Chương 3: nhân cách thứ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn là 1 ngày như bao ngày khác. Nhưng hôm nay có chút dặc biệt

Vào buổi sáng, cậu lên phòng gọi anh dậy:

- Thưa ngài, em vào nhé?

Đợi mãi vẫn không trả lời, cậu đành tự mở cửa phòng bước vào

- Xin lỗi đã mạn phép.......

Bước vào phòng, đây là lần đầu tiên trong đời.......... cậu được thấy anh đẹp như vậy, cảm giác thật bình yên. Công nhận, cậu không hợp với anh, cậu chỉ là 1 tên người hầu hèn mọn. Anh chỉ hợp với các quý cô xinh đẹp ngoài kia, cậu chỉ là một thất bại của xã hội. Cậu nào xứng, cớ sao anh lại chọn cậu. Đành phải phá đi cảm giác bình yên này, cậu khẽ lay người của anh, nói:

- Thưa chủ nhân, nếu 5 giây sau ngài không dậy thì ngài sẽ không bao giờ được thấy cái máy ảnh yêu quý nữa đâu

Anh bật dậy ngay và luôn. Đành phải cố chịu đựng mà đi vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng. * hình như là mùi caffe và bánh baguette * ( loại bánh thường được ăn vào bữa sáng của nước Pháp ). Bước xuống nhà bếp, anh nhìn vào bàn ăn * chuẩn ngay và luôn * anh đắc ý vì mũi mình đã thính hơn rất nhiều

- mời ngài ăn sáng

- Bon petit déjeuner mon amoureux ( bữa sáng ngon nhé em yêu )

* không, Aesop không hiểu * đầu cậu giờ chỉ toàn dấu hỏi chấm vì cậu không giỏi tiếng Pháp cho lắm. Cậu giỏi tất cả các tiếng ngoại trừ tiếng Pháp. Cậu hối hận vì đã đòi ra khỏi trại huấn luyện trước khi học xong. Anh cười đắc ý * thì ra em ấy không giỏi tiếng Pháp *
Anh bật cái televison lên. Nó liền đăng tin

- Phát hiện 2 xác người nam nhân tử vong vào ngày x tháng x năm xxx, lúc x giờ, x phút, x giấy. Hiện đang điều tra làm rõ

Thật tình cờ và thật bất ngờ, nó trùng với khung giờ cậu biến mật như một vị thần. Anh nhìn sang cậu, hiện tại mặt cậu đang rất căng thẳng. Anh chưa nhìn thấy vẻ mặt này của cậu bao giờ. * em ấy thật bí ẩn* anh nghi ngờ

################################ TRƯA #############################

Cậu nhận được một cuộc gọi, cậu liền ngừng nấu cơm lại và đi nghe điện thoại. Đầu dây bên kia nói

- Xin lỗi Aesop, trưa nay anh không về đâu

- Không có gì ạ

Rồi đầu dây bên kia cúp máy
Trưa hôm nay cậu ăn một mình. Mặc dù đã quen rồi nhưng cậu vẫn cảm thấy thiếu bóng dáng ai đó * thật cô đơn * cậu dừng lại, không ăn nữa. Rồi cậu nghe thấy giọng ai đó nói, hình như là .............. cậu. Rất giống, cái giọng này rất giống cậu

- Ngươi thấy chưa? Anh ta không cần ngươi. Nhìn xem, anh ta thậm chí còn không về ăn cơm. Anh ta sẽ vứt ngươi đi thôi. Đừng mong muốn gì ở anh ta cả. Hãy giao lại cho ta, ta sẽ giúp ngươi!_ một giọng nói không rõ từ đâu thoáng qua đầu cậu

- Tránh ra!

- Ngươi sẽ......

- TA BẢO NGƯƠI TRÁNH RA!!!

- Được thôi! Đừng hối hận đấy

Cậu gục xuống cái bàn và khóc

♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡ CHIỀU ♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡

Cậu đang đi chợ. Rồi đang chọn cá thì cậu thấy anh đang đi với một cô gái. Cô ấy rất xinh đẹp. Anh với cô gái ấy rất hợp. Thực sự nhìn họ rất giống người yêu. Anh đang nói chuyện với cô ấy rất vui vẻ. Anh đang cười với cô ấy. Nước mắt cậu cứ thế mà rơi không có lí do. Rồi đột nhiên giọng nói ấy lại vọng lại trong cậu

- Ngươi thấy chưa? Anh ta không cần ngươi, anh ta cũng giống như bà ấy. Sau khi hắn ta bắt ngươi hầu hạ hắn xong, hắn ta sẽ bỏ ngươi như bỏ rác. Giờ thì hối hận rồi chứ? Hãy giao lại cơ thể này cho ta, ta sẽ giúp ngươi

- Tất cả cho ngươi_ cậu trả lời một cách lạnh băng

Đã tới lúc anh về nhà, bước vào nhà, anh cảm thấy ngôi nhà giờ đây không phải là của anh nữa. Nó lạnh lẽo đến đáng sợ, anh bỏ qua nó. Cứ nghĩ là khi vào ngôi nhà, nó sẽ ấm áp hơn bởi bé mèo của mình đã sưởi ấm ngôi nhà, nhưng........ anh đã lầm. Bước vào trong, giờ đây còn lạnh lẽo gấp trăm, gấp vạn lần

- Aesop, em đâu rồi? _ anh cố gắng gọi dịu dàng nhất có thể

- Thưa chủ nhân, ngài muốn ăn đạn hay ăn dao?

- E.....em nói gì vậy _ anh giờ đây không thể tin được bé mèo của mình lại nói những câu như vậy

- Úi chết! Em nói nhầm, ngài muốn ăn cơm hay đi tắm trước ạ? _ cậu nở một nụ cười chết chóc

- Ta..... ta sẽ ăn cơm trước vậy _ anh sợ hãi trả lời

Hôm nay trên bàn mặc dù có hai bộ bát đũa nhưng cậu lại không phải là chủ nhân của nó

- Tại sao em lại không ăn?

- Em bộ bát đũa này là để cho cô ấy

- Ai cơ?

- Ngài không biết hay là giả ngu vậy? _ cậu mở he hé mắt ra. Anh nhìn vào mắt cậu và phát hiện ra mắt cậu giờ đây không còn là màu xám ấy nữa mà nó là......màu đỏ. Màu đỏ của sự chết chóc, nó khiến anh nhớ lại chuyện không vui

- Aesop, hôm nay em rất lạ

- Em vẫn bình thường mà _ cậu vẫn cười cái nụ cười ấy

- Không, hôm nay em rất lạ _ anh vươn tay ra cố gắng để có thể ôm cậu vào lòng

- Bỏ cái tay thối tha của anh ra! _ cậu bật dậy, cầm cái dao trên bếp dí sát vào cổ của anh

- A... đau quá _ cậu khụy xuống sờ lên một bên mắt. Một lúc sau, cuối cùng cậu cũng có thể đứng dậy mở mắt nhìn anh. Nhưng bên mắt mà cậu sờ lên đã chuyển thành màu xám. Anh đã từng nghe về chuyện này, nó là một căn bệnh. Nó khiến bên trong một con ngươi không phải có một linh hồn nữa mà là hai linh hồn. Hầu như nhũng người trước đây đều đã bị chiếm hữu bởi linh hồn số hai, rất ít người vẫn còn một ít ý thức. Anh thầm cảm ơn trời vì đã cho anh một con đường để cứu cậu.

- Tôi đi đây! _ cậu nói của cậu cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Cậu mở toang cửa sổ. Ngả người xuống dưới

- Không.......... Aesop _ anh hét lên
    Cậu đáp xuống đất nhẹ nhàng. Anh cứ tưởng cậu định tự tử luôn rồi chứ. Cậu làm anh thót cả cuộc đời. * cơ mà có gì đó sai sai * à thì ra là trang phục của cậu. Giờ nó không còn là bộ nữ hầu nữa mà là một bộ đồ mà đỏ. Cậu có đeo một cái khẩu trang toàn gai. Sau hông còn có cây thánh kiếm, tay còn cầm một cái hộp kì bí

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tu bi con ti niu
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
CHUYÊN MỤC TẶNG ẢNH
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
ẢNH NÈ
.
.
.
.
.
.
.
.
.




























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net