Chương 13. Nhưng em ấy đang thích rất nhiều thứ mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Nguyễn Thanh Du không nói gì, cậu ngồi đó. Vừa rồi khóc một trận, mắt cũng đỏ hoe.

    "Em có thể cho anh biết bắt đầu từ lúc nào không? Em như vậy đã bao lâu rồi?"

    "Em không biết." Nguyễn Thanh Du lắc đầu, cậu lau lau khóe mắt: "Em không nhớ nữa."

    Lý Thành đeo kính lên, xem xét kết quả trên giấy. Anh tới trước mặt cậu, ngồi xổm trước ghế: "Trước giờ em có từng suy nghĩ đến việc tự sát hay không?"

    Anh thấy Nguyễn Thanh Du đang run rẩy, anh giữ tay cậu lại, tiếp tục: "Em yên tâm, anh hứa sẽ không nói cho người nhà em biết. Anh chỉ hỏi để xác nhận phương hướng điều trị mà thôi."

    Không ngoài dự đoán, Nguyễn Thanh Du gật đầu. Nhưng sau đó lại giống như hối hận, cậu nắm lấy tay Lý Thành gấp gáp giải thích: "Nhưng em không làm, thật đó. Em chỉ nghĩ vậy thôi, em không làm đâu. Em không làm vậy thật đâu."

    "Anh tin em mà. Em thả lỏng tinh thần một chút."

    "Em làm mình bị thương là muốn giảm bớt đau đớn tinh thần có đúng không? Anh biết trạng thái tinh thần của em chắc là bị giày vò không ít nên mới làm vậy. Chắc là lúc đó em đau lắm. Anh biết là em đã rất khổ sở. Nhưng em vẫn cố kiềm chế hết mức không làm mình bị thương nặng. Em đã làm rất tốt rồi."

    Lý Thành đứng dậy, xoa đầu cậu động viên: "Em ngoan lắm, không sao đâu."

    "Sau này nếu em lại cảm thấy khó chịu có thể gọi cho anh không? Anh sẽ giúp em, sẽ không còn đau như vậy nữa đâu. Bất kể giờ nào cũng được. Anh luôn sẵn lòng."

    "Nhé?"

    Nguyễn Thanh Du thút thít gật đầu. Lý Thành đưa cho cậu khăn giấy lau nước mắt, lại rót cho cậu cốc nước, trước khi đưa Nguyễn Thanh Du ra ngoài lại nhét cho cậu mấy cây kẹo. Anh gật đầu với Giang Vân, sau đó quay sang Nguyễn Thanh Việt:

    "Có thể nói chuyện chút không?"

    Nguyễn Thanh Du như bị giẫm phải đuôi, cậu giật mình nhìn Lý Thành. Lý Thành biết cậu sợ điều gì, cười khẽ nháy mắt với cậu: "Mượn anh trai của em một lát nhé, dặn dò một ít thuốc cho em."

    Vừa đóng cửa lại, Lý Thành thay đổi thái độ ngay lập tức, anh nhăn mặt: "Bệnh của em trai cậu không nhẹ đâu, sau này đối xử nhẹ nhàng chút. Đừng cục súc như lúc nãy nữa. Cho dù là vì muốn tốt cho em ấy cũng không thể dùng thái độ cứng rắn như vậy."

    Anh nhấn mạnh: "Trạng thái tinh thần em ấy rất mẫn cảm. Về nhà chú ý chút, nhưng cũng đừng thái quá, sẽ dọa em ấy."

    "Tôi...tôi sẽ chú ý." Quả thật sáng sớm nhìn thấy vết thương của em trai anh đã mất bình tĩnh, nhất thời cũng không biết nên làm gì. Cứ luôn sợ mình mở miệng ra sẽ mắng em ấy mất.

    "Cậu nên cảm thấy may mắn vì em ấy chỉ làm mình bị thương ngoài da chứ không làm gì quá đáng hơn."

    Nguyễn Thanh Việt biết chuyện quá đáng hơn là gì. Anh sầm mặt, nếu em ấy làm thật, e là đã...

    "Cậu có biết em trai cậu bắt đầu không đúng từ khi nào không?"

    Nguyễn Thanh Việt chán nản lắc đầu, Lý Thành lại nói: "Vậy thì trùng hợp quá, em trai cậu cũng không biết."

    "Vậy trước đây trạng thái tinh thần em trai cậu như thế nào?" Lý Thành cầm tờ giấy trên bàn đưa cho anh xem.

    "Em trai cậu kháng cự khám bác sĩ. Nhưng có một điểm yếu, đó là yếu lòng. Về nhà mềm mỏng một chút, dụ dỗ em trai cậu ra ngoài đi dạo nhiều hơn, tìm nhiều sở thích vui chơi hơn, thích càng nhiều thứ càng có hi vọng sống hơn."

    Nguyễn Thanh Việt khó khăn nói: "Nhưng em ấy đang thích rất nhiều thứ mà."

    Mục yêu thích trên giấy cũng bị Nguyễn Thanh Du điền vào chằn chịt. [ Thích anh trai, thích ba, thích mẹ, thích dì Liễu, thích bác sĩ, y tá, nhân viên công ty, lớp học mới, đồ ăn ở nhà, cỏ trong vườn, nước trong tủ lạnh, soda lạnh, dưa hấu, trái cây, quần áo trong tủ, tai nghe, bộ lắp ráp...]

    Thậm chí còn không đủ chỗ để ghi hết.

    "Cậu không cảm thấy em ấy có tất cả nhưng lại giống như không có gì sao? Người nào cũng thích, thứ gì cũng thích. Thích như vậy là bình thường sao?"

    Nguyễn Thanh Việt không cãi lại được. Đã quá rõ ràng. Anh khô khốc trả lời câu hỏi vừa nãy:

    "Trước kia... em ấy sống không được tốt. Mới về sống cùng gia đình chúng tôi nửa năm thôi. Có lẽ vì sống quá khổ cực nên bây giờ rất dễ thỏa mãn với mọi thứ xung quanh."

    Lý Thành cau mày. Đồng hồ kêu lên một tiếng. Bọn họ đã gặp riêng được hơn năm phút. Lý Thành đứng dậy khỏi ghế. Về nhà lại tiếp tục trao đổi với tôi, đừng cho em cậu biết. Bây giờ theo tôi đi lấy thuốc.

    Nguyễn Thanh Việt như người không hồn đi theo, đến khi ra xe, trên tay cầm theo túi thuốc nặng trĩu, anh mới nhận ra mọi chuyện tệ đến mức nào.

    Nửa năm trước sau khi đến phòng CCTV xem qua một đoạn video, anh đã đau đến không thở nổi. Giống như người bị đẩy vào phòng cấp cứu không phải là người em trai xa lạ mà chính là mình, giống như người bị ghim nửa chai rượu vào đầu không phải là em ấy mà chính là mình. Đau đến mức anh không dám cho Nguyễn Thanh Hải hay Giang Vân xem. Khung cảnh trong màn hình phát ra còn ghê rợn hơn bất kì bộ phim kinh dị nào anh từng xem qua.

    Đến mức anh không dám tin trên xe đẩy cứu thương là một con người bình thường đang thoi thóp. Là em trai xa cách mười mấy năm của anh.

    Mỗi đêm anh cùng Giang Vân lau người cho cậu, da thịt đều chằn chịt vết thương. Người lúc trước tập võ một thời gian than ngắn thở dài như anh, thân thể căn bản không nhiều vết thương như vậy. Bàn tay cũng không chai sạn gồ ghề đến mức cầm lên lại cảm nhận được độ sần sùi...

    Sau khi em trai từ phòng ICU ra ngoài, cả nhà bọn họ rốt cuộc mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cho rằng cả nhà từ nay về sau đều bù đắp cho em trai thật tốt sẽ không có chuyện gì nữa. Cho rằng em trai khổ tận cam lai, từ nay về sau sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc.

    Nhưng bọn họ không biết, những vết thương trên người đã lành lặn nhưng vết thương lòng không cách nào cạo bỏ sạch sẽ. Đến khi anh muộn màng nhận ra, cho dù anh cho cậu một quả chanh chua, cậu cũng sẽ ngoan ngoãn ăn vào, sau đó vừa chua xót vừa cười với anh nói rằng mình rất thích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bl #đammĩ