, có vẻ không thích sự khách sáo của cậu, đưa tay vẫy cậu lại gần, nói: "Gọi tên thôi." Sau đó anh xoay lưng bước về lều.

Lâm Tử Hoành nhường túi ngủ cho cậu. Cậu ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt giống hệt mùi hương từ chiếc chăn anh đã khoác lên vai cậu lúc nãy, giống mùi gỗ đàn hương, rất dễ chịu.

Dương Vũ Đằng nhanh chân chui vào túi ngủ vương hơi ấm, yên ổn rồi lại xoay người về phía anh. Cậu nương theo ánh sáng mỏng manh từ chiếc đèn bão bên ngoài lều, bí mật ngắm nhìn Lâm Tử Hoành nằm bên cạnh, chỉ cảm thấy tâm viên ý mãn.

Nhưng đến khi ngủ rồi, Dương Vũ Đằng lại gặp ác mộng. Cậu không nhớ rõ mình mơ thấy gì, chỉ biết tiềm thức cậu nghe thấy một tiếng quát rất đáng sợ, khiến cho cậu giật mình tỉnh dậy. Cậu cảm thấy váng vất không cách nào ngồi dậy nổi, toàn thân lạnh toát, sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Phải mấy phút sau cậu mới lấy lại được bình tĩnh.

Ngoài trời chỉ vừa hửng sáng, Lâm Tử Hoành và Đỗ Vĩ vẫn còn ngủ. Cậu sợ mình không cẩn thận đánh thức anh, khẽ khàng từng chút rời khỏi đó. Cậu vốn định bụng quay về tìm balo cá nhân, sau đó mới rửa mặt cho tỉnh táo; cũng vì thế, cậu phát hiện Bành Phi không ở trong lều. Cậu biết tính gã thích nhất là ngủ nướng, chưa kể hôm qua gã uống rất nhiều rượu thì khó mà dậy sớm nỗi. Cậu nghĩ, có lẽ gã ra ngoài tìm chỗ giải quyết cũng nên.

Dương Vũ Đằng thay quần áo sạch, cầm bàn chải và kem đánh răng, rồi rời khỏi khu vực cắm trại. Khu rừng mờ sương, hoa dại còn đẫm ướt, không khí tươi mới trong lành, cậu thư thái bước từng bước theo con đường mà Đỗ Vĩ chỉ dẫn. Lúc sắp đến nơi, cậu chợt nghe thấy có tiếng sột soạt truyền tới. Cậu cảnh giác ngừng lại, lo lắng sẽ gặp phải thú hoang, nhưng từng chút một, cậu nhận ra xen lẫn giữa âm thanh cành lá cọ vào nhau là tiếng rên rĩ của phụ nữ.

Chỉ trong tích tắc, Dương Vũ Đằng cảm thấy không gian xung quanh cậu đông cứng lại, bởi một cảm giác lạnh lẽo đang chạy ào ào từ đỉnh đầu xuống tận gót chân. Tay cậu run lên lẩy bẩy. Dương Vũ Đằng đã quá quen thuộc với âm thanh này. Cậu biết giọng nói đó phát ra từ ai. Chân cậu vẫn bước tới gần. Rồi thì cậu tận mắt nhìn thấy họ.

Bành Phi vẫn mặc cái áo phông đầu lâu của ngày hôm qua, quần thì tụt xuống lộ cả gò mông. Gã đè lên người Ân Bình điên cuồng đưa đẩy, trong khi cặp chân trần nõn nà của cô quấn quanh eo gã với đầy sự khêu gợi. Hai người đang chìm đắm trong nhục dục, đầu óc mụ mị, dĩ nhiên hoàn toàn không nhận thấy Dương Vũ Đằng. Tiếng kêu ẩn nhẫn của Ân Bình càng lúc càng ngọt, khiến cho Bành Phi ngày một động tình, bao nhiêu lời thô tục đều nói ra miệng. Gã vừa cắn cổ Ân Bình vừa rít lên rằng, chỉ có cơ thể phụ nữ mới thỏa mãn được gã, còn loại đàn ông từ trong lẫn ngoài đều nhạt nhẽo như Dương Vũ Đằng, nếu không phải vì tiền thì gã đã đá từ lâu rồi.

Một lúc lâu, hai người mới chịu ngừng. Bành Phi thoải mái thở một tiếng, rời khỏi Ân Bình. Lúc gã xoay lưng lại muốn kéo quần lên, gã ngay lập tức giật bắn. Ân Bình cũng hoảng hốt kêu lên, vội gom nhặt quần áo trên đất để che giấu cơ thể.

Như kẻ mộng du bị tát cho tỉnh, cổ họng đau rát, Dương Vũ Đằng quay đầu đi.

Lâm Tử Hoành cũng vừa tỉnh dậy. Anh ở trong lều thay quần áo xong rời cùng Đỗ Vĩ ra ngoài rửa mặt. Anh vừa đi vừa day thái dương, nghĩ bụng chốc nữa anh phải uống thêm viên thuốc giảm đau. Đúng lúc này, Dương Vũ Đằng quay về.

Dương Vũ Đằng giống như vừa trở về từ một cuộc thi marathon, bởi vì sải bước của cậu rất dài, hơi thở gấp gáp. Phía sau, cách chừng năm bước chân là Bành Phi áo quần xộc xệch, tóc tai rối bù.

Gã quát tháo đến khản cả họng muốn Dương Vũ Đằng dừng lại, nhưng cậu vẫn tiếp tục đi thẳng về phía Lâm Tử Hoành. Trong thoáng chốc anh nhìn rõ mặt Dương Vũ Đằng thì không khỏi sững sờ, bởi vì biểu cảm cậu trông rất đáng sợ. Đó không phải biểu cảm của một người bình thường. Đó là biểu cảm của một kẻ sắp phát rồ. Đôi mắt cậu đỏ ửng lên như xung huyết, sắc da trắng bệch, toàn thân cậu run lên bần bật, trong khi hai tay cậu siết chặt thành nắm đấm và vai cậu gồng cứng lên. Lâm Tử Hoành ý thức được nguy hiểm, theo bản năng tiến lên và giơ tay ra muốn nắm tay cậu.

Dương Vũ Đằng nhìn thấy hành động đó của anh, chân bước nhanh hơn. Song ngay lúc tay anh sắp chạm tới cậu, Bành Phi đã nắm lấy cổ áo Dương Vũ Đằng.

Bành Phi dùng lực kéo giật về sau, Dương Vũ Đằng liền chao đảo ngã xuống. Cậu không kêu đau, nửa giây sau đã chống tay đứng dậy, giận dữ tát thẳng vào má Bành Phi, quai hàm nghiến chặt tới mức vang lên tiếng ken két.

Những người còn lại vừa ra khỏi lều đã bắt gặp cảnh tượng này, ai nấy đều sửng sốt.

Bành Phi chưa bao giờ bị ăn tát, nhất là từ một người như Dương Vũ Đằng. Gã cũng giật mình, nửa giây sau cơn bỏng rát lan khắp nửa mặt, gã nổi cáu, lao tới muốn đánh cậu.

Bành Phi vừa vung tay lên, Lâm Tử Hoành lập tức ngăn lại. Anh đứng chắn cho Dương Vũ Đằng, siết cổ tay gã không buông, giọng sắt lại như thép. "Đủ rồi."

Bành Phi từ trước đã gai mắt Lâm Tử Hoành, trong không khí đầy mùi thuốc súng, lớn giọng chửi: "Đ*t mẹ mày, cút!"

Lâm Tử Hoành không cút, Dương Vũ Đằng ở phía sau lưng anh quắc mắt nhìn Bành Phi. Gã ta ghét nhất cái ánh mắt khinh thường tất cả này của Dương Vũ Đằng, ngay từ lần đầu tiên, gã đã ghét cay ghét đắng cậu cũng vì thế.

Bành Phi: "Chớ có hèn mà núp sau thằng nhiều chuyện này!"

Dương Vũ Đằng cũng giận run, mặt cậu từ trắng dần chuyển sang đỏ. Cậu không muốn Lâm Tử Hoành chịu đựng những lời sỉ nhục vô nghĩa của Bành Phi, gã không có tư cách làm điều đó. Cậu đẩy anh ra, đối mặt với gã, đay nghiến nói:

"Anh đ*ch có quyền nói học trưởng như vậy."

La Ngọc Tú lẫn Bối Bối đều nhịn không được mà nhìn nhau, bất ngờ vì Dương Vũ Đằng vẫn luôn lịch sự nhã nhặn lại dám chửi thề trước mặt Bành Phi.

Gân cổ của Bành Phi nổi rõ dưới da, cơ vai căng cứng. Lồng ngực gã không ngừng nhấp nhô lên xuống, hồi sau gã mới bật ra từng chữ. "Nói chuyện chút đi."

Dương Vũ Đằng muốn quay về ngay, nhưng Bành Phi chắc chắn sẽ không để cậu đi một cách dễ dàng. Không bàn tới việc Lâm Tử Hoành đã biết mối quan hệ giữa cậu và Bành Phi hay chưa, cậu thật sự không muốn vạch áo cho người xem lưng, rất mất mặt.

Dương Vũ Đằng: "Được, ra chỗ khác nói."

Bành Phi muốn bắt Dương Vũ Đằng lần nữa, cậu ghê tởm hất ra. Nhưng khi Lâm Tử Hoành níu cậu, cậu lại ngừng bước.

Lâm Tử Hoành nhíu mày nhìn cậu, trong đôi mắt nâu sẫm ánh lên sự lo lắng và bất đắc dĩ. Ngữ điệu của anh không giống lời khuyên, mà như đang năn nỉ cậu. "Cậu không nên đi, anh ta sẽ làm hại cậu."

Dương Vũ Đằng hơi mềm lòng, nhưng đây là chuyện riêng của cậu và Bành Phi, cậu gây ra, cậu có trách nhiệm giải quyết nó. Cậu khẽ chạm lên mu bàn tay Lâm Tử Hoành, ngón tay cái vô thức cọ nhẹ, cậu dịu giọng trấn an. "Không sao."

Lâm Tử Hoành ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn phải để cậu đi.

Đỗ Vĩ luôn ở bên cạnh quan sát, có dự cảm chuyến đi này sẽ phải kết thúc sớm, chỉ biết nói với theo hai người, đừng đi xa quá.

Hai người vừa rời khỏi khu lều trại, Bành Phi đã thô bạo siết lấy cánh tay Dương Vũ Đằng, lôi cậu đi. Gã bước quá nhanh, cậu chạy theo không kịp, cho nên gã chỉ cần đẩy nhẹ một cái, cậu đã bị gã ném ngã vào bụi cọ. Viền lá sắc như dao cứa thẳng vào mặt cậu, Dương Vũ Đằng rít một tiếng thảm thương như mèo con, nhưng đôi mắt cậu chẳng hề quy phục gã.

Dương Vũ Đằng hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:

"Chia tay đi."

Bành Phi cũng chẳng ngạc nhiên gì, cười giễu hỏi. "Mày nói cái gì?"

Dương Vũ Đằng trầm giọng lặp lại. "Tôi nói: chia tay đi."

Bành Phi cúi đầu nhổ một bãi nước bọt, bất ngờ đẩy mạnh cậu một cái, Dương Vũ Đằng không phòng bị ngã dựa vào gốc cây phía sau. Gã lao tới đấm cậu, Dương Vũ Đằng không có kinh nghiệm thực chiến, không đỡ kịp một đòn trời giáng này của gã, bị gã đánh ngã dúi xuống đất. Gã ngồi khóa trên người cậu, siết cổ cậu, dùng ánh mắt dữ tợn đến cực điểm nhìn cậu, mắng: "Mẹ kiếp, mày hôm nay ăn gan hùm rồi nhỉ?"

Dương Vũ Đằng không cách nào giãy ra, hai tay khua loạn muốn đánh gã, Bành Phi lại chẳng để vào mắt, chỉ một tay đã chặn được. Gã cúi xuống, thô lỗ hôn vào mặt cậu, tay kia không hề nhàn rỗi chút nào, như rắn hổ mang luồn vào trong quần áo cậu, bóp nắn khắp nơi. Lực tay gã rất lớn, thân thể gã lại nặng nề, Dương Vũ Đằng bị gã đè nghiến thở không nỗi, da thịt chẳng mấy chốc đau rát lên, tình cảnh tủi nhục không làm cậu cảm thấy hưng phấn, khiến cậu chỉ muốn giết quách gã cho xong.

Suy nghĩ này mãnh liệt vô cùng, Dương Vũ Đằng vừa rút được một tay ra, liền tát Bành Phi.

Cú tát này dồn hết sức bình sinh, còn mạnh hơn cái tát vừa nãy, Bành Phi bị tát đến lệch hàm. Cơn hứng tình tắt ngấm, gã gào lên, giáng thẳng xuống mặt Dương Vũ Đằng một bạt tai. "Đồ chó!"

Lâm Tử Hoành lo sợ rất đúng, đây không phải lần đầu tiên Bành Phi đánh Dương Vũ Đằng. Vào lễ Giáng Sinh sau hai tuần bắt đầu mối quan hệ yêu đương, Dương Vũ Đằng chạy tới phòng trọ của gã mà không hẹn trước, cũng bị gã chẳng nói chẳng rằng tát một cái, mấy ngày sau đó một bên tai cậu nửa như điếc. Dương Vũ Đằng giận gã một tháng, cắt phí sinh hoạt, Bành Phi liền mua hoa tới nhà dỗ dành cậu, miệng lưỡi trơn tru thề rằng sẽ không bao giờ tổn thương cậu nữa.

"Ngoan ngoãn nghe lời tao thì khỏi phải chịu đau." Gã bóp mặt cậu. "Chẳng phải hai người bọn mày là chị em thân thiết với nhau sao? Phụ nữ thân thiết với nhau cũng đều chung chồng. Làm ra vẻ tổn thương làm cái mẹ gì?"

Dương Vũ Đằng chịu đựng cơn đau, giọng nói run rẩy nhưng câu từ lại chém đinh chặt sắt. "Ngủ với mày, tao thà ngủ với chó còn hơn."

Bành Phi nở nụ cười độc ác. "Mày còn cứng miệng nữa à?"

Gã nói, tay còn lại lấy di động từ trong túi. Gã mở một tấm ảnh ra, sau đó dí vào mặt Dương Vũ Đằng, giống như sợ cậu nhìn không rõ.

Ngay trên màn hình là ảnh nóng của chính cậu. Dương Vũ Đằng trong ảnh không một mảnh vải che thân, nhắm mắt nằm nghiêng trên chiếc giường phủ drap màu trắng. Cậu nhớ ra, đó chính là cái hôm Bành Phi chuốc say rồi cưỡng hiếp cậu.

Ra là Bành Phi đã sớm lên kế hoạch. Dù sau đêm đó Dương Vũ Đằng không chịu qua lại với gã, gã cũng sẽ dùng những tấm ảnh này để uy hiếp cậu.

"Mày không bao giờ có thể thoát khỏi tao, Dương Vũ Đằng ạ."

Mặt Dương Vũ Đằng không còn huyết sắc, nhưng câu nói đó làm cậu tỉnh lại. Dương Vũ Đằng liếc mắt, nhìn thấy một hòn đá sắc bén, sau đó không chút do dự, cậu đập thẳng vào đầu Bành Phi.

Lần này Bành Phi phản ứng không kịp, đau đớn ngã ra sau. Dương Vũ Đằng tức thì vung chân đá mạnh vào người gã, lật mình ngồi dậy. Nhưng cậu còn chưa chạy thì gã đã xông lên đạp Dương Vũ Đằng mấy cú. Dương Vũ Đằng run rẩy nằm lăn xuống đất muốn bò đi trốn, quần áo bị xé rách quá nửa lộ thịt ra ngoài, bị lá cọ quệt phải, máu liền ứa ra.

Bành Phi đưa tay sờ lên vết thương, thấy cả máu, cơn tức càng bành trướng không chỗ phát tiết, gã vung chân đá Dương Vũ Đằng.

"Đ*t con mẹ mày!"

Bành Phi không hề thương tiếc Dương Vũ Đằng, vừa đá cậu như đá súc vật vừa lớn tiếng rủa, chửi cậu đĩ thõa với người khác nên mới không chịu phục vụ gã, chửi cậu trời sinh là thứ đồng tính hèn hạ, rồi lại bảo cậu chớ nghĩ mình cao sang mà tin gã thật lòng yêu thích cậu, năm đó gã chỉ vì thấy cậu ngu ngốc nên mới rủ lòng thương chơi cậu; sau đó gã vẫn chưa thỏa mãn, lại lôi hàng loạt tên phụ nữ khác khoe khoang, lời lẽ muốn tục bao nhiêu có bấy nhiêu.

Dương Vũ Đằng không cảm thấy đau nữa, ôm chặt đầu mình, từ khe hở cánh tay nhìn Bành Phi. Gã hình như thấm mệt, xoay lưng lại chống tay thở dốc.

Đôi mắt Dương Vũ Đằng từ vô hồn dần hồi tỉnh, trong chốc lát, cậu bỗng nhớ tới ánh mắt Lâm Tử Hoành khi anh khoác tấm chăn mỏng lên vai cậu, nhớ tới khoảnh khắc anh đứng ra che chở cho cậu, tấm lưng dày rộng biết bao. Sau đó, cậu nghĩ tới Ân Bình, như nhìn thấy mỗi một động tác của cô cùng Bành Phi trong suốt hai năm qua, từng chút từng chút, sự thật ngấm vào cậu như thuốc độc. Cậu vốn đã biết ngay từ đầu. Hai người họ không phải chỉ phản bội cậu ngày hôm nay. Họ đã luôn phản

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net