Black and White [OS]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
gì." Yuki vẫn không hạ súng xuống đáp.


"Đằng nào thì cô ta cũng không tỉnh dậy đâu. Tốt nhất là giải thoát sớm đi." Rena cười khẩy đáp, từ từ lại gần.


"Đứng lại." Yuki đe dọa khiến Rena dừng lại.


"Cậu không thoát được đâu. Giết cô ấy mình để cậu đi. Không thì mình tự ra tay." Nói rồi Rena lại định bước tới.


"Cậu bước thêm một bước tôi sẽ bắn." Yuki lên đạn.


"Ra đi." Rena hất mặt về phía cửa ra vào khiến Yuki quay lại nhìn nhưng không có ai ở đó cả. Đúng lúc này.


-Bốp-


-Cạch- Khẩu súng bị Rena đã văng khỏi tay Yuki rớt xuống sàn nhà tạo thành một âm thanh khô khốc.


"Đứng yên đó." Lúc Yuki muốn lượm lại khẩu súng thì Rena đã nhanh tay rút súng của cô ra uy hiếp Yuki.


"Matsui Rena." Yuki nghiến răng.


"Tiếc quá. Bao năm rồi mà cậu vẫn ngây thơ để bị lừa như vậy." Rena vẫn nhìn Yuki, nói to ra lệnh.


"Làm đi."


Lần này thì có người xuất hiện ở cửa ra vào- là Jurina.


"Đây là nhiệm vụ đầu tiên của em. Bắn cho chuẩn vào."


-Đoàng-


"KHÔNG! MAYU!" Yuki sững sờ nhìn Jurina dí sát súng vào ngực trái Mayu và... nổ súng. Cô hét lên định lao đến chỗ Mayu nhưng báng súng lạnh ngắt của Rena đã đánh gục cô.


...


...


...


-Tách- Âm thanh công tắc điện. Cả căn phòng sáng đèn.


"Làm sao vậy?!" Rena từ phía sau ôm lấy Jurina khi cả hai vừa vào phòng.


"Sao lại thở dài?! Không quen giết người à?! Hai tháng rồi mà vẫn sầu não như vậy."


Jurina rùng mình khi cảm nhận đôi môi lành lạnh của Rena đặt lên gáy cô. Jurina thở nhẹ một hơi, cô quay lại đối mặt với Rena.


"Không có gì. Em đã xác định sẽ làm bất cứ mọi thứ để ở bên chị. Chỉ là... chỉ là mỗi khi nằm ngủ. Cảnh tượng máu me lại hiện ra trong đầu em, rồi khuôn mặt của Yuki nữa. Chị ấy có vẻ rất đau khổ."


"Được rồi. Đừng nghĩ nữa." Rena vuốt tóc Jurina, nhẹ nhàng vén những sợi tóc rũ xuống mắt của Jurina sang một bên, cũng nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Jurina.


Nụ hôn nhẹ nhàng từ từ trở nên nóng bỏng, tay Rena vuốt ve lưng cô bé rồi cô từ từ quay người áp Jurina vào cửa. Một tay chống lên cánh cửa, một tay vuốt ve cái bụng bằng phẳng mà mềm mại của Jurina, Rena lướt xuống cổ, đưa lưỡi vạch những đường dài ẩm ướt khiến người kia khẽ rên lên.


Nhưng khi tay Rena lần lên trên ngực người kia, Jurina một lần nữa từ chối cô. Chỉ một cử động nhỏ, Jurina chặn tay Rena đang lần mò trên người mình, tay kia đẩy vai Rena ra.


Rena chống hai tay lên cửa, cô cúi đầu xuống thở dài nhưng sau đó cô ngẩng lên nhìn Jurina cười mỉm nói.


"Thôi được rồi. Ít nhất lần này em cũng không cắn chị."


"Em xin lỗi." Jurina cúi xuống không dám đối mặt với ánh mắt của Rena.


"Đừng nghĩ nhiều. Ngủ sớm đi." Rena vuốt tóc Jurina rồi ra ngoài.


...


...


...


"Tôi muốn gặp cậu! Thờ gian. Địa điểm xxx." Tin nhắn từ một địa chỉ quen thuộc được gửi tới điện thoại Rena.


"Em không đồng ý. Quá nguy hiểm. Nhỡ những người kia biết thì sao?!" Jurina phản đối.


"Nếu em không đi. Chị sẽ đi một mình." Rena quả quyết.


...


...


"Đúng giờ quá nhỉ?!" Yuki mỉm cười khi chiếc xe thể thao đen chạy tới căn nhà ven biển.


"Cậu gan quá nhỉ? Còn dám hẹn gặp tôi. Lẽ ra tôi không nên thả cậu đi." Rena bước xuống xe nói.


"Vậy hôm nay giải quyết một lần luôn đi. Có Jurina nữa à?! Tôi có tin tốt về cô ấy cho cậu đấy." Yuki mỉm cười nhìn Jurina vừa bước xuống xe rồi quay sang Rena nói tiếp.


"Trước hết xem cái này một chút." Yuki ném một tập hồ sơ sang cho Rena.

Rena mở hồ sơ ra xem không chú ý đến sắc mặt Jurina đã tái nhợt.


"Hồ sơ của Jurina. Con gái thanh tra Shinoda. Những cái này tôi biết cả rồi." Rena nói nhưng càng xem bàn tay cầm hồ sơ của cô càng run.


"Thấy rồi chứ. Tốt nghiệp tổ trinh sát vượt cấp khi mới mười sáu tuổi. Không phải một cô gái vô nghề nghiệp như cậu nghĩ đâu." Yuki đắc ý cười.


"Cô im đi!" Jurina lên đạn chĩa súng vào Yuki, nhưng vẫn quay sang Rena nói. "Chị phải tin em."


"Ồ dĩ nhiên là chị tin rồi. Chị nên tin là em tốt nghiệp trường sân khấu điện ảnh thay vì trường cảnh sát đấy." Rena cũng nâng súng lên chĩa vào Jurina.


"Ồ thú vị thật. Tôi đã nói ngay từ đầu cậu không nên tin cô ta mà." Yuki thích thú cười.


"CÔ IM ĐI!"


"CẬU IM ĐI!"


Cả Jurina và Rena đều hét lên với Yuki. Họ cứ đứng đó im lặng nhìn nhau. Nhưng Yuki thì không đơn thuần đứng im đó.


-Đoàng-


Tiếng súng vang lên, Rena sững sờ nhìn vào ngực mình, máu đang nhuộm đỏ áo cô.


-Đoàng- Lại thêm một tiếng súng vang lên, nhưng lần này đã Jurina đã nhanh hơn khi bắn vào tay cầm súng của Yuki, khiến khẩu súng rơi xuống trước khi Yuki định bắn thêm một viên kết liễu Rena.


Lúc này, Rena mất đà ngã khỏi bờ đá ven biển. Jurina vội nhảy theo, trong khi rơi xuống cô thấy môi Rena mấp máy, dù không thể nghe nhưng Jurina biết Rena đang nói gì.


"Chị yêu em."


-Ùm-


-ùm-


Hai âm thanh rơi xuống biển lần lượt vang lên. Dù chỉ rơi sau Rena vài giây nhưng những cơn sóng bạc đầu khiến Jurina nhanh chóng mất dấu người kia.

Yuki lê cánh tay bị thương của mình tới bờ biển, khi thấy Jurina cứ liên tục ngụp lặn tìm Rena trong bất lực, trái tim cô như bị ai bóp nghẹn. Không hiểu sao cô không cảm thấy vui khi thành công báo thù, chỉ cảm thấy trống rỗng và thiếu vắng.


...


...


-Đoàng-


"Chị có biết mình vừa làm gì không hả?" Tiếng súng vang lên, Jurina đã lên bờ, cô nhặt khẩu súng và bắn vào chân Yuki vẫn còn đang ngơ ngác.


Khẩu súng lên đạn chĩa thẳng vào đầu Yuki, cô chỉ nhắm mắt chờ chết. Kẻ thù không còn, người thân cũng không, Yuki bỗng mất đi động lực sống.


-Đoàng-


-Đoàng-


Lại hai tiếng súng vang lên nhưng nó chỉ sượt qua Yuki nã vào mặt đất. Jurina vứt súng đi, cô quỳ bệt xuống đất.


"AAAAAAAAAAAaaaaaaa..."


Jurina hét lên, rồi cúi mặt xuống liên tục đấm vào mặt đất, cô khóc.


"Có gì để khóc. Cô vừa lập công lớn cơ mà. Rena chết, tổ chức cũng tan rã. Chỉ có em gái tôi là phải chết oan uổng thôi."


-chát-


"Chị biết cái gì?! Chị không biết những điều bao lâu nay Rena-chan làm vì cái gì ư?! Hơn nữa... Mayu vẫn còn sống." Jurina tặng Yuki một cái tát.


"Cô nói cái gì?!" Yuki sững sờ hỏi lại, không buồn để ý đến cái tát khiến má cô rát bỏng.


"MAYU CÒN SỐNG!" Jurina hét lên, sau đó cô nói tiếp. "Cô vừa giết chết người cứu hai chị em cô đấy!"


"Tôi... tôi không hiểu." Yuki vẫn sững sờ.


"Cô nghĩ những năm qua Rena ngồi cái vị trí đó sung sướng lắm sao?! Cô nghĩ việc cô chăm sóc em mình hơn mười lăm năm qua không ai biết ư?! Cô nghĩ cô biết nhiều bí mật của tổ chức như vậy, cô có thể bình yên rút khỏi tổ chức ư?!

Yuki. Cô bị thù hận che mắt rồi. Chẳng lẽ những năm qua, cố gắng thay đổi tổ chức từ hắc đạo sang bạch đạo của Rena, cô không nhìn gì ư?!


Những năm qua ngoài chính cha nuôi của mình cô có thấy Rena giết qua ai không?!


HẢ?! KASHIWAGI YUKI?!"


Jurina nắm lấy cổ áo Yuki hỏi liên tục.


Flachback


-Đoàng- Viên đạn từ họng súng của Rena xuyên thẳng vào đầu cha cô, ông nằm gục xuống trong vũng máu. Rena lúc này chỉ tầm mười tuổi, máu dính đầy người, đang cầm súng một cách bình thản.


"Rena, sao cậu phải bắn gần như vậy?! Máu sẽ bắn đầy người."


"Hãy nhớ, Yuki. Kết liễu ở khoảng cách gần sẽ dễ hơn nhưng sức đạn đi sẽ yếu hơn. Nếu có giết ai đó nhớ bắn vào đầu, đừng bắn vào tim, vì có thể họ mặc áo chống đạn."


...


...


"Chúng tôi không phục. Dựa vào gì một con bé miệng còn hôi sữa có thể lãnh đạo tổ chức." Một tên quản lý ngành nghề nói.


"Dựa vào việc tôi có thể để các người kinh doanh phi pháp một cách công khai. Dựa vào tôi là Matsui Rena. Dựa vào cái này."


-Đoàng- Viên đạn từ khẩu súng trên tay Rena đi chính xác vào chân tên kia khiến hắn khụy xuống.


"Được! Bọn tao chờ xem." Nói rồi chúng lần lượt kéo nhau ra về.


...


...


"Yuki, mình giao việc mở thị trường chứng khoán và các công ty hợp pháp cho cậu đấy."


"Sao không giao cho mình những việc quan trọng của tổ chức?! Không tin mình à?!"


"Đây mới là việc quan trọng. Hơn nữa như vậy lý lịch của cậu sẽ luôn trong sạch. Hãy mở rộng những nơi đó hết mức có thể. Mình muốn tất cả tiền đen đều phải đổ vào vốn các công ty này."


End Flashback.


"Aa... Mình đã tưởng do cậu ấy không tin tưởng mình."


"Này cô đi đâu vậy?!" Yuki hỏi khi thấy Jurina đứng dậy bỏ đi.


"Tôi phải về tổ chức." Jurina quay lưng về phía Yuki trả lời.


"Để làm gì?!" Yuki ngơ ngác hỏi.


"Từ nay tôi là Matsui Jurina. Là đứa con đã mất tích trên du thuyền năm nào. Tôi phải tiếp tục công việc của Rena-chan." Jurina hít sâu một hơi rồi trả lời.


"Tôi! Tôi có thể giúp gì không?!" Yuki nói.


"Hãy nhớ. Đi thật xa đi. Đối với người của tổ chức, cô đã chết. Mayu, may mắn không bị ai biết mặt sẽ tiếp tục vị trí của cô."


"Mayu tỉnh rồi?!" Yuki bất ngờ.


"Cô ấy đã tỉnh khi bị viên đạn làm sốc. Bao năm qua dù hôn mê nhưng cô ấy vẫn nghe vẫn biết sự việc chung quanh, nên đã quyết định giúp chúng tôi. Nhắn với phía cảnh sát rằng, nhiệm vụ thất bại. Shinoda Jurina đã chết rồi. Tôi phải ở lại đợi Rena về!" càng về cuối câu âm lượng của cô càng nhỏ dần, câu nói cuối cùng như thể thì thầm với bản thân, sau đó Jurina mở cửa vào xe và lái đi.


"Rena, cậu sẽ không chết đúng không? Mình sẽ tìm được cậu."


Yuki thì thầm với bản thân. Cô nhìn bóng xe Jurina dần khuất sau con đường.


The End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net