11. Phần thưởng, thỉnh thoảng cũng sẽ có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
muốn tôi làm gì, hoặc là, muốn cái gì?" Thiên Yết nói.

"Rất đơn giản." Cự Giải nhấc mông lên, chậm rãi tới gần Thiên Yết, cố gắng khiến anh mất cảnh giác.

"Tôi nghĩ, điều kiện tiên quyết phải là chuyện tôi có đủ khả năng." Thiên Yết nhìn thấy biểu hiện của Cự Giải, biết rằng chuyện này tuyệt đối không đơn giản.

"Yên tâm, anh chỉ cần động mồm động mép là được rồi." Vừa nói, Cự Giải vừa di chuyển tới bên cạnh Thiên Yết, ngồi xuống, luồn tay qua cánh tay anh: "Em muốn chính miệng anh nói với em một câu."

"Nói cái gì?" Thiên Yết hỏi.

Cự Giải vùi mặt vào bờ vai anh, nói ra yêu cầu của mình: "Em muốn chính miệng anh nói... Anh yêu em, còn nữa, anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em."

"Có ý gì?" Thiên Yết hỏi: "Những lời này không phải do đàn ông tự nói sao?"

"Chờ anh chủ động nói với em những lời này, chẳng phải sẽ đến ngày tận thế sao?" Cự Giải kéo tay áo Thiên Yết: "Nói đi, chỉ một câu như thế thôi, cũng chẳng phải đòi lấy mạng anh."

"Cho dù nói, cũng phải chờ đến tháng ba năm sau, xác định em thật sự qua cấp sáu mới được." Thiên Yết lấy lùi để tiến.

"Anh vừa tự mình tính điểm cho em, dù thế nào cũng hơn năm trăm điểm, tuyệt đối sẽ qua, Thiên Yết, anh không thể nuốt lời được!!!" Cự Giải tiếp tục kéo tay áo Thiên Yết, không chịu buông.

"Tương lai khó nói trước được." Thiên Yết nói.

"Anh cứ nói đi, coi như nói đùa cho em vui cũng được." Cự Giải nói.

"Tôi thấy em cả ngày đều vui, không cần đùa nữa." Thiên Yết nói.

"Vậy anh coi như em bị bệnh nguy kịch, thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của em đi." Cự Giải nói.

"Tôi tuyệt đối tin tưởng vào sức sống của em." Thiên Yết nói.

"Chỉ hai câu nói mà thôi, có cần khó khăn thế không?!" Thiên Yết không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng khiến Cự Giải tức giận, cậu bỗng đứng lên, trong lúc tức giận, không để ý, kéo tuột cúc áo của Thiên Yết.

"Đừng làm loạn nữa, chúng ta đi ăn cơm đi, coi như chúc mừng em." Thiên Yết đứng lên muốn kéo Cự Giải.

"Không ăn." Cự Giải hất tay anh ra, giận dỗi bỏ đi.

_______________

"Tao muốn chia tay với Thiên Yết." Cự Giải trịnh trọng tuyên bố.

"Vì sao?" Gái Xử đã lâu chưa lên sân khấu hỏi.

Cự Giải làm như đang nấu ăn, thêm mắm dặm muối vẩy bột ngọt vào trong câu chuyện, cũng đau khổ tố cáo sự lãnh đạm, tàn khốc, vô tình của Thiên Yết.

"Bởi vì tất cả những lý do trên, tao muốn chia tay với anh ấy!!!" Cự Giải dùng giọng điệu cứng rắn: "Mày không cần khuyên can tao, lần này tao không chia tay không được!!!"

"Tao không có ý định khuyên can mày." Gái Xử cầm lấy di động nhắn tin.

"Tao sẽ thật sự chia tay đấy." Cự Giải nói.

"Cứ tự nhiên." Gái Xử không thèm nhấc mắt.

"Nhưng..." Cự Giải thở dài: "Tao không nỡ."

Gái Xử thở dài, giọng điệu đó ý là "tao biết mà".

"Mày nói xem vì sao anh ấy không thể dỗ dành tao một chút?" Cự Giải cắn răng.

"Nguyên nhân ở chỗ, mày mới là người theo đuổi." Gái Xử nói trắng ra đáp án.

"Tao biết mà, đối với những loại chủ động dính lấy như chúng ta, đàn ông bọn họ đều không quan tâm." Cự Giải chính thức trở thành người đàn bà uất ức, bắt đầu giật tóc mình, một sợi, hai sợi, ba sợi, bốn sợi.

"Tao chỉ hỏi mày một câu." Gái Xử hỏi: "Ở bên Thiên Yết, mày có vui không?"

"Đương nhiên, nếu không tao sống chết bám lấy anh ấy làm gì, tao đâu có thích tự ngược đãi bản thân." Cự Giải nói.

"Nếu vui là được rồi." Gái Xử nhún vai: "Trên đời làm gì có chuyện gì hoàn mỹ, một chút đau khổ mà thôi, nhẫn nhịn vượt qua là được."

"Mày nói dễ nghe thật đấy, việc này phải rơi vào đầu mày rồi mày mới biết cảm giác này... thật khó chịu." Nói xong, Cự Giải thở dài, giọng điệu u uất không gì sánh được.

"Vậy bây giờ mày định làm gì?" Gái Xử hỏi ngược lại.

"Còn có thể làm gì bây giờ, coi như kiếp trước tao nợ anh ấy, kiếp này đến trả thôi, cứ... vui sướng trong đau khổ thôi." Cự Giải gập người, từng phần trên cơ thể đều thể hiện sự thất bại.

"Nhưng có một việc tao không hiểu." Cự Giải nghi hoặc nhìn về phía gái Xử: "Không phải mày luôn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao, vì sao lần này lại ngoan ngoãn khuyên bảo tao như thế?"

"Tao là loại người vô tâm như thế sao?" Gái Xử vô cùng tức giận với lời nhận xét này.

"Đương nhiên mày là loại người như vậy, tao cũng vậy, đây là nguyên nhân chúng ta có thể làm bạn của nhau!!!" Cự Giải đập tay.

"Quên đi, nói cho mày cũng không sao, gần đây tao đang chìm đắm trong tình yêu, vô cùng thỏa mãn, lòng dạ cũng rộng mở hơn nhiều, hy vọng những người bên cạnh cũng thỏa mãn như tao." Gái Xử nói ra sự thật.

"Yêu? Bạn gái thân mến, tôi đây muốn phê bình bạn, bạn xem, tư tưởng giác ngộ chính trị của bạn quá kém, sao có thể yêu đương lén lút sau lưng Đảng, tổ quốc và nhân dân như thế? Thật xấu hổ cho danh xưng Đảng viên dự bị của bạn." Cự Giải há miệng, vung tay chỉ trỏ.

"Không biết là ai yêu đương lén lút bị tao phát hiện trên núi Phanxipang nữa." Gái Xử chưa bao giờ là cái đèn cạn dầu, chưa bao giờ.

"Chúng ta coi như hòa, điều khiến tao hứng thú nhất lúc này là, rốt cuộc anh ta là ai?" Cự Giải khẩn cấp hỏi.

"Nhân Mã."

"Là Nhân Mã cùng khóa với chúng ta?"

"Đúng."

"Là Nhân Mã vô cùng cường tráng cùng khóa với chúng ta?"

"Đúng."

"Là Nhân Mã tuyệt đối thẳng vô cùng cường tráng cùng khóa với chúng ta?"

"Trước khi gặp tao, anh ấy là như thế."

Cự Giải vô cùng, vô cùng kinh ngạc, sau lần đại hội thể thao kia, tuy gái Xử không nói ra miệng, nhưng mọi người nhìn ra được, hứng thú của cô ta đối với Nhân Mã ngày một tăng. Nhưng Nhân Mã là thẳng nam trong thẳng nam, thẳng từ đầu đến chân, nghe nói trong đời ghét nhất là gay và hủ nữ.

Một người như vậy, lại có thể bị gái Xử bắt được, Cự Giải phải thừa nhận, công lực của gái Xử nhà mình quả thật thâm hậu.

"Nhưng hai người, nhìn có vẻ không xứng lắm nha." Cự Giải nói ra cái nhìn của bản thân.

Cự Giải rằng, nếu dùng chó để so sánh, Nhân Mã chính là chó Ngao, còn gái Xử là Chihuahua.

Nếu so với động vật biển, Nhân Mã là cá voi xanh, còn gái Xử là cá heo.

Nếu so với động vật họ mèo, Nhân Mã chính là báo, còn gái Xử là mèo Ba Tư.

Hai người như vậy, hợp với nhau sao?

"Chỉ một câu, tình yêu, vui buồn tự biết, chẳng ai là kẻ ngu si, muốn cái gì, chính mình rõ nhất." Gái Xử chơi trò thâm ảo, kết thúc cuộc đối thoại này.

Còn Cự Giải, đã trầm tư, nay càng trầm tư.

Khi Thiên Yết tới nhà, phát hiện Cự Giải đang ngồi trên sô pha nhà mình, lông mày nhăn đến mức có thể nghiền chết một con voi, mà trong tay, chính là chiếc áo sơ mi và cái cúc đã bị cậu giật đứt, đang khâu lại.

Cự Giải dùng lý do ôn tập tiếng Anh để ngụy trang, mấy tháng trước đã thành công lấy được chìa khóa nhà Thiên Yết, từ đó, cậu coi đây chính là nhà mình, ra vào như chốn không người.

Lúc này, cậu đang cúi đầu, khâu rất chăm chú, giống như ngoại trừ khâu cúc áo cho anh, không còn chuyện gì quan trọng hơn.

Gương mặt cậu thật mượt mà, làn da rất non mềm, giống như có thể nhéo ra nước.

Cậu thích cười, mỗi khi cười rộ lên, đôi mắt cong cong, nhíu thành hai đường kẻ, trong đôi mắt đó giống như có hai viên ngọc đen sáng lấp lánh.

Môi của cậu nho nhỏ, màu sắc rất đẹp, phớt hồng căng mọng.

"Em tới rồi." Thiên Yết dùng những lời này để dạo đầu.

"Anh thất vọng lắm à?" Ngữ khí của Cự Giải không vui.

Thiên Yết không trả lời câu hỏi này, Cự Giải thừa nhận, đây là một cách làm rất thông minh, bởi vì lúc này, bất kể anh nói gì đều sẽ bị cậu bắt lấy sơ hở.

Cho dù là cây kim của Dung ma ma, đâm vào vải bông cũng không có cảm giác sung sướng, đương nhiên, cũng không cần thiết phải đâm nữa.

Vì vậy, giọng nói của Cự Giải lại mềm xuống: "Lần trước, khi em đi, em giật đứt cúc áo của anh, vì vậy hôm nay mới tới khâu lại cho anh."

"Ừ." Thiên Yết tỏ vẻ đã biết.

Chỉ khâu một cái cúc áo nho nhỏ, vì vậy, tuy tay chân Cự Giải không khéo léo, nhưng vẫn có thể làm được việc này dễ dàng.

Tay trái cầm áo và cúc, tay phải cầm kim, sợi chỉ thật dài không khống chế được, bị kim kéo theo, quanh co gấp khúc, thắt nút, tự đưa mình vào ngõ cụt, không còn đường lui, cơ hội duy nhất để giải thoát chính là cắt bỏ giữa chừng.

Nhìn như đau thương, nhưng ai biết trong lòng nó nghĩ gì, có lẽ, được làm bạn với cúc áo chính là niềm vui lớn nhất trong lòng nó thì sao?

Vui buồn tự biết.

Khâu cúc áo không phải một việc lớn, Cự Giải vòng một nút thắt, cầm lấy cây kéo, cắt một đường, cúc áo và sợi chỉ, vĩnh viễn ở bên nhau.

"Ừ, cũng không tệ lắm." Cự Giải đưa chiếc áo cho Thiên Yết.

"Ừ." Thiên Yết nhận lấy chiếc áo, hỏi tiếp: "Vẫn còn giận sao?"

"Giận cũng vô dụng, anh cũng không đau lòng." Cự Giải nói.

Thiên Yết vẫn làm theo chính sách - không nói không sai.

"Vốn định giận dỗi đề nghị chia tay với anh luôn, nhưng cần thận nghĩ lại, nhất định anh sẽ không nói hai lời mà đồng ý, mượn cơ hội này đá em đi, em lại càng mệt. Vì vậy, em tha thứ cho anh luôn cho khỏe." Cự Giải ra vẻ rộng lượng.

"Vậy, xin cảm ơn." Thiên Yết mỉm cười.

Cười như một con cầm thú không nắm bắt được, đương nhiên, là loại cầm thú vô cùng, vô cùng xinh đẹp.

Sau đó hai người tới con đường ven sông, ăn một vài món ăn bình thường, khi trở về đi dạo trên kè đá, nhìn sông nhìn nước.

Nói thật, thời tiết tháng mười hai thật sự không thích hợp để đi dạo, những cơn gió này, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, luôn thích thò một đôi tay lạnh ngắt vào trong áo người ta, lạnh đến mức người ta phải rụt cổ.

Hoàng hôn nặng nề buông xuống, trong tầm nhìn, chỉ thấy được lớp lớp sóng nhẹ trên mặt sông, không ngừng gợn lên, hòa tan băng lạnh.

Ven đường có một quán hàng rong bán những thứ đồ xinh xinh, Cự Giải vừa ý một bộ găng tay, có tất cả ba cái, cái ở giữa để đôi tình nhân cùng đeo.

Đây chẳng phải quang minh chính đại hóa sự lén lút hay sao?

Cự Giải không nói nhiều lời, lập tức xông lên mua một bộ, sau đó ép Thiên Yết đeo vào.

"Tôi không đeo." Thiên Yết còn đang giãy dụa.

"Anh còn nói thêm một câu, em sẽ đẩy anh xuống sông cho anh tắm nước lạnh." Cự Giải uy hiếp, vẻ mặt và giọng điệu kia làm cho người ta tin chắc cậu sẽ làm vậy.

Vì vậy, Thiên Yết vẫn phải đeo găng tay vào.

Ở trong chiếc găng tay thật to kia, Cự Giải cầm chặt lấy tay Thiên Yết.

Tuy là một tảng băng, nhưng Cự Giải phát hiện, bàn tay Thiên Yết rất ấm, giống như một cái lò sưởi nhỏ.

Cự Giải nghĩ trong lòng, ngày nay, loại đàn ông vừa đẹp trai, vừa có thể để quét, mùa đông còn có thể làm một cái lò sưởi miễn phí này càng ngày càng ít, dù thế nào cậu cũng không thể buông tay dễ dàng được.

Một tay ở trong găng tay, một tay lại phải nắm lấy lan can, vì vậy, Cự Giải không còn tay nào để chỉnh sửa lại đầu tóc nữa.

Cậu mặc kệ ba nghìn sợi tóc tùy ý bay lượn, thậm chí còn có vài sợi bay tới bên mặt Thiên Yết.

"Tóc thật dài." Thiên Yết nói.

"Anh thích tóc dài à?" Cự Giải hỏi.

"So với việc tóc chỉ dài một tấc thì tóc dài tương đối nữ tính hơn." Thiên Yết nói.

"Vậy, sau này em sẽ nuôi tóc dài vì anh, gặp hỏa hoạn, nhất định sẽ bảo vệ tóc trước rồi mới đến mặt." Cự Giải nắm càng chặt bàn tay Thiên Yết trong găng tay.

Gương mặt Thiên Yết bị giấu kín trong sắc trời mờ tối, vẫn thanh nhã như trước: "Tôi... thật sự quan trọng với em như vậy?"

"Giờ anh mới biết sao?" Cự Giải dùng chính mái tóc bị gió thổi tung của mình cọ vào quần áo Thiên Yết.

"Vì sao lại là tôi?" Thiên Yết tự hạ thấp giá trị bản thân, hỏi một câu.

"Có ý gì?" Cự Giải hỏi.

"Ý tôi là, vì sao em lại gặp phải tôi?" Tiếng nói của Thiên Yết rất nhẹ, nhẹ đến mức suýt chút nữa bị gió cuốn đi.

"Ai biết được?" Cự Giải ngừng lại một chút, hỏi ngược lại: "Em cũng muốn hỏi, vì sao anh lại gặp phải em?"

Thiên Yết không trả lời, nhìn nghiêng, gương mặt anh như một bức điêu khắc, một bức điêu khắc cao quý trong bầu không khí như nhung đen, khiến kẻ khác nhìn thật thỏa mãn.

"Hai chúng ta sắp bị gió lạnh thổi hỏng đầu rồi." Cự Giải hít hít mũi, dựa sát vào người Thiên Yết.

Anh như một nguồn sáng, hấp dẫn con bướm là cậu lao tới.

Nước sông dường như cũng bị đóng băng, tiếng sóng ào ào đập vào bờ đã chậm lại, mang theo chút độ cứng, giống như gân cốt con người không nghe theo điều khiển.

"Thiên Yết, anh đối với ai cũng thế này sao?" Cự Giải hỏi: "Luôn giống như người ngoài đứng xem ở bên cạnh, luôn bình tĩnh như vậy, giống như không có bất cứ chuyện gì liên quan đến anh."

"Em rất ghét dáng vẻ này của tôi." Thiên Yết trần thuật.

"Có đôi khi, không chỉ là chán ghét, còn là hận, hận anh sao có thể làm ra vẻ không liên quan đến mình trong khi em tốn nhiều công sức vì anh như thế, thật sự rất hận." Cự Giải nói.

"Vậy, vì sao..." Thiên Yết nói đến đây, đột nhiên ngừng lại.

"Vì sao còn muốn ở bên anh phải không?" Cự Giải vùi mặt vào trước ngực Thiên Yết, đây là động tác cậu rất thích, bởi vì làm như vậy cậu có thể thỏa thích ngửi mùi hương trên người anh: "Bởi vì em ngốc chăng."

"Tương lai, nếu xuất hiện một chàng trai rất chủ động, có lẽ..." Thiên Yết không nói hết lời, bởi vì anh biết Cự Giải hiểu anh đang nói gì.

"Em nghĩ ngược lại, tương lai anh sẽ là người rời khỏi em." Cự Giải nói.

"Tương lai khó nói trước." Thiên Yết thản nhiên nói.

"Ngay cả một câu thề anh cũng không dám nói." Cự Giải trừng mắt nhìn anh giống như đang cự nự.

Thiên Yết mỉm cười, dời tầm mắt, không muốn trọng tâm câu chuyện hướng về chỗ mẫn cảm giữa bọn họ.

Cự Giải bỗng rút tay ra khỏi chiếc găng tay bọn họ cùng mang, bàn tay trần cứ thế lộ ra dưới làn gió lạnh, tạo thành hình cái loa đặt bên miệng, cô quay ra sông, dùng toàn bộ sức lực hét lớn: "Thiên Yết, em yêu anh, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh!!!"

Thanh âm thật vang dội, không có bất cứ do dự, không có bất cứ giả dối nào, nếu có, chỉ là nghiêm túc, chỉ là cố chấp, chỉ là kiên trì.

Cậu quấn khăn quàng cổ, lông xù vây quanh gương mặt cô, giống như một con mèo nhỏ trong cơn gió lạnh, cái mũi hồng hồng vì lạnh, nhìn qua làm người ta trìu mến.

Thế nhưng ánh mắt của cậu, trong sự trong trẻo, lạnh lùng như nước sông còn lóe lên ánh sáng kiên định: "Anh không dám nói, em dám."

Nói xong, Cự Giải tiếp tục hét to lời thề kia với mặt sông, một lần nữa: "Hạ Thiên Yết, em yêu anh, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh!!!"

Thanh âm vang lên trên kè đá, khiến mọi người ghé mắt lại nhìn, nhưng dường như Cự Giải hoàn toàn không phát hiện ra, bướng bỉnh lớn tiếng kể lể tâm sự của mình với dòng sông.

Đôi mắt Thiên Yết giống như nước sông đêm nay, sâu thẳm, tăm tối, lạnh lẽo, mềm mại, những gợn sóng lăn tăn rời rạc cũng đang im lặng xô bờ.

Cứ như thế, Cự Giải hô không ngừng, đến khi cổ họng khàn khàn mới dừng lại.

Cậu thở hổn hển mấy hơi, quay đầu hỏi Thiên Yết một câu: "Anh, nghe có hiểu không?"

Thiên Yết gật đầu, bên môi anh nở ra một đóa hoa thật nhẹ: "Không chỉ có tôi nghe hiểu, mà thầy Trần Khiết trong trường vừa đi qua bên cạnh chúng ta cũng nghe hiểu."

Câu nói này như một tiếng sét đánh lá gan Cự Giải tan tành thành từng mảnh nhỏ, nhất thời hồn vía lên mây.

Bị thầy giáo trong trường phát hiện rồi?!

Cự Giải vội vàng kiểm tra phương hướng Thiên Yết chỉ, quyết định xông lên, truy sát thầy giáo kia.

Vừa nhìn sang, phát hiện mình bị lừa, Cự Giải chuẩn bị quay lại hỏi tội, khi quay đầu lại chạm phải một đôi môi mềm mềm.

Nói cách khác, Thiên Yết hôn trộm cậu.

Trong lúc ngạc nhiên, Cự Giải cũng không quên nhắm mắt lại, một lần nữa hưởng thụ nụ hôn hiếm có của Thiên Yết.

Lần này, trong miệng Thiên Yết có vị bạc hà, tràn đầy, đều là vị bạc hà.

Trong nụ hôn nồng nhiệt này, Cự Giải nghe thấy Thiên Yết nói nhỏ: "Em đêm nay, thật đáng yêu."

Tuy đó không phải câu thề mà cậu muốn anh nói, nhưng Thiên Yết có thể chủ động nói ra một câu như vậy đã là khó lắm rồi.

Cự Giải rất thỏa mãn.

Nếu gái Xử có thể bắt chẹt được Nhân Mã, một ngày nào đó, Cự Giải cũng có thể nắm chặt Thiên Yết trong lòng bàn tay.

Cự Giải thề như vậy.

Đây là bài học thứ mười một mà Thiên Yết dạy cho Cự Giải - Phần thưởng, thỉnh thoảng cũng sẽ có.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net