Hồi 15: Grimoire bị phong ấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Dia. Tới đây.'

'Mẫu thân!'

'Dia, xin lỗi con. Nhưng ta phải làm vậy.'

Bà rơi nước mắt. Bà sắp sửa làm điều không tốt với con gái mình.

'Mẫu thân, người đừng khóc. Con luôn sẵn sàng giúp đỡ người.'

Cô bé ngây thơ nào kia hay biết mẹ của em đang toan tính điều gì.

Mẹ em giây phút này, lại càng khóc hơn nữa vì lời nói của em. Bà ôm lấy thân thể nhỏ bé kia.

'Mẹ xin lỗi. Nếu mẹ không làm vậy...chúng sẽ bắt con đi mất'

'Hãy học cách sinh tồn khi không có sách ma pháp. Hãy tự mình đương đầu với khó khăn dù không có sách.'

Bà kìm nén lại nước mắt, dặn dò em.

'Khi con đủ trưởng thành và sẵn sàng, sách ma pháp của con sẽ xuất hiện thôi. Vì chìa khoá để làm điều đó, chính là bản thân con.'

Xong. Bà đẩy em ra, làm tầm mắt em mơ hồ, hiện lên một mảng trắng xoá.

. . .

Tôi giật mình bật dậy.

Tôi...vừa mơ giấc mộng kì lạ.

Cảm giác ấm nóng lan trên gương mặt tôi. Đưa tay sờ lên...là nước mắt.

Tôi khóc? Khóc vì giấc mộng ấy?

  "Diana, dậy chưa đó?"

Asta phía bên kia cánh cửa gõ nhẹ hỏi tôi.

"Đây đây."

Tôi ổn định lại tâm tình cùng biểu cảm, cố gắng mỉm cười và ra mở cửa cho Asta.

Đúng ra vào tối qua sau lễ nhận sách, tôi đã phải trở về Kim sắc Nhật xuất căn cứ nhưng vì chưa sẵn sàng tạm biệt họ nên nán lại đến sáng hôm nay.

Thật kì lạ mà. Khi tôi chỉ mới gặp họ thôi mà lại khó chia tay như này.

  "Cảm ơn mọi người đã cho tôi nán lại thêm một đêm."

Treo lên nụ cười thật lòng vui vẻ, tôi chính thức tạm biệt bọn họ - bọn trẻ nhà thờ, sơ Lily và cha xứ cùng hai người Asta Yuno.

Nhưng không phải là tạm biệt mãi mãi, không phải là chia ly đâu.

Chúng ta đều sẽ nói :

"Hẹn gặp lại."

. . .

Tại Kim sắc Nhật xuất căn cứ

Tôi - với thân phận bạch miêu Dia của đoàn trưởng William Vangeance : Xin là xin vĩnh biệt.

"D.I.A !"

Chuyện là...William hiện tức giận vì tôi lại biến mất nguyên ngày hôm qua, không nhắn nhủ hay gì đó.

Tôi biết, tôi hiểu rằng mình làm thế sẽ chọc giận William.

Nhưng tôi không thể bỏ qua cơ hội để có cho mình ma đạo thư của riêng.

Ah! Tôi thật là ích kỉ đi!

Tôi mông lung suy nghĩ mà không chú ý tới biểu cảm trên gương mặt William.

"Haiz. Ta thật không muốn trách nhóc mà."

William thở dài khe khẽ. Bế tôi ôm trọn trong vòng tay.

Ngài ngồi xuống cái ghế gỗ sơn bóng, vuốt vuốt bộ lông trắng tinh của tôi.

Hôm nay, tôi thấy ngài kì lạ. Chẳng hay ngài có tâm sự sao, William?

. . .

  "Gì vậy? Sao...nơi này lại tối đến thế chứ?"

  "Có ai không?"

  "Xin hãy lên tiếng..."

Ưoah! Có gì đó như ánh sáng rọi thẳng vào mắt tôi.!

Nó chói loá quá! Tôi không thể nhìn chỉ đành cam chịu nhắm lại đồng tử.

Sau khi ánh sáng ấy vơi bớt, tôi he hé mở mắt. Nhìn vào khoảng không trước mắt.

Khác với vừa nãy, nó không còn là không gian đen tuyền thăm thẳm trống rỗng.

Giờ đây, trước mắt tôi bây giờ là cuốn sách có hoa văn kì lạ và...bị trói bởi xiềng xích.

Tôi nghi hoặc.

Một cuốn sách thôi sao lại bị xích thế kia? Đã thế còn trong không gian này.

Quá nhiều điểm để nghi vấn.

Bất chợt, trong đầu tôi loé lên ý nghĩ:
  Phải chăng...cuốn sách này bị phong ấn?

Vừa nghĩ vừa như có gì thôi thúc tôi tiến lên, đưa tay chạm lấy cuốn sách trước mắt.

Ngay lập tức, tôi bị hất văng! Như có năng lực vô hình nào đó cấm tôi chạm vào.

Ngay tại đó, cơn đau đầu bất chợt. Nó hành hạ tôi.

Thật đau!

Và...tôi nhớ ra rồi.

Cuốn sách trước mắt chính là  Grimoire của Diana nguyên gốc...nó bị phong ấn bởi chính thân nhân duy nhất - mẹ cô ấy.

Tại sao tôi lại không chú ý chứ?

Diana nguyên gốc cũng đã sống rất lâu rồi, thông qua kí ức nhóc ấy, tôi phải nhận ra rằng năm 15 tuổi nhóc đã nhận được ma đạo thư rồi.

Nhưng tôi vẫn thật khó hiểu...tại sao người mẹ ấy lại phong ấn ma đạo thư của Diana?

Vì một mối nguy hiểm tiềm ẩn nào sao?

Ah! Thật đáng ghét! Tại sao không một lúc tiếp nhận hết tất cả kí ức đi!

Diana à, nhóc thật có quá nhiều điều bí ẩn đấy.

— —

—> Thật xin lỗi vì ra chap muộn. Dạo này Au lên Mangatoon để viết tiếp truyện, những truyện trên đó bị Au bỏ xó khá lâu rồi. Thông cảm cho.

—>Chap này Au viết lâu rồi nhưng nay mới đăng, có gì không hiểu các bạn hãy chờ chap tiếp để giải đáp thắc mắc ha.

—> Chân thành xin lỗi.

Cập nhật: ngày 23/6/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net