Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 13: Gia đình bá đạo

Cậu đứng sau cánh cửa phòng, sắc mặt đen sì như đít nồi, khẽ nuốt cục nghẹn từ cổ họng xuống.

                                                          *Mấy người này rảnh rỗi sinh ra nông nỗi mà!  Cô chủ mới đâu ra? Người ta chỉ là người giúp tôi trả ơn thôi mà!*

Nhưng thôi, những chuyện tào lao bí đao đó, cậu sẽ xử lí sau. Nhẹ nhàng và từ tốn, Jen quay người và chậm rãi bước trở lên cầu thang, vừa đi vừa suy nghĩ. Một lát sau, cậu đã vặn nấm đấm cửa phòng mình, và từ từ bước vào, thẳng tiến đến bên giường. Điềm đạm ngồi xuốnggiường, cậu lại suy nghĩ

                                                    *Rose em đang làm gì vậy? Jen muốn gặp em.*

Nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ, soi rọi nơi đáy mắt Jen một nụ cười phảng phất lung linh.

 ---------------------------------------------------------------------------

Hiện giờ 2 bạn Jen và Rose đang đứng ngoài cửa sân, người thì chỉnh quần áo kẻ thì cầm điện thoại bấm bấm liên tục

"Rose nhớ những gì Jen dặn chưa?''- Cậu dùng tay chải lại tóc cho Rose

"Vâng em nhớ rồi! Có nhiêu đó thôi sao chị dặn hoài vậy!!" - Mặt mày cô cau có, Rose nhìn chăm chăm vào màn hình miệng không ngừng nói chuyện.

''Nè!! Có nghe Jen nói gì không??'' *lấy lại đt*

"Oái...em đang nghe mà!">.<

"Oke chúng ta vào nhà thôi!"

"Nè chị trả điện thoại lại cho em." –Xòe tay xin lại điện thoại

"Jen có chắc là em mặc thế này đẹp chứ?" – Cô níu tay Jen lại

Cô gái này từ lúc lên xe đến giờ vẫn ngồi đặt câu hỏi cho cậu. Đủ mọi tình huống chuyện này lo lắng đến vậy sao? Đâu phải về nhà chồng đâu?

"Được rồi mà. Em mặc gì cũng đẹp, mà không mặc gì vẫn là đẹp nhất." – Cậu cười gian xảo

"Yahhhh."- Cô hét lên nhéo mạnh vào cánh tay của kẻ đang đùa giỡn kia.

"Được rồi...Jen đùa thôi mà..."- Jen cười lớn thích thú. Cố gắng tạo không khí thoải mái cho cô, dù sao cũng không thể để cô ấy cứ lo lắng mãi như vậy được. Cánh cửa mở ra là người quản gia lâu năm của gia đình Jen, ông ấy nhìn có vẻ đã già nhưng vẫn toát lên được vẻ nhanh nhạy. Vị quản gia già chợt ngỡ ngàng khi nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Rose.

                                             *Làm sao có thể giống nhau đến vậy chứ ?*

"Vâng cô chủ đã về"- Quản gia cúi chào

"Vâng"- Cậu trả lời

"Được rồi, được rồi. Hai đứa vào trong đi. Bà chủ cứ mong ngóng con mãi, lâu lắm rồi Jen mới dẫn bạn gái về đây."

"Chào bác, cháu là Rose"- Cô lễ phép cúi đầu chào ông

Quản gia chỉ cười rồi dẫn cả hai vào phòng khách. Căn nhà này thật sự là rất rộng, hơn cả mức tưởng tượng của Rose. Phòng khách xa hoa với những thứ đồ trang trí, tạo kiểu dáng hài hòa và vô cùng hợp mắt. Bộ ghế sofa làm bằng da thật cũng đủ để nói lên gia thế của chủ ngôi nhà này.

Phòng khách

Có một người phụ nữ ngồi quay lưng lại khuôn mặt sắc lạnh nhìn cô ngạt nhiên

                                     *Sao có thể giống đến như vậy!!*

"Con về rồi à!! Đây là??"- Bà quay sang Jen hỏi

Rose khẽ khàng quan sát, chắc hẳn đó là mẹ Jen. Nhưng họ không giống nhau chắc hẳn là dì của cậu. Cậu nắm tay Rose đi thẳng vào ngồi phía đối diện bà

"Mẹ con đã về. Đây là Rose bạn gái con!!"- Cậu mỉm cười nắm tay Rose

"Là....là....bạn...gái..con"

"Vâng ạ!! Cháu là Rose bạn gái của Jen" – Cô đứng dậy chào bà

Mẹ Jen nhíu mày không hài lòng mấy. Cô thấy thế cũng liền níu lấy tay Jen, ở đâu ra cái kiểu nói chuyện kiểu như vậy với người lớn chứ ?

"Cháu là bạn gái Jen"

"Dạ..."- Rose lễ phép trả lời.

"Được rồi ngồi xuống đây, để bác bảo người đi pha trà. Quản gia giúp tôi được chứ ?"- Bà nở nụ cười thân thiện với Rose

"Để cháu vào pha trà cùng quản gia, bác với Jen cứ ngồi đây đi ạ."

Còn chưa để Jen đồng ý, Rose đã chạy ngay vào trong bếp với quản gia. Cô muốn để hai người họ có thời gian nói chuyện hình như bà không hài lòng về cô thì phải?

Jen nhìn Rose đi vào nhà bếp, làm sao mà cậu không biết ý định của Rose chứ? Cậu quay sang mẹ mình mỉm cười nói:

"Mẹ thấy Rose thế nào? Có phải quá đẹp hay không?"

"Ừ. Rất đẹp. Mẹ đồng ý!"

"Con cảm mẹ!"

"Nhưng mà con bé này sao mẹ thấy quen quen. Tên thật của Rose là gì vậy con?"

"Là Park Chaeyoung đó mẹ!"

                                                *Cái gì! Park Chaeyoung!! Không phải trùng hợp đến như vậy chứ! Mẹ xin lỗi con mẹ không thể cho con lấy con kẻ thù được!*

"Ừ. Mẹ hơi mệt con ở đây đi!"-Bà nói rồi đi thẳng lên lầu

Cô từ nhà bếp bước vào phòng khách trên tay còn đang cầm 2 ly café nhưng chẳng thấy bà đâu. Cô đi đến chỗ Jen đặt 2 ly nước xuống bàn quay qua hỏi Jen, con người từ nãy giờ đang ở trên trời

"Jen ah, mẹ Jen đâu?"- Cô lay con người đang ở trên trời không chịu xuống

"Ờ,.....ờ..mẹ Jen hơi mệt nên về phòng rồi!"-Cậu đang ở trên mây bị cô kéo xuống trả lời lấp vấp

"Vậy à! Vậy chúng ta thành công rồi phải không?"- Cô kéo Jen lại thì thầm vào tai Jen. Jen nghe xong mỉm cười gật đầu với Rose

Cậu kéo tay Rose ra ngoài vườn, đứng giữa một vườn hoa mỉm cười với cô

"Đẹp không?"

"Rất đẹp!"- Cô ngồi xuống dùng tay nâng các bông hoa lên

Cậu quỳ một chân xuống mỉm cười nắm tay cô đứng lên rồi nói: "Em cho Jen làm cái này nha!"

Cô ngơ ngác-"Là gì?"

"Là vầy!"- Cậu nhanh gọn lẹ chiếm lấy đôi môi của người kia

Cô không hiểu liền bị một đòn tấn công quyết liệt và chớp nhoáng, đôi môi cậu ép xuống giống như một đoá hoa bằng lửa, nóng bỏng đến hoang dại, nhưng cũng thật mềm mại. Đây là lần thứ hai cậu hôn cô nhưng cô lại cảm thấy *Nóng, quá nóng!*  

Cô buông xuôi hai cánh tay của mình, hoàn toàn bất lực trước cảm giác cảm giác trống rỗng, cháy bỏng đó, và rồi từ từ nhắm mắt lại. Một cơn chấn động dữ dội đang đập đùng đùng vào đầu óc cũng như mọi giác quan của cô, làm chúng trống trải và khô kiệt, quay cuồng trong cơn dông của một nụ hôn. Jen đột nhiên luồn một cánh tay ôm qua eo cô, tay còn lại giữ chặt đầu, làm cô không thể cựa quậy. Choáng ngợp trước cảm giác bị hơi ấm nóng rực của người đối diện bao phủ, cô cảm thấy như bị sét đánh trúng. Điêu đứng. Và tê liệt. Hai hôn không biết trời trăng gì nữa!

-------------------------- Trong một bụi cây gần đó -----------------------------

Cô giúp việc nghiến răng kèn kẹt, bẻ gãy hết cành cây này đến cành cây khác:

"Trời đất ạ, hôn rồi, hôn rồi!!!!" 

Mẹ Jen méo mặt, cắn chặt môi để không hú lên:

"Nhanh đến không ngờ, đúng là Jennie của mẹ."

-------------------------------- Bụi cây bên cạnh ----------------------------------

Bác bảo vệ mở lớn mắt nhìn hai kẻ đang hôn nhau quên cả trời đất trước mặt, kìm nén để không vỗ đùi đen đét:

"Chu choa, quá cuồng nhiệt, quá men! Cô chủ cố lên."

Ông quản gia lại vuốt cằm gật đầu:

"Cô chủ của chúng ta đã lớn thật rồi."

Bà bếp vui sướng đập tay anh làm vườn, dùng khăn mùi xoa liên tục xì mũi.

Toàn bộ lực lượng gia nhân hùng hậu của nhà họ Kim tối nay đều có mặt, đa số núp trong bụi cây, một ít lại trèo lên hàng rào, tất cả đều hận không thể lôi pháo bông ra mà "bùm chéo" vài phát để ăn mừng.

"Hoan hô, hôn rồi!!!!"

Tuy nhiên, nghe nói sáng nay có tuyết nhưng đến trưa thì nắng nên hơi bị ẩm ướt, vườn nhà họ Kim có khá là nhiều muỗi. Đây chắc là lý do bệnh sốt xuất huyết ngày càng tăng cao:)))

Kết quả, đêm hôm đó, một số người nhiều chuyện nào đó phải về phòng với khuôn mặt chi chít vết muỗi chích: " Ngứa quá!"

Tbc..........................................................................

Au: Hết rồi! ......Chap này ngắn......2 ngày nữa mình tiếp........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net