Đuổi kịp (MagnaLuck)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Èeeeeee hãy cứu rỗi tôy khỏi sự lười biếng này .-. Btw tớ có dùng "mày-tao" và nó không có được thân thiện cho lắm nên thông cảm cho tớ nha---

- Đợi đã Luck! Chú mày hơi quá tay rồi đấy...Mẹ cái thằng kia!!!

- Ahaha! Nhưng tôi đang vui mà~

- Hả!? Éo nghe tao nói à!? DỪNG LẠI!!! 

- IM MỒM ĐI! /Vụt/

/PHẬP/ Ự...c..hết tiệt.../Rầm/

-!!...MAGNA!!!!!!!

   Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi xảy ra ngay trước mắt, Luck sững người không nói nên lời nào. Ngay sau khi Magna ngã xuống, Luck bàng hoàng hét lớn vội ôm lấy thân thể đang lạnh dần của anh. Kẻ thù được cơ hội liền chạy trốn ngay. Luck vận hết tốc lực đưa Magna về trụ sở Hắc Bộc Ngưu, đôi mắt cậu dao độngliên hồi, nó hiện rõ sự hoang mang tột độ, nỗi sợ hãi trong ẩn hiện trong Luck. 

"Là lỗi của mình...vì mình...đã mất kiểm soát khiến cậu ấy...khiến cho Magna...Luck...Mày thật thảm hại..."

~~~~~~~1 tuần sau~~~~~~~~

- Woahhhh!!! Chúc mừng Magna-senpai!!!!

- Ờ cuối cùng cũng khỏe lại rồi! Giờ anh mày có thể đi làm nhiệm vụ rồi đây!!

-....

- Hm? Chú mày nhìn cái gì đấy hả!? Sao không nói năng gì Luck!? Chú không mừng cho anh đây hả!!?

- ! Ư-...Ừm...chúc mừng nhé Magna...

- Hả cái- Ê đừng có chạy-- Cái thằng này hôm nay bị làm sao thế!? Khó chịu vãi....

- Magna-senpai này...thực ra cả tuần nay Luck-senpai đều cư xử như vậy. Anh ấy ngày nào cũng sang thăm Magna-senpai nhưng chẳng nói gì cả. Em có hỏi nhưng anh ấy chỉ cười rồi nói "Không có gì" rồi đi mất. 

- ....Cái thằng điên này...

   Không dám ngoái lại nhìn Magna, Luck chỉ biết chạy thật nhanh về phòng mà thôi. Cậu bây giờ không thể đối diện với anh như trước nữa rồi...Phải rồi, cậu đang hối hận, đang tự dằn vặt, tự hận thù chính bản thân mình vì hành động ngu xuẩn đó. À...Luck có một giấc mơ. Cậu mơ thấy cậu đang chiến đấu "rất" hăng rồi dần trở nên điên dại, dần mất kiểm soát và...cậu vô tình giết Magna...Nó không phải mơ, nó hoàn toàn là một cơn ác mộng kinh khủng. Mà Luck dường như mơ thấy nó mỗi đêm. Thật tồi tệ làm sao....

   Ngày ngày Luck đều đến thăm Magna, cậu chỉ biết đứng nhìn anh từ xa, không dám lại gần. Sắc mặt ổn định, nhịp thở đều, ma lực dồi dào. Mỗi ngày...mỗi ngày chỉ cần vậy thôi cũng đủ khiến cậu an tâm rồi. Nhưng hôm nào cũng thế...sau khi thăm Magna, Luck chỉ biết nhốt mình trong căn phòng trống trải của bản thân. 

Cậu đang trốn tránh thứ gì vậy? Tại sao cậu lại thu mình trong quả cầu thủy tinh đó vậy...Luck Voltia...

   Đêm hôm đó, trăng tròn và sáng. Ánh trăng sáng bừng hắt vào bên trong căn phòng nhỏ có đề dòng chữ "Magna Swing" trên cửa. Trên chiếc giường đơn điệu, một thiếu niên đang say giấc nồng. Yên tĩnh. Vàng...ánh lên trong căn phòng là một sắc vàng nhỏ bé mà thật lớn lao. Cậu trai bé nhỏ, gầy gò đứng trước chiếc giường kia, lưu luyến nhìn với gương mặt mang nét đượm buồn. " Magna...tôi không thể đồng hành cùng anh được nữa rồi...Tất cả là lỗi của tôi...".

- Tôi...xin lỗi Magna....

   "Lách tách"...Một giọt, hai giọt, ba giọt...hai hàng nước mắt cứ thế tuôn trào. Luck vội dùng tay áo lau đi những giọt lệ ấy. Cậu quay đi định ra khỏi căn phòng nhưng như có một thứ gì đó đã kéo cậu trở lại. Là Magna. Luck ngay lập tức ngã nhào về đằng sau, là chiếc giường. Một người nằm dưới bất động nhìn người ở trên mình. Trước mắt cậu hiện giờ là Magna đang hoàn toàn tỉnh táo và nhìn thẳng vào mặt cậu. Luck bất ngờ nhưng rồi vội giơ tay lên che kín mặt lại. Bởi vì sao? Bởi lẽ cậu đâu thể để Magna thấy cậu yếu đuối như vậy được. Thật thảm hại...A cơ mà cậu bị Magna chặn lại, anh một tay nắm lấy cả hai tay Luck đưa xuống. Bốn con mắt chạm nhau, không còn đường lui nữa rồi. 

- Này Luck...sao mày lại xin lỗi?

- ...Vì tôi đã mất kiểm soát...tôi đã...suýt giết Magna....

- Hả? Nhưng tao đã chết đâu!??

- ...Cậu không hiểu à...Nếu tôi còn ở đây, sẽ có ngày tôi lại mất kiểm soát...tôi sẽ giết mọi người...cả Magna cũng sẽ....

   Nói đến đây, lại một lần nữa những giọt long lanh nóng ấm trên khóe mắt cậu tràn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Cậu bật khóc thành tiếng. Thật tệ hại...Ai mà có thể nghĩ rằng cái tên lập dị lúc nào cũng cười như cậu lại có những lúc yếu đuối đến vậy chứ...Nhưng cậu cũng là con người mà? 

   Magna ngạc nhiên nhìn Luck, hơi khó xử thật. Magna lấy hết can đảm, anh dùng một tay che đi đôi mắt đẫm lệ của Luck rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn sâu. Luck thoáng giật mình nhưng rồi cũng chấp nhận nó. Từ hơi thở đến nhịp đập com tim của hai người như được hòa vào làm một. Đó là một nụ hôn vụng về...nhưng nó cũng chẳng quan trọng vì cả hai người họ dường như đang chìm đắm trong nó, đều đang tận hưởng nó. 

   Luyến tiếc rời khỏi đôi môi của đối phương, Magna mơ màng nhìn con người đang nằm dưới thân mình kia. Anh bừng tỉnh, nhận thức lại mọi thứ rồi Magna mới biết mình vừa làm cái gì, mặt anh lập tức đỏ bừng lên. Thấy Luck có ý định gạt tay anh qua khỏi mắt cậu, Magna liền giữ chặt tay, không cho thằng ngốc đó thấy bộ dạng này được!

- ?Magna? 

- !...Nằm yên đi thằng ngốc! Đ-..Đừng có nhìn tao...

   Nhưng Magna có biết...Luck không phải một đứa trẻ ngoan đâu. Ngay lúc đó, Luck nắm lấy cổ tay Magna hất mạnh ra, đôi mắt cậu như được khai sáng. Đôi đồng tử xanh tuyệt đẹp còn vương chút nước mắt tựa như mặt hồ đêm trăng vậy, chỉ cần khẽ rung động cũng có thể khiến ta bị hút vào không thoát ra được. "Ah...Magna đang đỏ mặt...vì nụ hôn khi nãy..." . Chỉ cần nhớ lại việc đó, gương mặt Luck cũng dần chuyển sang màu đỏ. Có vẻ bầu không khí lại trở nên thật ngột ngạt rồi. Magna nhận thấy điều đó, vội nghĩ cách dập tắt đi cái bầu không khí này. Anh, mặt đối mặt với cậu, nói lớn. 

- M-...đm mày Luck!!!

-... Magna tôi...xin lỗi...

- Hả? Mày bị ngu à? Tch tao chỉ nói một lần thôi nên nghe cho kĩ vào. Tao vẫn chưa chết và tao sẽ KHÔNG CHẾT. Mày đang quá coi thường tao rồi đấy thằng nhóc huênh hoang! Tao sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và tao sẽ vượt mặt mày...Thế nên đừng có làm cái bộ mặt đó! Nghe hiểu chưa!? Đừng nói mày ngu tới nỗi éo hiểu nổi nhé-

   Magna cứ thế tuôn thẳng mặt Luck. Cậu chỉ biết trợn tròn mắt nhìn người kia nói. Không thể tin được...Magna thật tốt bụng mà. Cậu ấy không những không trách móc hận thù Luck mà lại còn an ủi khích lệ cậu. Magna đã cứu vớt Luck khỏi sự giam cầm của tâm trí, đã giải thoát Luck khỏi quả cầu thủy tinh vô hình của cậu. Luck nhìn Magna, cậu bây giờ thực sự hạnh phúc lắm rồi. Nụ cười đang hiện hữu trên môi Luck kia sẽ là bằng chứng cho niềm sung sướng đến tột độ của Luck khi nghe những điều Magna nói. 

- ...Ừm~

"Cảm ơn cậu...cảm ơn Magna....Tôi yêu Magna lắm...."

 Quả nhiên...Magna chính là người duy nhất mà Luck không bao giờ muốn trao cho ai cả, là người duy nhất mà Luck muốn được ở bên mãi mãi.

 .

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

 Ôi khôm tôy lười quá rồi....Tóm lại thì 2 người đó ôm nhau ngủ đến sáng, còn sáng sau có chuyện rì thì tôi khôm có biết đâu :^ Viết thế thôi chứ tôi là tôi lả lắm rồi T^T Cảm ơn các cậu đã đọc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net