🍉 Chương 12 - Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kakashi cầm trên tay chiếc bánh bao cắn dở, cậu đã lặng người đi như vậy một lúc lâu, từ nãy đến giờ trái tim cứ nhói lên liên tục khiến ngực đau âm ỉ. Trong lòng đột nhiên dâng lên lên một nỗi bất an mơ hồ, con mắt chứa Sharingan nhấp nháy không yên.

Đang bần thân, tiếng quạ kêu chói tai chợt vang lên khiến Kakashi choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, chiếc bánh rơi xuống đất cũng là lúc con quạ thả xuống tay cậu một cuộn thư bằng giấy da dê và một tấm áo choàng thẫm máu.

Kakashi siết chặt tấm áo choàng ướt đẫm, mang theo mùi máu nồng đậm tràn trong không khí, bức thư ngắn ngủn với những dòng chữ viết vội như dây kẽm gai siết chặt lấy tim cậu, đau buốt và nhức nhối vô cùng.

- Xem ra... vẫn là không thể thoát khỏi cậu.

Kakashi bật cười cay đắng, có chút chua xót, có chút bất lực lại xen lẫn chút nhẹ nhõm. Thân thể dù đi bao xa, một khi trái tim bị buộc chặt sẽ không cách nào đi được.

Kakashi chỉ dùng 2 canh giờ để vượt quãng đường hơn 150 cây số trở về làng. Lúc thấy cậu, hầu như ai cũng ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn cả là vui mừng và nhẹ nhõm. Tính khí quái đản của vị Hokage kia, rốt cuộc cũng có người xử lý.

Kakashi bình tĩnh bước vào phòng bệnh của Obito, khuôn mặt cậu tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, cho đến khi nhìn thấy hắn nằm trên giường bệnh, cả người gầy yếu, gương mặt anh tuấn xanh xao, đôi môi hiện lên sắc trắng, bấy giờ hàng lông mi dài trước mắt mới khẽ run lên nhè nhẹ.

Kakashi siết chặt khớp tay, từng bước đến gần Obito rồi khẽ khàng vươn tay lên, muốn chạm nhẹ vào gương mặt hắn nhưng không hiểu vì sao giữa đường lại đổi ý, thêm lực giáng một cú tát không nặng, không nhẹ lên khuôn mặt nhợt nhạt kia.

Obito giật mình mở choàng mắt, sự giận giữ trong ánh nhìn chưa kịp xuất hiện đã bị gương mặt đối diện làm cho nhũn ra như dòng nước. Rồi chẳng biết lấy đâu ra sức lực, hắn mạnh mẽ túm chặt lấy tay Kakashi, cố chấp như đang túm cả vận mệnh của đời mình.

- Cậu đây rồi!

- ... Tại sao không chịu chữa thương? - Kakashi cau mày, muốn rút tay ra nhưng không được, chỉ đành mặc cho hắn nắm, lạnh lùng chất vấn.

- Cậu biết lý do mà. - Obito nhếch môi cười, mắt vẫn chăm chú nhìn Kakashi.

- Lý do gì?

- Tớ không cần ai chữa, cậu chính là thuốc cho mọi vết thương của tớ.

- Cậu... thật hết nói nổi.

Kakashi khẽ thở dài, bàn tay cứng nhắc khẽ buông lỏng, để mặc cho Obito nhè nhẹ vuốt ve.

Lịch sử chữa bệnh của các Kunoichi trong Làng chưa từng gặp trường hợp thứ hai như Obito. Mới hôm trước còn thập tử nhất sinh tưởng như không qua khỏi, hôm sau đã khỏe mạnh bừng bừng, có thể ngồi trên giường mà cười ngây ngốc. Tất cả những thay đổi đó đều chỉ vì sự xuất hiện của một người.

Kakashi nhàn tản ngồi trên ghế cạnh giường đọc sách, cậu khẽ nâng mắt lên, nói với Obito còn đang uống dở bát thuốc, nhưng mắt không rời khỏi mình:

- Nếu cậu còn tiếp tục nhìn, thuốc sẽ nguội.

- Không sao đâu, tớ muốn nhìn.

- Vậy tôi đi.

- Đừng... Tớ uống hết ngay đây. - Obito vội đáp, hắn vừa uống nốt bát thuốc vừa liếc mắt nhìn Kakashi, mỗi lần chạm phải khuôn mặt kia hắn lại khe khẽ cười.

Tốt rồi, chỉ cần cậu ấy ở đây thì mọi chuyện đều tốt đẹp.

- Kakashi, có một chuyện... dù khiến cậu phật ý tớ vẫn phải nói.

- Nói đi.

- Dù cậu có cầu xin nhưng tớ đã không cách nào quay trở lại được rồi. Cái việc coi cậu là bạn, giả vờ như hai ta không có gì ấy. Tớ... lại càng không thể dành trái tim này cho Rin được nữa, đã chẳng thể nữa rồi... - Ngừng một chút, hắn lại ngập ngừng nói tiếp. - Nếu cậu không thích, tớ sẽ cố gắng tiết chế tình cảm lại, tuyệt đối không làm gì cả, chỉ cần cậu đừng bỏ đi nữa...

- Obito.

- Ừ, tớ đây.. - Hắn gật đầu, nhẹ đáp như đang chờ tuyên án tử hình.

- Cậu nghĩ vì sao tôi phải chấp nhận sự dày vò của cậu bao lâu nay?

- Cái này vì...

- Chỉ vì tội lỗi thôi sao? Cứ cho là tôi cảm thấy tội lỗi, bình thường chỉ cần chết là xong, tôi cũng chẳng sợ chết. Hoặc cùng lắm là để cho cậu chà đạp chán chê 1, 2 năm. Nhưng tại sao một thằng đàn ông như tôi lại chấp nhận nằm dưới thân cậu nhiều năm như vậy, có ý nghĩa gì chứ?

Kakashi bình thản nói rồi khẽ cười nhạt, thong thả đứng dậy, thảy quyển truyện "Bí kíp ái tình" số ra mới nhất vào lòng Obito, xong xuôi quay người bỏ đi, để mặc hắn ngồi đó ngây người ra như phỗng.

Cậu cũng không có cách nào, nhiều năm thân cận như vậy, sự bá đạo của hắn, sự ngông cuồng của hắn, sự tàn nhẫn của hắn, lại cả dịu dàng và ngốc nghếch nữa, tất cả đã khiến Kakashi rơi vào vực sâu vô tận kia, vực sâu của ái tình.

...

Chiều cuối đông, gió thổi se se lạnh, Kakashi ngồi lặng người trên bãi cỏ xanh mướt, ngóng mắt ra bờ sông lấp lánh ánh vàng, trên người chỉ mặc bộ đồ Jounin đơn bạc. Cậu không ngừng nghĩ lại những lời nói bộc phát ngày hôm qua ở trong bệnh xá. Nói huỵch toẹt như thế... có phải hơi mất mặt không nhỉ? Obito liệu có suy nghĩ gì?

Cậu cứ mải lo nghĩ mông lung như vậy cho đến khi một tấm áo choàng lông thú dày dặn và trắng như tuyết phủ xuống người. Kakashi hơi bất ngờ, trợn mắt liếc chiếc áo choàng nhìn có phần chảnh ngựa này, trong đầu hiện lên ý định ném xuống:

- Đừng có ném, tớ đã cất công mang về cho cậu từ Làng Cát, ở đấy có một thị trấn chuyên dệt áo từ lông hồ ly, tớ đã đi cả thị trấn để chọn được cái áo này, dày nhất, trắng nhất, mềm mại nhất, rất phù hợp với cậu, mặc lên thật đẹp.

Obito vội vã nói, bàn tay đang nâng lên của Kakashi khựng lại rồi khẽ khàng thu về, cậu thở ra một hơi nhè nhẹ, hình như chiều hắn đã thành thói quen rồi.

Nhìn Kakashi được bọc trong chiếc áo choàng lông xinh đẹp kia, Obito không nhịn được cảm thấy mãn nguyện đến tê người, hắn nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy cậu từ đằng sau, cả hai không nói gì cả, chỉ trầm tư ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng.

Chẳng biết qua bao lâu, Kakashi chợt lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

- Raiden nói, hôm đó cậu đã bị thương nặng nhưng không chịu phát lệnh triệu tập Anbu và Root, tại sao?

- ... Tớ quên mất đấy. - Obito im lặng một lúc rồi cười cười đáp. Hắn đang định tìm một đề tài khác để nói thì Kakashi đã tiếp tục lên tiếng:

- Nghe nói, cậu ngửi trúng hương độc, còn bị kẻ địch lẻn vào phòng dùng đao chém?

- À ừ... là vậy đấy.

- Kỳ lạ, mũi của cậu vốn rất nhạy, không lý nào không nhận ra mùi hương lạ. Thính lực, thị thực và khả năng linh cảm đều tốt hơn người thường cả trăm lần, vậy mà không nhận ra có kẻ đột nhập. - Kakashi bình tĩnh phân tích, giọng nói đều đều nghe có phần lạnh lùng.

- Tớ... à... thằng nhóc kia tính ra cũng có chút bản lĩnh. Với cả lúc ấy mệt mỏi quá, ngủ thiếp đi nên chẳng biết gì cả... - Obito bình tĩnh đáp nhưng vẫn không tránh khỏi có chút bối rối trong giọng nói.

- Obito... đừng cố nói dối nữa.

- ...

- Đừng nói đến chuyện quên không triệu tập Anbu và Root, với năng lực của cậu, trước khi kẻ địch xuất hiện trong bán kính 500m, cậu đã nhận ra rồi.

- Cái gì cũng có ngoại lệ mà. Tin tớ đi, mọi thứ đều không phải là cố ý.

- Vậy tại sao nửa năm qua, cậu phải để phân thân của mình sang tận Trung Quốc? Kích thích tên nhóc kia, để nó đến giết mình? Cậu rảnh đến thế sao?

Obito khẽ rùng mình, hắn vô thức siết chặt vòng tay, chỉ sợ buông lơi Kakashi sẽ biến mất.

- Tớ sai rồi, Kakashi. Nhưng mặc kệ thế nào, lần này tớ sẽ không để cậu đi.

- Lần này cậu quá đáng lắm rồi Obito, đem tính mạng của bản thân ra đặt cược, còn liên lụy đến những lính canh khác, mạng của họ cũng là mạng. - Kakashi lạnh nhạt lên tiếng, giọng nói không chút cảm xúc.

- Không phải đâu, bọn chúng sớm muộn cũng tìm đến, tớ chỉ đẩy nhanh tiến trình mà thôi, như vậy thương vong càng ít đi. - Obito vội vàng giải thích, nhưng nghe có phần chống chế nhiều hơn.

Thấy Kakashi im lặng, hắn lại siết chặt vòng ôm hơn, rầu rĩ nói:

- Lần sau, tớ tuyệt đối không làm như vậy nữa.

- Tên ngốc này... Lại còn có lần sau nữa à? - Kakashi khẽ thở dài, bất đắc dĩ than thở, giọng nói đã dịu đi đôi phần.

Thấy người trong lòng không còn tức giận, cũng chẳng cựa quậy đòi thoát ra nữa, Obito lúc này mới thả lỏng tâm tình khẩn trương ban nãy, nhẹ giọng nói:

- Kakashi, đừng rời xa tớ nữa được không? Hai lần là đã quá đủ rồi, nếu còn lần thứ ba, tớ sẽ không chịu được mất. Tớ yêu cậu nhiều lắm, cậu biết mà.

- Biết rồi. Tôi... cũng vậy. - Kakashi im lặng rồi ấp úng nói, hai vành tai nho nhỏ đỏ lựng lên, nhìn đáng yêu vô cùng.

Obito nhìn đến ngẩn người ra, có chút thấp thỏm hỏi lại:

- Cũng vậy là cũng vậy cái gì? - Cũng yêu chính cậu ấy hay là... cũng yêu hắn?

- Đồ ngốc, thôi, cậu tự nghĩ đi. - Kakashi có chút cáu bẳn gắt.

- Ha ha.

Obito bật cười vui vẻ, cũng không đòi hỏi nhiều, là gì thì đối với hắn đều mãn nguyện cả, chỉ cần cậu ấy ở đây là đủ rồi!

Nắng chiều buông xuống, phủ lên hai cái bóng đang đang quấn quýt bên nhau, tạo nên một khối ấm áp giữa cái lạnh của mùa đông. Ráng vàng lấp lánh trên mặt hồ, khung cảnh bình yên mở ra khiến lòng người ấm áp mà nhẹ nhõm.

Làng Lá hôm nay yên bình đến lạ, yên bình trong khung cảnh và trong cả lòng người!

...

Làng Lá năm thứ XX, Uchiha Obito 38 tuổi, nhượng lại vị trí Hokage cho Uzumaki Naruto, cậu con trai duy nhất của Minato sensei, rồi cùng "người tình tin đồn" của mình là Hatake Kakashi thực hiện chuyến hành trình ngao du khắp bốn phương. Hai người đi đến đâu là để lại giai thoại đến đó, danh tiếng lẫy lừng khắp các Làng ninja, thậm chí còn được viết thành truyện, đưa vào thoại bản và in ra cho người người nhà nhà cùng đọc.

Năm thứ 5 Naruto lên làm Hokage, Làng Lá bị kẻ địch tấn công, khắp nơi đổ nát, mặt núi đá khắc các vị Hokage bị phá hỏng. Sau khi chiến tranh kết thúc, người nghệ nhân già điêu khắc được giao nhiệm vụ khôi phục lại. Khắc đến vị Hokage Đệ Lục, có lẽ do vừa xem thoại bản vừa điêu khắc, hứng khởi dâng cao nên đã tạo ra hẳn hai khuôn mặt, một của Obito, một của Kakashi. Hai mái đầu một đen một trắng đặt bên nhau, hai con mắt sharingan đỏ rực sát cạnh nhau vừa hay tạo thành hình trái tim xinh đẹp.

Mặt núi đá khắc lỗi nhưng vẫn tiếp tục thi công và hoàn thành trong sự hưởng ứng của toàn bộ dân làng. Còn hai nhân vật chính, chẳng biết giờ này họ đã vi vu ở phương trời nào rồi!

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC