Chap 3. Vi-ô-lông trên không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16/5/2024 - 27/5/2024
_____________________

Hồng Khanh thống nhất với Thanh Tùng sẽ tới vào buổi chiều ba ngày cuối tuần. Vậy nên khi gã xuất hiện thì Tiến Hiệp, cậu nhân viên mẫn cán lâu năm của quán trà sữa quen mặt vị khách tư của chủ quán tự động bảo anh cứ lên tầng rẽ tay phải, anh đang ngồi đợi sẵn trên một cái ghế gaming, một chân tựa lên thành bàn gỗ và chân còn lại thì thả ra thoải mái. Trên sàn nhà là một chiếu kèm cái đệm hơi nước lót bên trên tăng thêm phần thoải mái.

"Ồ, chào mừng đến với buổi khai phá ký ức đầu tiên, anh muốn làm gì nốt trước khi tập trung vào việc không?"

Thanh Tùng chào mừng một cách thoải mái, kết nối loa với Bluetooth của điện thoại xong rồi thay đổi dáng ngồi nghiêm chỉnh hơn. Đeo kính râm và găng tay cao su tạo thành hình ảnh lệch tông với nhau

"Tôi đã xử lý xong hết các công việc của mình rồi, tôi có một thắc mắc là anh đeo kính với găng tay để làm gì vậy?"

"Găng tay để tránh khách cảm thấy phản cảm khi bị chạm vào, còn kính thì tôi đeo làm màu thôi"

Anh nói một cách trôi chảy và hợp lý như một hiển nhiên, gã đoán là những vị khách trước cũng hỏi một câu như vậy.

"Trước khi bắt đầu, tôi yêu cầu anh phải nghe theo những lời tôi nói để tránh anh tự ý làm tổn thương mình, hãy thả lỏng cơ thể và giúp bản thân vào giấc ngủ một cách tự nhiên. Còn lại sẽ là phần việc của tôi. Anh thích nghe nhạc gì nào?"

"Bất kỳ loại nhạc nào cũng được, trừ nhạc nhảy thôi"

"Tôi biết rồi"

Thanh Tùng bật tuyển tập những bài violin thư giãn vào buổi tối, rồi đưa cho Hồng Khanh một cái bịt mắt đi ngủ có đệm nước, chỉnh nhiệt độ điều hòa. Sau đó đợi đến khi gã thả lỏng cơ thể, nhịp thở đều đặn ổn định, Thanh Tùng đẩy kính râm lên, che đi đôi mắt đổi sang màu tím và hai vạch hình nước mắt màu đỏ đọng lại ở má.

"Bắt đầu thôi. Hãy nghĩ đến nơi đầu tiên hai người nhìn thấy nhau"

Chạm vào trán gã, anh cảm nhận một lực hút bản thân vào sâu bên trong, khi cảm giác quen thuộc ấy kết thúc và mở mắt ra, anh thấy bản thân đang đứng ở trong một công viên, ánh chiều tà lặn dần sau dàn mây đã đổi màu từ trắng sang vàng cam, nhạc violin vẫn vang lên đều đặn ở một nơi xa xăm nào đó, anh lướt qua một đội các bác lớn tuổi đang nhảy đồng đều, nhóm học sinh đang diễn cho văn nghệ khai giảng, và những đứa trẻ trên tay cầm kem ốc quế. Đi thêm đoạn ngắn nữa, anh thấy Hồng Khanh đang ngồi ở ghế đá gần chòi nghỉ mát, bên cạnh là một người đã bị các tầng sương mù che mất khuôn mặt, nhìn dáng hình và khuôn mặt của Hồng Khanh thì có vẻ chưa mang nét trưởng thành và trải đời như hiện tại, có thể là tầm hai mươi đến hai ba tuổi. Thanh Tùng lơ lửng ra đằng sau hai người họ, vừa nghe cả hai trò chuyện vừa bắt đầu dùng năng lực của mình

- Tôi không giỏi mở đầu cuộc trò chuyện cho lắm, nhưng mà tôi muốn quen biết với em nhiều hơn. Cuối tuần chúng ta có thể gặp nhau lần nữa chứ?

- Tôi cũng không có nhiều đề tài để bàn luận, nhưng nếu anh thích nghe tôi lảm nhảm những thứ linh tinh thì chiều thứ bảy đi, địa chỉ quán ăn hay uống tùy anh chọn, và tất nhiên là người bạn nhỏ này không thể tham gia được rồi.

Cả hai đều nhìn xuống phía dưới, đó là một chú mèo con đang nằm trong lòng người bị sương mờ che mặt, nó có một bộ lông màu xám vằn, chắc là mèo mướp hoang lang thang ở đây và được chăm sóc một thời gian rồi.

- Vậy chiều thứ bảy nhé, cảm ơn vì đã cho tôi thông tin liên lạc của em

Hồng Khanh mỉm cười như đóa hoa nở rộ khi nắng tắt, dường như những tia sáng ấy đã tụ lại ở con người anh.

Tiếng nhạc violin chuyển sang bài "Thanh xuân" bản cover, thêm một chút tiếng đàn piano đệm vào êm tai và dễ chịu, đi thêm vài bước nữa, Thanh Tùng đã lướt đến ngày hẹn đầu tiên của hai người, một cốc bạc xỉu và cà phê đen đá trên mặt bàn, gã chống tay lên mặt nhìn cậu trai đối diện say sưa than thở về tương lai mịt mờ nhiều ngã rẽ của mình

- Còn một năm nữa thôi là tôi ra trường rồi, không biết phải làm gì kiếm sống nữa, dù sao thì tôi nấu ăn được, nhưng cạnh tranh thì hơi khó

- Năm nay em hai mươi nhỉ, ra trường là hai mốt rồi, em có thể đi học việc trước để thành thạo tay nghề rồi tìm thời điểm phù hợp là được.

Chàng trai bị sương che mờ khuôn mặt ấy gật đầu, sau đó trải lòng

- Thực ra thì mở quán ăn cũng không phải điều tôi thực sự muốn, mà là.....

"Quán trà sữa"

Thanh Tùng giật mình, cảm giác cuộc đối thoại này có sự quen thuộc kỳ lạ. Nhưng cũng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi nên anh vẫn tiếp tục quan sát, một tay vẩy ra màn hình ảo rồi xem cả cuộc đối thoại vừa rồi.

"Nguyên tắc một, phải luôn đề phòng"

Anh thở dài, rốt cuộc tình đầu của khách hàng cậu là thứ dữ gì vậy? Mà cũng đúng, người lạ bắt chuyện thì cảnh giác là phản ứng đầu tiên, có điều đã biết thêm về nhau rồi nhưng sự đề phòng vẫn vậy, anh chàng này vất vả rồi đấy.

- Tính tôi thẳng thắn có gì nói đấy nên tôi có nói gì khó chịu thì anh đừng để bụng. Anh có chắc là muốn tìm hiểu tôi không? Chúng ta còn chưa đủ thân nhau và tôi cũng không tin tưởng anh hoàn toàn

- Không sao, như vậy càng chứng tỏ tôi phải cố gắng nhiều rồi

Gã mỉm cười, cho vài viên đường vào cốc cà phê và khuấy lên, sau đó cảnh nói chuyện bị dừng lại như thể Thanh Tùng đang chơi visual novel trên đồ họa của dòng game AAA, khác với góc nhìn từ màn hình phẳng sẽ có các lựa chọn để tiếp tục thì anh dùng năng lực để điều khiển suy nghĩ của bản thân và đưa vào cậu trai bị sương mù che mặt kia, tự nhắc nhở bản thân lưu ý nói cho Hồng Khanh hãy ra tín hiệu nào đó nếu thấy sai với ký ức của mình.

"Dù sao thì tôi có cảm giác là chúng ta sẽ ổn thôi, cùng tìm hiểu nhau nhiều hơn nhé"

Hồng Khanh có cảm giác mình đã có một giấc mơ dài thật đẹp, tràn đầy sức sống, sự háo hức và tò mò mà đã không còn ở độ tuổi qua ba mươi này nữa rồi, nên khi ngồi dậy phái mất mấy giây mới trở về thực tại, hụt hẫng thoáng qua đôi mắt có quầng thâm hơi sậm.

"Uống trà gừng nhé. Rất tốt trong việc điều hòa thân nhiệt, nếu muốn thêm mật ong thì bảo tôi"

"Uống trà gừng nhé, rất tốt cho sức khỏe đấy, nếu muốn thêm mật ong thì em pha cho"

Gã cầm lấy cốc trà gừng, nhiệt độ vừa phải không ấm không lạnh, nhìn qua mặt bàn đang để bình đun nước siêu tốc, lọ đường và mấy miếng gừng vụn, một tiếng cảm ơn đủ để cả hai nghe thấy, gã uống một hớp, trà gừng có thêm đường nên uống không cảm thấy đắng, nhưng thêm mật ong vào thì dịu họng hơn, có điều Hồng Khanh thích phiên bản trà gừng này nhỉnh hơn một chút.

"Cảm ơn, nó rất ngon"

"Không có gì, lần đầu trải nghiệm khai phá ký ức thế nào?"

Thanh Tùng vẫn ngồi trên ghế, anh bỏ găng tay cao su ra và ném vào thùng rác nhỏ dưới chân rồi cầm một quyển sổ và bút

"Cứ nói ra những gì anh đã được cảm nhận, tôi sẽ ghi vào đây để điều chỉnh thời gian cũng như thay đổi phương thức khác để anh thấy thích hợp hơn"

Tiếng nhạc violin đã thay bằng những bài nhạc việt đang thịnh hành vọng từ dưới tầng lên, đồng hồ đang chỉ bảy giờ và bên ngoài trời đã tối, nhưng trông gã không vội vàng gì

"Tiếp tục như vừa rồi đi, tôi không cảm thấy có sự khó chịu nào, nói thật là đã vượt qua kỳ vọng của tôi"

"Anh không cảm thấy đau đầu, chóng mặt, buồn nôn hay những triệu chứng khác thường khác chứ?"

"Không có"

"Cơ thể của anh không cảm thấy bài xích với ký ức chứ?"

"Không có"

Thêm một vài câu khảo sát thông thường khác như là chất lượng giấc ngủ, chế độ ăn uống và bệnh cũ nếu có, sau khi kiểm tra trắc nghiệm tổng quát xong, Thanh Tùng gật đầu.

"Như tôi đã nói trước đây, khôi phục lại toàn bộ ký ức của anh về người yêu cũ là quá trình rất dài, nhanh hay chậm tùy thuộc vào anh, vậy nên chúng ta sẽ gặp mặt nhau thường xuyên đấy"

"Không vấn đề gì, tôi cũng thích được tán gẫu với chủ quán ngoài giờ công việc đấy"

Thanh Tùng chỉ mỉm cười và không trả lời lại, gần hết giờ ăn tối rồi nên hai người tạm biệt nhau.

(To be continue)

______________________

Lưu ý của tác giả:

Mochi2k3: dòng thoại có dấu gạch ngang là những câu nói chuyện trong hồi ức của Hồng Khanh và những thoại có in nghiêng ngoặc kép là điều ngẫu nhiên Hồng Khanh nhớ ra được.

Visual novel game: là một loại tiểu thuyết tương tác với tính năng rõ rệt nhất là đồ họa tĩnh, thường sử dụng phong cách nghệ thuật của anime hoặc đôi khi là ảnh thật hay một số cảnh quay video. Một số game visual novel phổ biến là Ace Attorney, Undertale, Doki Doki Literature Club! (Wikipedia)

AAA game (Triple-A game): là cách phân loại game không chính thức. Cách phân loại này dùng chỉ những tựa game cần tiêu tốn nhiều thời gian, nhân lực và ngân sách để sản xuất cũng như quảng bá sản phẩm khi ra mắt. Thông thường với các tựa game AAA sẽ được phát hành bởi các hãng hoặc studio lớn vừa hoặc khủng. Triple A là viết tắt của:
A lot of time: Cần rất nhiều thời gian.
A lot of resources: Cần rất nhiều tài nguyên.
A lot of money: Cần rất nhiều tiền bạc.

Dòng game này có nhiều loại game phổ biến dễ nhận biết là series Final Fantasy, series Resident Evil, Elden Ring, Death Stranding, v.v....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net