Chương 3: Moon muốn vô hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đá muốn thành trăng,

Nhưng trăng lại muốn thành đá."
#WINisWIND

Họ nói nhiều thứ trên thế giới này sẽ mãi mãi như vậy.

Giống như tảng đá trên mặt đất mà không bao giờ có thể trở thành mặt trăng trên bầu trời.

Không khí sẽ mãi là không khí, còn một người vô danh như tôi - làm sao có thể tỏa sáng được? Ngay trong ngày đầu tiên định hướng, sự tồn tại của tôi đã không được chú ý.

Phần đầu tiên của buổi hôm nay chỉ là giới thiệu bản thân bằng một trò chơi vui nhộn. Tất cả các sinh viên năm nhất của khoa tôi ngồi xếp thành hàng. Từng người lần lượt đứng lên, giới thiệu họ tên, biệt danh của mình và ngẩng mặt để mọi người thấy. Sau đó, người tiếp theo lại đứng lên, lặp lại tên của người trước và giới thiệu bản thân mình. Mọi sinh viên năm nhất sẽ làm như vậy cho đến hết. Ít nhất trong hôm nay, chúng tôi cần phải nhớ được người bên cạnh mình.

Tuy nhiên khi đến lượt tôi, mặc dù tôi đã nhớ tên người trước rồi, nhưng người ở một bên khác của tôi lại bất ngờ đứng lên và tự giới thiệu. Cậu ấy bỏ qua tôi như thể không thấy tôi đang ở đây vậy.

Phần giới thiệu của tôi dễ dàng bị bỏ qua mà các đàn anh đàn chị cũng không hề nhận ra.

Sinh ra là một người không được chú ý thật đáng buồn. Tôi chỉ có thể đau khổ trong lòng mà không thể làm gì khác.

"Các em năm nhất chú ý! Chị sẽ cho các em nghỉ 10 phút. Các em có thể uống nước hoặc đi vệ sinh. Sau giờ giải lao, chúng ta sẽ tập trung ở đây và chị sẽ nói qua về cuốn sổ thu thập chữ ký." P'Noey thông báo.

Tôi khẽ thở dài. Hoạt động đầu tiên đã kết thúc nhưng tôi vẫn chưa thể nói một lời hay tạo được chút ấn tượng nào.

Ngay cả khi tôi định lấy một cốc nước ngọt miễn phí từ các anh chị thì cũng có người đột nhiên cầm lấy cốc của tôi.

Vô hình chết tiệt!

Mặc dù tôi ghét tình cảnh như thế này, nhưng đã sớm quen với nó từ lâu. Tôi đành lấy một cốc khác, rồi bước ra ban công và nhìn vào cái cây. Nó làm cho tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Có lẽ cảm giác được trở thành một phần của thiên nhiên, làm bạn với bầu trời, cây cối và những chú chim nhỏ, không cần so bì với bất kỳ ai, đã khiến tôi cảm thấy ít bị xa lánh hơn.

'Ồ? Đó là P'In phải không?'

Trong lúc tham gia các hoạt động, tôi không để ý đến P'In nên không biết anh ấy ở đâu. Nhưng khi giải lao, tôi lại nhìn thấy anh ấy trong khu vườn gần đó.

Tôi không khỏi tò mò. Sao P'in lại không tham gia các hoạt động?

Và anh ấy đang làm gì đó?

Tôi nhìn anh ấy, P'In đang đi loanh quanh và nhìn những chú chim chích. Chúng vui vẻ hót líu lo trong khi xây tổ trên cây. P'In lấy điện thoại ra chụp một vài bức ảnh. Anh ấy xem lại những bức ảnh đó, rồi lại trèo lên cành cây kia và chụp thêm một vài bức ảnh về những chú chim nhỏ của chúng.

Tôi không khỏi ngưỡng mộ P'In sao có thể làm việc đó một cách nhẹ nhàng và khẽ khàng như vậy. Những chú chim còn chẳng hề nhận ra có người đến gần. Sau khi chụp xong, anh ấy nhảy xuống.

Cùng lúc đó, tôi lại rất bất ngờ khi P'In đột nhiên nhìn lại tôi.

Trong khi tôi đang lưỡng lự, không biết có nên giả vờ quay mặt đi không, thì P'In đã khẽ quay cổ, bước sang hướng khác.

Tôi vẫn vô thức nhìn P'ln, tự hỏi anh ấy sẽ đi đâu. Và P'ln cũng đang nhìn tôi.

Sau đó, P'In dừng bước, trên mặt có chút vẻ nghi hoặc.Anh ấy lùi lại, rồi lại bước tới, rồi lại lùi lại. Anh ấy vừa đang làm điều kỳ lạ đó vừa để mắt đến tôi.

'Hửm?' Tôi cau mày. 'Sao P'In cứ đi đi lại lại thế? Anh ấy đang tập thể dục buổi sáng à?'

"Sao nhìn thấy được vậy?" P'ln cuối cùng cũng nói.

"Hả?" Tôi ngây ngốc.

Sau đó, tôi liếc sang trái, nhìn sang phải, trước rồi sau. Tôi không chắc anh ấy đang nói chuyện với tôi hay người khác, nhưng không có ai ở đây cả.

'Anh ấy có nói chuyện với mình à? Chẳng lẽ mình đã làm phiền không gian riêng của anh ấy?'

"À... Anh cứ làm gì làm đi, đừng để ý tới em. Em sẽ đi ngay bây giờ." Tôi lập tức trả lời.

P'In nhìn tôi một lúc giống như đang xem xét điều gì đó. Khi thấy tôi không nói gì nữa, P'ln liền phớt lờ tôi và nhìn vào điện thoại mình.

"Các tân sinh viên chú ý! Hết giờ giải lao."

Các anh chị năm ba đang gọi tất cả mọi người tập trung. Tôi phải đi ngay bây giờ.

Nhưng sao P'ln vẫn chụp ảnh vậy?

"Ừm, đàn anh, anh không cần giúp các anh chị năm ba chuẩn bị hoạt động tiếp theo sao?" Tôi hỏi mà không hề suy nghĩ. Sau đó tôi liền hối hận và ước gì có thể rút lại lời nói đó.

P'ln có thể làm những gì anh ấy muốn. Đó không phải việc của tôi và tôi không có quyền nói gì cả.

P'in đứng lặng một lúc rồi cúi xuống chụp ảnh đám cỏ dại mọc chen giữa kẽ gạch.

"Sẽ giúp sớm thôi, bây giờ đang làm việc khác." P'In trả lời mà không hề nhìn tôi.

"Việc khác?" Tôi không hiểu. 'Việc khác' mà anh ấy nói là đi dạo, ngắm cảnh và chụp ảnh các chú chim?

"Họ nói phải cập nhật ba lần một ngày." P'In trả lời.

Hả? Anh ấy nói quá ngắn gọn và súc tích khiến tôi rấtbối rối. Nhưng P'ln lại đã bước qua bên khác. Tôi không có cơ hội hỏi thêm, vì tôi phải quay lại tham gia buổi định hướng ngay.

Khi tất cả tân sinh viên quay trở lại, các anh chị đi phát cho chúng tôi mỗi người một cuốn sổ đen. Tôi đã phải gọi đàn anh hai lần mới nhận được. Nếu không thì anh ấy sẽ không nhìn thấy tôi.

Tôi nhìn cuốn sổ này. Nó màu đen, và có biểu tượng khoa của chúng tôi trên bìa. Bên trong trắng phau và có một chiếc băng để bút bi.

"Cuốn sổ các em vừa nhận được là cuốn sổ thu thập chữ ký của các sinh viên khoá trên." P'Tong dùng cái loa giải thích.

"Đừng làm mất nó! Tất cả các tân sinh viên thu thập được càng nhiều chữ ký càng tốt. Chữ ký phải bao gồm tên, họ, năm, khoa và chữ ký của họ. Anh chị sẽ kiểm tra sự tiến bộ của các em vào tuần tới."

Sổ thu thập chữ ký của các sinh viên khoá trên? Tôi đã đọc được hoạt động này trên mạng. Một số sinh viên năm cuối sẽ dễ dàng viết ra chữ ký của họ, nhưng những người khác sẽ yêu cầu tân sinh viên làm gì đó để trao đổi.

Có hơn một trăm sinh viên năm cuối trong khoa Kinh doanh này. Nếu tôi muốn thu thập đủ tất cả các chữ ký của anh chị từ năm thứ hai trở lên, thì cũng khoảng ba trăm người. Tôi phải hoàn thành nó! Mặc dù tôi biết rằng ngay cả khi tôi có được chữ ký của họ, thì hầu hết họ đều sẽ quên mình đã từng ký cho tôi.

"Tiếp theo, P'Noey sẽ nói về cuộc thi Moon & Star cho khoa của chúng ta."

Khi nghe đến cuộc thi Moon & Star, tôi đã rất chăm chú lắng nghe. Bởi vì P'Wun, chị gái tôi, là Star của khoa Kế toán. Cha mẹ tôi đều rất tự hào. Chị ấy là trung tâm chú ý của bạn bè và anh em họ của chúng tôi. Bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy tự hào khi có bạn bè hoặc chị em trở thành Star.

Đối với người nhạt nhoà như tôi, liệu có cơ hội nào không? Tôi muốn ghi danh. Có lẽ, ước mơ của tôi quá lớn.

"Xin chào! Chị tên là Noey." Cô gái đang tự giới thiệu đó là người tôi đã gặp ở bàn đăng ký.

"Chị biết các em sinh viên năm nhất đều rất quan tâm đến cuộc thi Moon & Star, vì chị đã được hỏi rất nhiều về nó. Thông thường, trường đại học của chúng ta sẽ tổ chức Cuộc thi trước kỳ thi giữa kỳ, vì vậy mỗi khoa cần có danh sách các ứng viên được đề cử vào đầu học kỳ."

Nghe thông báo về cuộc thi Moon & Star, ai ai cũng phấn khích.

"Đàn chị," một nữ sinh năm nhất giơ tay. "Nếu ứng viên của khoa chúng ta trở thành Moon của trường, thì cậu ấy sẽ đủ điều kiện tham gia Cuộc thi UNISTAR phải không?"

"Đúng vậy." P'Noey mỉm cười. "Giống như năm trước, N'Wayu - Moon đến từ khoa Kỹ thuật cũng tham gia cuộc thi UNISTAR và sau đó trở thành thành viên UNISTAR."

Khi từ 'UNISTAR' được nhắc đến, các sinh viên năm nhất đều trở nên tràn đầy năng lượng.

"Các em, im lặng nào." P'Noey nói.

"Đừng hò hét. Bởi vì trong cuộc thi UNISTAR lần thứ 4 năm trước, các thành viên UNISTAR từ lần thứ nhất đến lần thứ 3 đều đến từ trường ta. Vì vậy, trường của chúng ta đã thiết lập quy chế mới cho cuộc thi, với mục đích năm nay là Moon trường chúng tôi sẽ tiếp tục giành chiến thắng cuộc thi UNISTAR, vậy nên..."

Mọi người, bao gồm cả tôi, đều chú ý lắng nghe.

"Năm nay, trong cuộc thi Moon của trường, P'ln và N'Wayu sẽ là một phần của ban giám khảo."

Whoaa! Cứ như vậy, không ít nữ sinh năm nhất vô cùng phấn khích. Tất cả bọn họ đều nói những câu như 'chúng ta có thể bình chọn cho ban giám khảo không', 'chúng ta phải đi xem giám khảo', và nhiều hơn nữa.

"Đàn chị, khoa chúng ta sẽ chọn ứng viên Moon như thế nào?" Câu hỏi này của một sinh viên năm nhất cũng là câu hỏi mà tất cả mọi người đều tò mò.

"Anh chị đã thảo luận việc này. Nhiệm vụ sẽ được giao cho P'In."

"P'Innn~"

Chỉ một từ 'In' đã có thể tạo ra vô vàn tiếng hét.

"Đúng vậy! Khoa của chúng ta sẽ không tổ chức cuộc thi. P'ln sẽ là người chọn ứng cử viên Moon, một số các anh chị và giảng viên sẽ giúp đỡ cậu ấy. Vì vậy, các sinh viên năm nhất phải tham gia các buổi học đầy đủ nhé. Đừng bỏ sót. P'ln sẽ theo dõi để tìm ra sinh viên xuất sắc nhất."

Khi P'Noey nói vậy, mọi người liền quay qua nhìn xung quanh.

"Vậy, P'in ở đâu?"

"Ồ, chị cũng không biết."

"Em muốn gặp P'In!"

"P'In sẽ đến chứ?"

"Cậu ấy đang ở đâu đó quanh đây thôi. P'In là Moon Vô Hình mà, phải không?" P'Noey trả lời.

Tôi vừa đang tìm kiếm bóng dáng P'In vừa nghĩ về việc P'ln đến khoa này nhưng không tham gia bất kỳ hoạt động nào.

Tôi đã hiểu vì sao P'In lại có thời gian rảnh để thích ngắm chim và cây cối. Đó là bởi vì anh ấy không có bất cứ nhiệm vụ nào khác ngoài việc tìm kiếm tân sinh viên xuất sắc nhất cho cuộc thi Moon & Star.

Nhưng, P'In- người đang đóng vai trò quan trọng trong cuộc thi Moon & Star của khoa chúng tôi vẫn không còn thấy đâu. Tôi đã nhìn xung quanh và sau đó thấy anh ấy! Ồ, anh ấy vẫn đang đi dạo trong vườn.

Hửm? Tôi bối rối gãi đầu. Đàn chị nói, P'In sẽ quan sát và chọn ra những sinh viên xuất sắc, nhưng anh ấy còn chẳng đến xem bất kỳ sinh viên năm nhất nào cả, anh ấy vẫn đang chụp những cái cây.

"Được rồi, các em, chúng ta đã nói rõ về cuộc thi Moon & Star rồi, tiếp theo chị sẽ xếp mọi người vào một nhóm. Mỗi nhóm sẽ thực hiện các hoạt động khác nhau. Tất cả các em, đứng lên nào..."

Trong khi các anh chị năm ba xếp các nhóm, nhiều sinh viên năm nhất bắt đầu xôn xao, chủ yếu nói về việc P'In sẽ chọn ai làm ứng cử viên Moon và Star.

"Này! P'ln cập nhật Instagram rối!" Một sinh viên năm nhất nói, khiến tất cả mọi người đều nhìn vào điện thoại.

'Ahh! P'In chắc hẳn đang ở đó!"

Sau đó, nhiều nữ sinh la hét và chạy nhanh qua đó.

"Này, các em đi đâu vậy?" Một đàn anh hỏi.

Thật hỗn loạn. Việc xếp nhóm trở nên lộn xộn.

"Đâu? P'In? P'In ở đâu?" Họ bận tìm P'ln và tạm thời không để ý tới qua các đàn anh đàn chị.

Tôi chỉ có thể kiễng chân lên nhìn. Tôi nhớ P'In vẫn còn ở quanh đây, nhưng bây giờ không thể tìm thấy anh ấy.

"Tong, IN đến thật rồi à?" P'Noey đi đến hỏi Tong và với các anh chị năm ba khác.

"Tất nhiên rồi. Tớ đã gọi nhắc nhở cậu ấy từ hôm qua rồi. Tớ cũng đã đề nghị cậu ấy trở thành trưởng nhóm hoạt động nhưng cậu ấy từ chối. Cậu ấy không thích nói chuyện. Vì vậy, tớ đề nghị cậu ấy chọn ứng cử viên Moon và Star. Cậu ấy đồng ý rồi, cũng tình nguyện làm nhiệm vụ dọn dẹp."

"Hả? Cái gì? IN sẽ dọn dẹp?"

"Ôi, thật đáng tiếc. Một anh chàng đẹp trai như IN lại làm người dọn dẹp." P'Noey bật cười.

"Mà này, sao cậu liên hệ được quản lí của cậu ấy thế? Cậu thật sự có số của thành viên UNISTAR? Công ty của họ có chính sách bảo vệ quyền riêng tư rất nghiêm ngặt đấy."

"Đâu có. Tớ thường gọi cho cậu ấy qua Facebook. Đôi khi cậu ấy cũng không bắt máy. Khi tớ nhắn lại thì cậu ấy cũng thường quên gọi lại. Nhưng nếu cậu liên hệ với quản lý của In, thì chắc chắn có thể liên lạc được với cậu ấy."

"Hả? Người quản lý của dự án UNISTAR?"

"Đúng, số điện thoại 'cho công việc' trên Instagram ấy."

"Ồ, hiểu rồi. Cậu ấy có dùng Facebook à? Lúc nào tớ cũng thấy Facebook của cậu ấy ở trạng thái là 'hoạt động bảy ngày trước."

"Cậu ấy cũng hiếm khi dùng Twitter."

"Tôi chỉ thấy cậu ấy dùng IG. Nhưng chỉ đăng ảnh trên đó thôi. Cậu ấy không bao giờ xem tin nhắn, nhưng vẫn đọc các bình luận."

"Chúng ta còn chẳng có LINE hay số điện thoại của cậu ấy. Hơn nữa, tớ rất ít khi nhìn thấy cậu ấy. Không biết cậu ấy ở đâu nữa."

Trong khi tôi đang nghe các anh chị năm ba nói chuyện, cũng tự hỏi P'In đã đi đâu và nhìn ngó xung quanh.

Tôi tròn mắt khi thấy P'In đang đi loanh quanh thu dọn những chiếc ly nhựa rỗng và gói kẹo còn sót lại trên bàn mà nhiều sinh viên năm nhất bỏ lại. Anh ấy còn dùng chổi quét sàn nhà.

Tôi ngạc nhiên nhìn P'In.

Bình thường, những người nổi tiếng sẽ không chọn làm nhiệm vụ thế này. Họ thích làm những việc mang tính hướng ngoại hơn, điều này sẽ giúp họ làm quen với nhiều người hơn và trở thành tâm điểm chú ý.

Hành động của P'in khiến tôi nhớ lại bản thân mình thời trung học. Trong các sự kiện thể thao, nhiều bạn chọn nhiệm vụ cổ vũ, một số khác lại chọn làm vận động viên, trong khi không ai biết người nhạt nhoà như tôi có tham gia cùng họ hay không. Vì vậy, tôi chỉ có thể nhận nhiệm vụ mà hầu hết mọi người đều bỏ qua, đó là dọn dẹp.

P'In đang làm việc giống như tôi đã từng làm.

Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao một người nổi tiếng như anh ấy lại chọn làm việc này.

"Ôi, lúc nãy bàn còn bẩn mà bây giờ đã sạch sẽ rồi." Một đàn anh chịu trách nhiệm chuẩn bị đồ uống và đồ ăn nhẹ rất ngạc nhiên.

"Ai dọn bàn? Ai quét sàn vậy? Cậu à?"

"Không, không phải tớ. Hình như ai đó vừa dọn dẹp xong. Chắc là người canh cửa."

Tôi lại nhìn thấy P'In. Anh ấy đang giặt khăn lau bàn ở bồn rửa ngoài trời, nơi các tiền bối khác không thể nhìn thấy. Có lẽ, anh ấy làm mọi thứ quá nhanh trong khi họ đang nói chuyện, nên khi họ quay trở lại, P'in đã đi tới bồn rửa rồi.

"Làm một người nổi tiếng vô hình như IN tốt ghê, cậu ấy có thể dễ dàng bỏ nhiệm vụ của mình." Một đàn anh nói.

"Đừng nói vậy. Tớ tin IN, nếu cậu ấy nói sẽ làm thì chắc chắn sẽ làm." P'Tong bị ngắt lời.

"Tong nói đúng. Tớ từng làm việc cùng nhóm với IN. Cậu ấy ít nói nhưng luôn sẵn sàng hợp tác. Cậu ấy đến từng cuộc thảo luận và làm việc đúng giờ. Nhiệm vụ cũng luôn hoàn thành tốt". P'Noey nói giúp.

"Ừm, tớ biết. Tớ chỉ phàn nàn chút thôi."

Trong khi các anh chị đang tranh cãi, P'In đã giặt xong khăn lau. Sau đó, anh ấy tiếp tục lau sàn nhà.

Từ những gì tôi thấy hôm nay, P'In thật sự là một người kỳ lạ.

Đối với tôi, tôi đã trải qua cuộc sống nhạt nhòa quá đủ rồi. Nếu có thể lựa chọn, tôi sẽ chọn sinh ra là một người nổi bật. Nhưng ở đây tôi gặp được P'ln, người nhận được nhiều người chú ý mà lại muốn ẩn mình. Anh ấy tập trung làm những việc mà không ai hay biết.

Tôi muốn hiểu rõ về P'In hơn nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net