Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ tan tầm, trên đại lộ vẫn đông nghịt xe như mọi khi, nắng hè bắt đầu len lỏi qua kính ô tô mang đến cái nóng kinh người, khiến người ta bực bội. Từ văn phòng luật trở về, Lâm Diệp cũng là một trong những con người phải hứng chịu cái khung cảnh khó chịu này. Hôm nay anh đã có hẹn cùng với Tử Huyên đi mua vật dụng cá nhân, đây đã là thói quen rồi. Ngày trước khi Tử Huyên chưa gặp tai nạn, cứ định kì ba tháng, họ sẽ đổi khăn tắm, bàn chải cùng với sữa tắm, dầu gội,... và dù cho có bị mất trí nhớ, Tử Huyên cũng không quên đi việc mua sắm định kì này. Có lẽ cũng  đây cũng là chuyển biến tốt của bệnh tình cậu. Hôm nay suýt nữa là anh đã quên mất việc này rồi, cũng may là giờ ăn trưa, Tử Huyên đã kịp gửi tin nhắc anh. Lại nói, nhờ vào việc nhớ lại của Tử Huyên mà mấy ngày hôm nay tâm trạng của anh của anh giống như được buff RedBull vậy, khóe miệng chẳng lúc nào hạ xuống được.

Bị kẹt lại ở cao tốc đến hai giờ đồng hồ, cuối cùng anh cũng có thể trở về căn hộ của cả hai để vệ sinh cá nhân, sau đó cùng Tử Huyên ăn tối, mua sắm. Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, cậu đã lên tiếng: "Anh về rồi đấy à? Mau đi tắm rồi ăn nào, hôm nay em có làm sườn xào chua ngọt đấy, món này em vừa học được trên TV, hôm nay làm thử đấy. Mau lên kẻo nguội."

Dạo này không biết vì cái gì, Tử Huyên không còn trạng thái dè dặt đối với anh nữa mà thân thiết hơn, cởi mở hơn, chủ động hơn, giống như việc nấu ăn hôm nay vậy. Có lẽ là từ hôm cậu nhớ lại kia, mối quan hệ của cả hai cũng không còn gượng gạo như hồi mới từ bệnh viện trở về nữa.

Quay trở lại bàn ăn, anh tắm xong liền ngồi xuống bàn ăn, nếm thử món sườn xào của Tử Huyên. Nói thật thì vốn Tử Huyên đã nấu ăn không ngon, trước kia các bữa ăn đều do anh phụ trách, nếu không cũng là do đầu bếp ngoài hàng ăn phụ trách, phải nói rằng tay nghề nấu ăn của Tử Huyên tệ cực kì. Hồi trước, có lần cậu làm thử món thịt kho tàu để ăn Tết, cuối cùng cũng phải sang nhà bố mẹ cậu ăn, vì nồi thịt kho của cậu khét lẹt, nước sốt thì bị cứng lại như caramel, nói chung là chẳng ăn được. Và hôm nay, món sướn xào này cũng có số phận tương tự nồi thịt kho năm ấy, khó ăn vô cùng, nhưng vì muốn cậu vui, anh đành can đảm gắp một miếng thịt bỏ vào miệng. Nói là sườn xào chua ngọt thế nhưng chua ngọt lại chẳng thấy, chỉ thấy đắng vô cùng, anh cũng không hiểu làm sao cậu cố thể tạo ra vị sốt như vậy nữa.

Ánh mắt cậu chăm chú nhìn vào Lâm Diệp, một ánh mắt tràn đầy chờ mong, miệng cứ mấp máy, mọi tế bào đều thể hiện rằng cậu đang mong đợi lời khen từ Lâm Diệp: "Thế nào, có ngon như mẹ em làm không? Anh mau nói xem" Đáp lại mong đợi của Tử Huyên, Lâm Diệp chỉ chớp mắt một cái, bảo: "Hay là em nếm thử xem. Coi như tự thưởng cho mình." Anh đã đoán trước được kết quả thế này rồi, vậy nên biểu cảm cũng không có thay đổi, ngược lại còn có thể bày trò châm chọc cậu nữa. Nghe anh nói cũng có lí, Tử Huyên liên gắp một miếng to bỏ vào miệng. Thấy người yêu mình như thế, Lâm Diệp muốn cười cũng không xong, nhịn khoảng ba giây thì thấ Tử Huyên cau mày, le lưỡi nhè ra cái vừa ăn, còn la lớn: "Khó ăn như vậy mà anh không nói, lại còn lừa em ăn. Rốt cuộc anh có tình người không vậy?" Hai má cậu đỏ bừng, trong lòng vừa bực tức vừa cảm thán vẻ mặt của Lâm Diệp, ăn thức ăn dở như vậy cũng không thấy biểu cảm gì, khả năng chịu đựng cao vô cùng. Nghe Tử Huyên la lối, anh cười lớn, nói: "Sau này em đừng có xem chương trình nấu ăn nữa. Việc nấu ăn đòi hỏi sự khéo léo, vụng về như em vào bếp chỉ có thể bị thương thôi. Thịt lợn ban chiều em mua còn dư không, nếu còn thì anh làm sườn chiên, không thì làm trứng chiên ăn đỡ vậy. Mau lên còn đi mua sắm nữa." Nói xong anh liền đi vào bếp, Tử Huyên bên ngoài nói vọng vào: "Thịt lợn còn dư em để trên ngăn đá, anh lấy ra đi, thịt cũng chưa đông đâu." Nghe vậy, Lâm Diệp lấy thịt từ trên ngăn đá xuống bắt đầu chế biến món sườn chiên. Còn Tử Huyên bên ngoài cứ nhìn chăm chăm vào dĩa sườn xào mà nói: "Xin lỗi vì đã đem thịt mày làm dở như thế nhé lợn." Một màn này đều được Lâm Diệp nhìn thấy, trong lòng anh còn thầm la hét: "Ahhhh..., người yêu tôi sao đáng yêu thế này."

Chật vật một hồi với bữa tối, cả hai cũng đã giải quyết xong, cuối cùng cả hai cũng có thể đi đến siêu thị để mua sắm. Đi đến quầy xà phòng, Tử Huyên vốn định lấy sữa tắm hương bạc hà vì cậu cảm giác mùi hương này rất nam tính, nhã nhặn, nhưng thế nhưng chẳng hiểu vì sao lần nào mua sắm cậu cũng chọn hương bơ sữa, giống như thói quen vậy, chai sữa tắm mùi hương bơ sữa này luôn nằm trong phòng tắm của cậu. Tử Huyên cầm chai sữa tắm bơ sữa nhìn mãi, không bỏ trên kệ, cũng không bỏ vào giỏ. Lâm Diệp thấy cậu hơi ngẩn người liền hỏi: "Em khó chịu ở đâu à? Đau đầu hay là khó tiêu?" Giọng nói của Lâm Diệp đã kéo cậu trở về thực tại, đột nhiên cậu hỏi: " Ngày trước em dùng sữa tắm mùi gì thế?" Lâm Diệp nghe xong câu hỏi cũng đơ người, đột nhiên sao lại hỏi về vấn đề này, chẳng phải trước giờ vẫn là hương bơ sữa sao, anh thầm nghĩ. "Là hương bơ sữa. Của St.Ives ấy, em nói nó mịn da, mùi hương dễ chịu. Thế nào, định đổi sao?" Nghe xong Tử Huyên cũng hiểu ra, hóa ra là thói quen. Nghe Lâm Diệp nói xong, Tử Huyên cười nhẹ, bỏ chai sữa tắm ấy vào giỏ rồi nói: "Không đổi. Em sợ lỡ như đổi, sau này sẽ có người không quen, em cũng khó chịu." Lâm Diệp nghe xong mắt hơi cay nhẹ, mỉm cười thầm nghĩ: "Thì ra khi một thứ trở thành thói quen thì rất khó bỏ đi, giống như tính vụng về khi nấu ăn, thói quen sử dụng sữa tắm hương bơ sữa của em và cả sự quan tâm của em dành cho anh nữa."

Cả hai tiếp tục mua sắm nhiều thứ khác giống như bàn chải đánh răng, thảm lót chân,... rồi mới trở về nhà. Thành quả cho cả quá trình gian nan đó là rất nhiều túi lớn nhỏ được cả hai cũng nhau xách ra chiếc Scooter của Lâm Diệp. Cứ mãi vui vẻ bên nhau, cả hai cũng không để ý ở phía xa cũng có một người đang nhìn họ. Người đó nói qua điện thoại: " Cậu ấy tỉnh rồi thưa sếp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net