10. Tảng băng, cũng có lúc tan rã một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Kì Nhiên chỉ dùng một câu người quen để nói về Thiên Yết, trừ chuyện đó ra, Cự Giải không tìm hiểu thêm được bất cứ tin tức gì nữa.

"Xem xem, từ khi Giải Giải đi học đại học, lâu lắm rồi mấy người chúng ta mới có cơ hội tụ tập đông đủ thế này." Lâm Cự Minh nhìn cảnh bốn người quây quần hiếm có, không nhịn được mà cảm thán: "Chỉ chớp mắt mà các con đã lớn cả rồi, ai cũng bận rộn, thời gian về nhà cũng ít đi, có đôi khi, bố còn hy vọng các con vĩnh viễn như hồi còn bé, bố mẹ vĩnh viễn không già!"

"Vậy bố ước thời gian quay trở lại, để chúng ta được làm lại một lần nữa đi." Cự Giải vừa và cơm vào miệng, vừa suy nghĩ những điều thật kỳ quái: "Nếu con trở lại thời tiểu học, nhưng không mất ký ức, vậy con có thể trở thành thiên tài trăm năm có một, lừa đảo nhảy lớp, vào Harvard hay Yale cũng dễ như trở bàn tay."

"Cự Giải à, dường như con bất hạnh di truyền chỉ số thông minh của bố, vì vậy cho dù con có trở lại quá khứ năm lần bảy lượt thì ước mơ này vẫn khó mà thực hiện được." Lâm Cự Minh phân tích một cách khách quan.

Có một ông bố không biết nể mặt như vậy, Cự Giải cũng không biết nên giận hay nên cười.

Những câu đùa cợt như vậy khiến bầu không khí trên bàn ăn hài hòa hơn nhiều, bữa cơm này cuối cùng cũng kết thúc tương đối thỏa mãn.

Cơm nước xong, Cự Giải rửa bát, sau đó lập tức về phòng, mở máy tính, chơi trò chơi, cố gắng tránh tiếp xúc với Du Kì Nhiên.

Nhưng cậu sớm đã biết, loại phương pháp này không có nhiều hiệu quả.

Quả nhiên, chưa được bao lâu, Thanh Miên và Lâm Cự Minh đề nghị đôi bạn già ra ngoài đi dạo, thuận tiện mua chút đồ dùng, để hai anh em Cự Giải ở nhà chơi.

Tuy đôi mắt Cự Giải vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình nhưng lỗ tai lại luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài.

Bố mẹ mở cửa, thay giày, đóng cửa lại, không lâu sau, có tiếng bước chân chậm rãi đi về phía cậu - Du Kì Nhiên đã vào phòng.

Địch không chạm ta, ta không chạm địch, Cự Giải tiếp tục vùi đầu, vờ như không biết gì.

Nhưng ngay sau đó, Cự Giải bắt đầu hối hận bản thân đã không có hành động gì - ít nhất cậu nên di chuyển vị trí.

Bởi vì lúc này cậu đang đặt máy tính lên đùi, ngồi trên giường, đồng thời còn là mặt trong của giường, vì vậy khi Du Kì Nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, Cự Giải kinh ngạc phát hiện ra, dường như cậu đã bị vây trong cái lồng vô hình kia.

Nhưng việc đã đến nước này, bình tĩnh vẫn tốt hơn.

Cự Giải yên lặng, ra vẻ đang say mê chơi trò chơi.

Nhưng Du Kì Nhiên vươn tay, khép máy tính của cậu lại.

"Trong lòng không yên, còn chơi cái gì?" Du Kì Nhiên nói.

Cự Giải không đáp lại, mở máy tính lên, định tiếp tục chơi, nhưng Du Kì Nhiên dùng một tay lấy chiếc máy tính đi, đặt trên tủ đầu giường.

Cự Giải quay đầu, nhìn rõ tình huống hiện tại: Du Kì Nhiên nửa nằm trên giường, tư thế giống của cậu, giống như kiểu những đôi tình nhân hay làm.

Trong lòng, Cự Giải hô to một tiếng không ổn, bàn chân giật bắn lên như có một viên đạn.

Nhưng ngay khi cái mông của cậu rời khỏi đệm, Du Kì Nhiên dùng một tay kéo thắt lưng cậu lại, Cự Giải bị ngã lên giường theo quán tính.

Cái chân dài của Du Kì Nhiên đè lên hai chân Cự Giải, giảm bớt sức chống cự của cậu.

"Anh muốn làm gì?" Tim Cự Giải đập điên cuồng.

Du Kì Nhiên nghiêng đầu nhìn Cự Giải, hai hàng lông mi kia đen đến mức lạnh thấu xương, đen tới mức đông cứng, giống như một bức tượng điêu khắc, lạnh lùng, thiếu sức sống.

Nhưng, ánh mắt anh ta nhìn Cự Giải lại giống như dòng suối nước nóng trên núi băng, có lẽ cũng không nóng như vậy, nhưng sự đối lập này chính là thứ đã từng khiến Cự Giải say đắm.

"Anh, chỉ muốn ôn lại kỷ niệm một chút." Nói xong, Du Kì Nhiên nâng cằm Cự Giải, hôn lên môi cậu một cách vô cùng tự nhiên.

Du Kì Nhiên và Thiên Yết là hai người khác nhau.

Nụ hôn của bọn họ, cũng khác nhau.

Đôi môi của Du Kì Nhiên là một tảng đá bị nước bào mòn ngàn năm, nhẵn mịn, và lạnh cứng.

Thiên Yết thì khác, đôi môi Thiên Yết, có độ ấm, có... hương vị của các loại đồ ăn ngon.

Du Kì Nhiên không chịu chỉ hôn môi, lưỡi anh ta dùng một thái độ cứng rắn, ương ngạnh cạy mở hàm răng Cự Giải, sau đó muốn bắt đầu cướp đoạt theo thói quen.

Nhưng Cự Giải đẩy anh ta ra, cũng nhanh chóng xoay người đối mặt với tường, đưa lưng về phía Du Kì Nhiên, giống như một con đà điểu nho nhỏ.

Tư thế đó thể hiện sự tránh né và từ chối.

Du Kì Nhiên đưa tay đặt trên vai Cự Giải, còn môi bắt đầu di chuyển trên lưng cậu cách một lớp quần áo, chạy dọc theo đường cong nam tính.

"Xem ra, em thay đổi rất nhiều."

Cự Giải chậm rãi nhắm hai mắt, cố gắng thu nhỏ thân mình, dường như muốn nhét mình luôn vào góc tường.

"Cự Giải, dường như đã rất lâu, rất lâu, anh không được ôm em."

Cự Giải nghe thanh âm ma quái, mê hoặc từ phía sau truyền tới, mỗi một đường nét trên lưng giống như một dây cung, bị người ta kéo căng, một lần buông tay là một lần chấn động.

"Em có nhớ anh giống như anh nhớ em hay không?"

Cự Giải sống chết bấm ngón tay của mình, nơi lõm xuống màu trắng bệch, hai bên là màu hồng nhạt, còn bên trong lại là máu, dòng máu thật tươi mới, giống như làn da bị chọc rách.

Từng lời nói của anh ta đều giống của ác quỷ đến từ địa ngục, mang theo sự mê hoặc và hắc ám.

Thiên Yết.

Trong sự mê loạn, Cự Giải bỗng nhớ tới cái tên này

Đúng vậy, Hạ Thiên Yết.

Nhớ tới người đàn ông trên môi luôn có hương thơm nhàn nhạt của đồ ăn mỹ vị kia, Cự Giải lấy lại bình tĩnh, cậu mở mắt ra, nhìn tường, nhẹ giọng nói: "Tôi đã, thích một người."

Đôi môi trên lưng ngừng chuyển động, một lúc lâu sau, Du Kì Nhiên hỏi: "Là ai?"

"Một người, một người tôi rất thích." Đôi mắt Cự Giải vẫn nhìn tường, hình vẽ trên giấy dán tường là những đóa hoa nhỏ trầm tĩnh màu xanh lam.

"Rốt cuộc hắn là ai?" Du Kì Nhiên tiếp tục hỏi.

"Là người đàn ông tôi muốn ở bên trọn đời." Cự Giải đáp.

Du Kì Nhiên bỗng dùng sức nắm lấy vai Cự Giải, nhấc cậu lên khỏi giường, anh ta nhìn cậu, ánh mắt vẫn mềm mại như trước, nhưng giọng nói đã không còn giống nữa: "Nói cho anh biết, tên của hắn."

"Anh muốn làm gì?" Cự Giải nhìn anh ta.

"Em nghĩ sao?" Du Kì Nhiên hỏi lại.

"Tôi nghĩ rằng, anh muốn hủy diệt tôi." Cự Giải trả lời như vậy: "Anh hận tôi, anh đố kỵ với tôi, anh không muốn để tôi sống vui vẻ."

Sau khi Cự Giải nói vậy, trong phòng tràn ngập cảm giác im lặng khó thở, cây cối ngoài cửa sổ xào xạc rung động, giống như những âm thanh lơ đãng để ngụy trang.

"Đúng vậy." Du Kì Nhiên nhìn Cự Giải, chậm rãi, nói từng câu từng chữ: "Bởi vì anh muốn em vĩnh viễn ở bên anh, cùng anh cảm nhận sự đau khổ của anh."

"Không thể." Cự Giải nói: "Tôi muốn ở bên người tôi yêu."

Bàn tay Du Kì Nhiên trượt từ vai Cự Giải xuống cánh tay cậu.

Khung xương của Cự Giải tương đối nhỏ, nhìn qua tuy không mập nhưng nhéo lên lại toàn thịt là thịt, mà cánh tay cậu lại như miếng bọt biển mềm mại co dãn, khiến cho người ta yêu thích không muốn buông tay.

"Lâm Cự Giải." Du Kì Nhiên nói: "Em quên rồi sao, người em yêu là anh, là... anh ruột của em."

Nói đến đây, Du Kì Nhiên đặt môi mình tới sát vành tai Cự Giải, dùng răng cắn nhẹ, đây là hành động thân mật nhất trên thế gian, cũng là hành động không nên làm nhất giữa bọn họ.

"Tôi đã trưởng thành, có thể hiểu rõ tình cảm mơ hồ trước đây, cũng đã biết cái gì mới là tình yêu chân chính." Cự Giải nghiêng đầu ra sau, động tác này khiến vành tai của cậu thoát được hàm răng của Du Kì Nhiên, nhưng trên làn da mềm mại kia đã có dấu răng của anh ta.

Du Kì Nhiên nhìn cậu, im lặng nở nụ cười: "Vậy, cái gì mới là tình yêu chân chính?"

"Chính là, tôi rất khẳng định, tôi nên ở bên anh ấy, đồng thời, sẽ dùng tất cả sức lực của mình để có thể ở bên anh ấy." Cự Giải đón nhận ánh mắt của Du Kì Nhiên, nói ra câu trả lời như vậy.

"Lẽ nào." Bàn tay Du Kì Nhiên bắt đầu chuyển động trên cánh tay Cự Giải, giống như đang vuốt ve bề mặt của một suối nước trong suốt, giống như muốn tạo ra một gợn sóng thật nhẹ: "Ngày đó chúng ta không như thế hay sao?"

"Không." Cự Giải trả lời chắc nịch: "Cho dù là ngày đó, tôi cũng rất rõ ràng, giữa chúng ta... là không nên."

Du Kì Nhiên dừng động tác trên tay, bởi vì dòng suối nhỏ Cự Giải này dường như thật xa lạ.

"Cự Giải, anh rất hối hận vì ngày đó đã để em đi." Thân thể Du Kì Nhiên tiếp tục tới gần Cự Giải, cái trán của anh ta tựa vào trán Cự Giải, giống như vô số lần trong quá khứ.

Nhưng Cự Giải cảm thấy không quen, bởi vì tư thế này quá thân mật, bởi vì hơi thở của Du Kì Nhiên ở quá gần, cậu lắc đầu: "Bố mẹ sắp về."

"Em sợ bọn họ biết chuyện của chúng ta?" Du Kì Nhiên hỏi, giọng nói của anh ta mang theo vẻ lạnh lùng, cứng rắn hút hồn, nhưng âm cuối, chỉ khi tới âm cuối, giống như nhận ra người trước mặt là Cự Giải, giống như bỗng cảm nhận được trong lòng anh ta cậu không giống những người khác, vì vậy, âm thanh nhu hòa hơn nhiều chỉ trong nháy mắt.

Ngay cả Cự Giải cũng không hiểu hành động đó rốt cuộc phát ra từ nội tâm hay là cố ý.

Cậu vĩnh viễn cũng không thể hiểu rõ anh ta.

"Chuyện giữa chúng ta, không nên nhắc đến, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người." Bởi vì Du Kì Nhiên tới gần, Cự Giải chỉ có thể dựa đầu vào tường.

Trong mắt Du Kì Nhiên, toàn thân cậu giống như một đóa hoa màu xanh lam trầm tĩnh.

Đóa hoa nho nhỏ, non nớt, yếu mềm, vĩnh viễn nên đặt dưới sự khống chế của anh ta.

"Một năm đó của chúng ta, thật sự không có bất cứ ý nghĩa gì với em sao?" Du Kì Nhiên hỏi.

"Đó là sai." Cự Giải nói, lông mày của cậu hơi nhăn lại: "Đó là không bình thường."

"Nếu, mẹ biết chuyện này, em nghĩ bà ấy sẽ cảm thấy thế nào?" Du Kì Nhiên hỏi, khóe môi anh ta giống như đang mỉm cười.

Nhìn thấy vẻ mặt của Cự Giải, anh ta mỉm cười.

"Anh muốn nói với mẹ?" Cự Giải cảnh giác: "Anh điên rồi?"

"Một ngày nào đó em rời khỏi anh." Du Kì Nhiên nhẹ giọng nói bên tai Cự Giải: "Chưa biết chừng, anh sẽ vì đố kỵ mà nói ra chuyện này."

Cự Giải nghiêng đầu, nhìn ga trải giường, ngay cả ga trải giường cũng một màu xanh lam trầm tĩnh như giấy dán tường, vì vậy, Cự Giải không kích động, giọng nói của cậu cũng nhuộm một màu xanh lam trầm tĩnh: "Tôi tuyệt đối không rời khỏi anh ấy, tuyệt đối không."

Đúng vậy, cậu sẽ không rời khỏi chàng trai trên môi luôn có hương vị đồ ăn thoang thoảng kia.

Vừa may, những món ăn này, đều là những món cậu thích.

Cậu sẽ không bị uy hiếp, sẽ không rời khỏi Thiên Yết.

"Cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi." Cự Giải tiếp tục dùng giọng nói màu xanh lam trầm tĩnh kia: "Nếu anh làm vậy, có thể, gia đình chúng ta sẽ đau khổ đôi ba năm, nhưng, từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ phải gặp lại anh nữa, không bao giờ nữa."

Cự Giải đang nghiêng đầu, vì vậy, cậu không nhìn thấy biểu hiện của Du Kì Nhiên, cậu chỉ cảm nhận được hơi thở của anh ta, phun lên cổ cậu, khi lạnh khi nóng.

Cự Giải không biết Du Kì Nhiên muốn làm gì tiếp theo, nhưng cậu biết, chính mình đang sợ.

Rất sợ.

May mà trong giờ phút này, di động của Cự Giải vang lên.

Cự Giải thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, vội vàng vòng qua dưới cánh tay Du Kì Nhiên, cầm lấy di động trên tủ đầu giường.

Nhưng, khi vừa nhìn đến thông báo trên điện thoại, Cự Giải như hít phải một hơi khí lạnh dưới chân núi Himalaya - là Thiên Yết.

Nếu là bình thường, Cự Giải sẽ vô cùng thỏa mãn với hành động chủ động liên lạc này của Thiên Yết, nhưng hiện tại, cậu không nhịn được mà nguyền rủa lòng bàn chân Thiên Yết lở loét.

Du Kì Nhiên là ai, anh ta lập tức cảm nhận được sự khác thường của Cự Giải: "Là hắn gọi tới?"

Nói xong, không có bất kỳ báo trước nào, anh ta đưa tay giật lấy điện thoại.

Lúc này, toàn thân Cự Giải run lên, lỗ chân lông cũng toát ra một nửa mồ hôi lạnh, một nửa mồ hôi nóng.

Cự Giải biết, nếu để Du Kì Nhiên phát hiện Thiên Yết chính là bạn trai của mình, hậu quả sẽ rất tồi tệ.

Cậu tin chắc rằng Du Kì Nhiên sẽ dùng tất cả biện pháp để phá hoại tình cảm vốn không có gì chắc chắn giữa cậu và Thiên Yết.

Nghĩ vậy, Cự Giải quyết tâm, giơ cao chiếc điện thoại còn chưa mua được bao nhiêu ngày, đập thật mạnh lên mặt đất.

Diệt khẩu rồi còn chưa bỏ qua, Cự Giải xuống giường, dùng chân giẫm mạnh lên thi thể vốn đã phân làm mấy mảnh của cái điện thoại, cố gắng phanh thây nó trong thời gian ngắn nhất.

Không chỉ vậy, Cự Giải còn đẩy cửa, xông vào phòng bếp. Cầm lấy dao nấu ăn, cố sức băm vằm.

Dưới cố gắng không ngừng và hành động điên cuồng của cậu, chiếc điện thoại di động đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra nó nữa.

Sau khi làm xong tất cả, Cự Giải nằm trên sô pha nghỉ ngơi, thở phì phò.

Không biết từ khi nào, Du Kì Nhiên đã ra khỏi phòng, ngồi xuống bên cạnh cậu: "Xem ra, em rất sợ anh biết hắn là ai."

"Đúng vậy." Cự Giải thừa nhận: "Tôi phải bảo vệ anh ấy."

"Ý của em là, năng lực của hắn không bằng anh?" Du Kì Nhiên hỏi.

"Tôi không biết." Lời Cự Giải nói chính là lời nói thật.

Bọn họ, một người là lang, một người là sói, nhìn qua, thực lực dường như không kém nhau là mấy.

"Tôi nói rồi, tôi thích anh ấy, vì vậy, tôi không muốn anh ấy bị thương, mặc kệ anh ấy yếu hay mạnh, điều tôi muốn chỉ đơn giản như vậy." Đây là câu trả lời của Cự Giải để đáp trả lại vấn đề này.

Khi Cự Giải nói xong câu nói đó, Du Kì Nhiên nhìn chằm chằm môi cậu, giống như còn chờ cậu nói thêm điều gì đó.

Qua một lúc rất lâu, Du Kì Nhiên mới mở miệng: "Cự Giải, em biết không? Chỉ vì những lời này của em... Anh sẽ không để em ra đi, tuyệt đối sẽ không."

Du Kì Nhiên nói xong câu đó, không còn làm chuyện gì khác người nữa, anh ta ngồi yên bên cạnh Cự Giải, mở ti vi, nhìn về hướng đó.

Khi Lâm Cự Minh và Thanh Miên trở về, hai người bọn họ đang giống như những cặp anh em bình thường khác, ngồi trên sô pha.

Trên ti vi đang phát một tiết mục văn nghệ, Du Kì Nhiên đang mỉm cười, còn Cự Giải...

Ánh mắt Cự Giải mang theo chút thất thần.

Buổi tối hôm đó, Cự Giải nằm trên giường, tiếp tục giấc mơ trước đây.

Có lẽ, không nên gọi nó là mơ, mà là ký ức trong quá khứ.

Rất lâu trước kia, ngay cả chính cậu cũng không nhớ rõ nữa, nhiều chuyện thường xuyên bị đứt đoạn, giống như đó là ký ức của một người khác.

Trước giờ Cự Giải không thể ngờ rằng, năm cậu sáu tuổi, bỗng nhiên lại có thêm một người anh trai.

Cùng mẹ khác cha, Cự Giải cũng không thật sự hiểu được điều này, vì sao hai người lại không cùng cha.

Phải thật lâu sau, cậu mới dần dần hiểu được một sự thật: trước khi mẹ lấy bố, đã từng kết hôn với một người đàn ông khác, sinh ra Du Kì Nhiên, nhưng, mẹ và người đàn ông kia sống với nhau không hạnh phúc, vì vậy, khi Du Kì Nhiên bảy tuổi, bọn họ ly hôn, sau đó mẹ lấy bố, sinh ra cậu.

Giờ nghĩ lại mới thấy nó cũng không quá phức tạp, nhưng ngày đó, đối với Cự Giải mà nói, vòng luẩn quẩn nho nhỏ này cũng đủ để khiến cậu đau đầu.

Cự Giải vốn nghĩ rằng, nếu đã là người thân của nhau, chỉ cần vừa sinh ra đã biết, giống như từ khi còn nhỏ cậu đã biết chị họ Nhậm Song Ngư là người thân của cậu, còn Trần Bạch Dương cách vách không phải.

Vì vậy, người anh trai từ trên trời rơi xuống này khiến Cự Giải khó có thể tiếp nhận, đương nhiên, điều này cũng không chứng minh cậu ghét anh ta.

Ngược lại, Cự Giải rất thích Du Kì Nhiên, thích gương mặt trẻ trung mang chút khí phách của anh ta, bởi vì mỗi lần Du Kì Nhiên đến nhà Cự Giải đều sẽ mang đến cho cậu những đồ ăn vặt cậu thích hoặc một con gấu bông bằng vải.

Quan trọng hơn là, khi Cự Giải nói chuyện với Du Kì Nhiên, cho dù những chủ đề đó thật buồn cười hoặc thật ấu trĩ, anh ta vẫn sẽ kiên nhẫn lắng nghe, không giống những người lớn khác, cho dù cười cũng chỉ là cười cho có lệ.

Ngay trong căn phòng tràn đầy những đóa hoa nhỏ màu xanh lam trầm tĩnh này, Cự Giải bé nhỏ đã vuốt đầu con gấu bông, nhỏ giọng kể lại những điều thầy giáo đã dạy ở trường, còn Du Kì Nhiên ngồi bên cạnh, chăm chú lắng nghe.

Thời gian đã trôi qua như thế, dần dần, hai người lớn lên.

Con gấu bông kia đã không biết ở đâu, những quyển truyện cổ tích biến thành sách tham khảo, Cự Giải ngồi trước bàn học, cắn đuôi bút, lông mày nhíu thành dáng vẻ sắp khóc rống, còn Du Kì Nhiên ở bên cạnh đã trở thành gia sư của cậu.

"Sai rồi, đường phụ trợ nên thêm ở chỗ này." Du Kì Nhiên cầm lấy bút, thêm một đường vẽ mờ trong biểu đồ.

Cự Giải vừa nhìn đã thấy bài toán lập tức rõ ràng, xoẹt xoẹt vài bút đã giải xong một đề.

Sau khi làm xong, Cự Giải vặn thắt lưng một cái, bỗng nhớ tới chuyện hồi chiều: "Anh, bạn em nói anh rất hung dữ."

"Vì sao?" Du Kì Nhiên hỏi.

"Bọn họ nói, trước giờ chưa bao giờ thấy anh cười." Cự Giải nói.

"Em trả lời thế nào?" Du Kì Nhiên hỏi.

"Em nói, anh rất hay cười." Cự Giải nhớ lại.

Để Cự Giải tập trung ôn bài, trong phòng chỉ bật đèn bàn, ánh sáng tuy đủ nhưng phạm vi chiếu sáng hữu hạn, lúc này, Du Kì Nhiên đang ngồi trên ghế, thân mình hơi ngửa về sau, nửa người trên chìm trong bóng tối, nửa người dưới lộ ra dưới ánh sáng.

"Thật ra, bọn họ nói rất đúng, anh thật sự không hay cười."

"Sao có thể, em rất thường thấy anh cười." Cự Giải không tin.

"Đó là vì." Du Kì Nhiên nhẹ giọng nói: "Người ở trước mặt anh, là em."

Kết cấu não của Cự Giải đôi khi dị thường đến đáng buồn, khi lại nhanh nhạy đến đáng sợ, mà lúc này, cậu đang ở trạng thái thứ hai.

Vì vậy, sau khi nghe những lời này, Cự Giải đỏ mặt.

Cậu quay đầu, cố gắng không để Du Kì Nhiên nhìn thấy biểu hiện của mình.

Bởi vì cậu biết, bản thân không nên có biểu hiện như vậy.

Du Kì Nhiên và Cự Giải cũng không thường gặp mặt, một tháng tối đa chỉ hai hay ba lần, tuy Cự Giải vẫn gọi Du Kì Nhiên là anh, nhưng trong tiềm thức của cậu lại không thật sự coi anh ta là anh trai.

Bởi vì anh em bình thường sẽ luôn đùa cợt với nhau, sẽ vì tranh cướp một thứ gì đó mà cãi nhau thậm chí đánh nhau, sẽ vì không có khoảng cách mà đâm ra chán ghét nhau.

Nhưng tình hình giữa bọn họ lại không giống như vậy, giữa bọn họ chỉ có những hồi ức vui vẻ.

Khi tất cả mọi việc quá tốt đẹp, có vài thứ sẽ thay đổi bản chất.

Cự Giải của khi đó đã là một nam thiếu mạnh mẽ, cuốn hút, đối với chuyện nam nữ hay nam nam, nữ nữ cũng có chút hiểu biết mông lung.

Một người con trai đẹp mắt, chỉ cười với mình, đối với một người mà nói, là không cách nào chống cự.

Đặc biệt là khi thái độ của người con trai kia với mình cũng không rõ ràng.

Đó không phải một sự hiểu lầm, Cự Giải cảm nhận được, ở trước mặt cậu, Du Kì Nhiên không phải luôn luôn biểu hiện giống một người anh cả, nhiều khi, trong những lúc không có người, trước mặt Cự Giải, anh ta là một người đàn ông.

Vì vậy, quan hệ của bọn họ, vẫn luôn không rõ ràng.

Nhưng sự mờ ám này, đối với Cự Giải mà nói, là tà ác và không nên, vì vậy mỗi khi rơi vào tình trạng như vậy, Cự Giải luôn cố gắng chuyển trọng tâm câu chuyện sang hướng khác, giống như hiện tại.

"Em đói rồi, em đi lấy ít đồ ăn." Cự Giải nói xong liền đứng dậy.

Ngày đó, người thân Lâm Cự Minh qua đời, hai vợ chồng vội vàng về quê tham dự đám tang, Cự Giải đang học lớp mười một, nhiều bài vở, họ đành phải để cậu lại, giao cho Du Kì Nhiên chăm sóc.

Nói cách khác, trong nhà lúc này chỉ có hai bọn họ.

Đồng thời, cả buổi tối, cũng chỉ có hai bọn họ.

Cự Giải mở tủ lạnh, chuẩn bị lấy trứng và mì ăn liền ra đối phó, nhưng vừa đứng lên, cậu lập tức cảm giác được phía sau có người... dính sát vào người cậu.

Là mùi của Du Kì Nhiên.

Nhất thời Cự Giải không biết nói gì, chỉ đứng như thế.

Mà Du Kì Nhiên cũng không có động tĩnh gì khác, không lùi lại, không rời khỏi thân thể cậu.

Du Kì Nhiên rất cao, đỉnh đầu Cự Giải chỉ tới tai anh ta, mà lúc này, lưng của cậu cảm nhận được tiếng tim đập của anh ta.

Cự Giải nghĩ, Du Kì Nhiên rất bình tĩnh, bởi vì nhịp tim của anh ta hoàn toàn khác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net