HẺM XÉO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 1991.

Tọa lạc trên đỉnh một ngọn đồi, tòa dinh thự uy nghiêm hiện lên trong ánh nắng ban mai rực rỡ, như một viên ngọc quý giữa khung cảnh thiên nhiên thanh bình đây là nơi ở của gia tộc Fawley, một gia tộc phù thủy thuần huyết.

Phía trước tòa dinh thự, con đường lát đá dẫn lối qua khu vườn rộng lớn, nơi những bụi hoa hồng nở rộ, tỏa hương thơm ngát khắp không gian trong khung cảnh tĩnh lặng của buổi sáng, cô tiểu thư nhỏ xuất hiện, tựa như một bông hoa e ấp nở rộ trong vườn xuân. Chiếc váy lụa màu trắng tinh khôi phấp phới theo từng bước chân nhẹ nhàng, khiến cô trông như một thiên thần bé nhỏ vừa bước ra từ câu chuyện cổ tích. Mái tóc đen óng mượt, được búi cao thanh thoát, để lộ khuôn mặt bầu bĩnh với đôi má ửng hồng và đôi mắt xám to tròn lấp lánh sự ngây thơ và tinh nghịch , cô bước đi trên con đường lát đá trong khu vườn, mỗi bước chân như hòa quyện với tiếng chim hót líu lo và tiếng gió nhẹ nhàng xào xạc qua những tán lá xanh um. Nụ cười tươi tắn luôn nở trên môi, cô chào đón mọi người xung quanh bằng sự ấm áp và thân thiện, khiến ai cũng phải mỉm cười đáp lại.

Những bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng dẫn lên cổng chính, hai bên là những bức tượng thần vệ binh oai phong lẫm liệt. Cánh cửa gỗ sồi khổng lồ, được khảm những hoa văn vàng óng ánh, mở ra một không gian nội thất lộng lẫy với những chiếc đèn chùm pha lê lung linh. Khi cô tiểu thư nhỏ bước vào trong nhà, ánh nắng ban mai len lỏi qua những khung cửa sổ kính màu, chiếu rọi lên chiếc váy lụa, tạo nên những vệt sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm. Sự hiện diện của cô như khiến cả tòa dinh thự uy nghiêm trở nên ấm áp và tràn đầy sức sống. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh nhìn của cô đều toát lên vẻ duyên dáng và thanh lịch, khiến ai nhìn vào cũng phải trầm trồ ngưỡng mộ.

Buổi chiều dần tà, cô tiểu thư nhỏ của gia tộc Black vừa ngồi đọc sách trong căn phòng yên tĩnh thì bà Fawley bước vào mang theo một phong thư từ Hogwarts. Ánh mắt của bà lúc này vừa hồ hởi vừa lo lắng, nhưng bà cố gắng che giấu sự lo ngại đằng sau nụ cười âu yếm.

Bà Fawley : ( nhẹ nhàng )

- Con gái à, có thư đây. Hogwarts chắc chắn đã gửi lời mời cho con rồi.

Cô nhận lấy phong thư, đôi mắt xám lấp lánh trong niềm hân hoan và háo hức.

Rigel : (nhìn vào phong thư, lặng ngắm một lúc)

- Hogwarts... thật sự không ngờ rằng cháu sẽ nhận được lời mời này...

Bà Fawley vuốt tóc cô và nở một nụ cười hiền từ

- Đừng lo lắng, con ơi. Con sẽ học hành tấn tới mau lắm. Ai cũng bắt đầu từ chỗ bắt đầu ở Hogwarts. Con sẽ vượt qua được hết, không sao đâu. Ta biết là sẽ khó khăn vất vả. Con sẽ phải phấn đấu vương lên, không dễ dàng gì. Nhưng con sẽ trải qua một quãng đời tuyệt vời ở Hogwarts. Ta và cha mẹ con đã từng trải qua...

Cả hai cùng ngồi lại, bàn bạc về những điều cần chuẩn bị cho hành trình mới tại Hogwarts. Cô tiểu thư nhỏ cảm thấy an tâm hơn khi có sự ủng hộ và lời khuyên của bà.

Rigel : (cười nhẹ)

- Cảm ơn bà.

Bà Fawley : (vuốt nhẹ má cô)

- Con sẽ làm tốt mà. Thế giới phép thuật có thể khắt khe nhưng cũng công bằng, và con sẽ tỏa sáng với những nỗ lực và tài năng của mình. Chúng ta sẽ cùng nhau chuẩn bị mọi thứ, và con sẽ tỏa sáng với những gì mình có.

Nhận thư nhập học từ Hogwarts là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời của cô nó không chỉ là một thành tựu về học vấn đối với cô tiểu thư, mà còn là một khoảnh khắc đáng nhớ đánh dấu sự khởi đầu mới của cuộc đời cô, với những thử thách và khám phá đang chờ đón.

Sáng hôm sau cô đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị đi, cô và bà đến chỗ lò sưởi hai người cùng sử dụng bột Floo để đến Hẻm Xéo.

Rigel mở tở giấy thứ hai kèm theo lá thư nhập học mà con cú hôm qua đưa tới. Tờ giấy ghi:

HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS

ĐỒNG PHỤC

Học sinh năm thứ nhất cần:

1. Ba bộ áo chùng thực tập (màu đen).

2. Một nón đỉnh nhọn (đen) đôi ban ngày.

3. Một bộ găng tay bảo hộ (bằng da rồng hay tương tự).

4. Một áo trùm mùa đông (đen, thắt lưng bạc).

Lưu ý là đồng phục của tất cả học sinh đều mang phù hiệu và tên.

SÁCH GIÁO KHOA

Tất cả các học sinh đều phải có các sách kiệt kê sau đây:

- Sách thần chú căn bản (lớp 1) của Miranda Goshawk.

- Lịch sử pháp thuật của Bathilda Bagshot.

- Lý thuyết pháp thuật của Adalbert Waffling.

- Hướng dẫn biến hình dành cho người nhập môn của Emeric Switch.

- Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật của Phyllida Spore.

- Đề cương phép lạ và độc dược của Arsenius Jigger.

- Sinh vật kỳ bí và nơi tìm ra chúng của Newt Scamander.

- Những lực lượng hắc ám: Hướng dẫn tự vệ của Quentin Trimble.

TRANG THIẾT BỊ KHÁC

- 1 cây đũa phép.

- 1 cái vạc (bằng thiếc, cỡ số 2)

- 1 bộ chai hũ ống nghiệm thủy tinh.

- 1 kính viễn vọng.

- 1 bộ cân bằng đồng.

Học sinh cũng có thể đem theo một con cú hoặc một con mèo hoặc một con cóc.

LƯU Ý PHỤ HUYNH LÀ HỌC SINH NĂM THỨ NHẤT KHÔNG ĐƯỢC PHÉP CÓ CÁN CHỔI RIÊNG.

  Nơi đầu tiên họ đến là Tiệm đũa phép lâu đời của nhà Ollivanders

Cửa hàng này nhỏ xíu, vừa hẹp vừa dơ, trên cửa tiệm có đẽo mấy chữ vàng: Ollivanders nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382. Bên trong cửa sổ bám đầy bụi bặm, có trưng bày một cây đũa duy nhất đặt trên một cái gối tím bạc màu.

Khi hai bà cháu bước vô trong tiệm thì nghe có tiếng chuông leng keng vang lên đâu đó ở sâu dưới sàn tiệm. Chỗ này thật là chật chội, nhưng trống trơn, ngoại trừ một chiếc ghế đu đưa duy nhất để ngồi chờ. Cô cảm thấy lạ lùng như thể vừa bước vào một thư viện rất ư nghiêm ngặt. Cô giương mắt ngó hàng ngàn cái hộp nhỏ và dài chất khít rịt lên tới trần. Không biết tại sao bỗng dưng cô cảm thấy như cổ mình bị kim chích. Cái vẻ bụi bặm và lặng lẽ nơi đây dường như gây một cảm giác kiến bò trong xương người ta bằng một thứ phù phép bí ẩn gì đó.

Chợt một giọng nói dịu dàng vang lên:

- Chào cháu.

Một cụ già đứng trước mặt hai bà cháu, đôi mắt cụ to và sáng như ánh trăng chiếu xuyên vẻ âm u của cửa tiệm. Cô lúng túng nói:

- Cháu chào cụ ạ.

Cụ già đưa tay lại gần mặt cô nói :

- Tiểu thư Fawley, cháu có đôi mắt giống với một người ta từng gặp.

( Bà Fawley trầm ngâm )

Cụ lắc đầu thu tay lại và rồi, cụ quay sang bà Fawley.

- Chào phu nhân. Thật vui khi gặp lại bà.

- Vâng.

Cụ Ollivanders tiến đến gần cô hơn. Cô chỉ mong cho cụ chớp mắt. Đôi mắt bạc màu ánh trăng đó làm cho cô sởn tóc gáy.

- Hừm, thôi được, bây giờ để ta xem, cây đũa nào thích hợp với cô đây tiểu thư Black.

Cụ lấy từ trong túi ra một cuộn thướt dây có dấu khắc bạc.

- Tay nào của cô cầm đũa?

- Cháu thuận tay phải ạ.

- Giơ tay lên. Vậy đó.

Cụ đo từ vai đến ngón tay, rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gối, và vòng quanh đầu. Trong lúc đó cụ nói:

- Mỗi cây đũa phép của hiệu Ollivanders đều có lõi bằng chất liệu pháp thuật hùng mạnh, tiểu thư Black à. Chúng tôi dùng lông đầu bạch kỳ mã, lông đuôi phượng hoàng, và gân rồng. Không có cây đũa Ollivanders nào giống cây đũa Ollivanders nào, bởi vì không hề có hai con bạch kỷ mã, hai con phượng, hay hai con rồng nào giống y như nhau. Và dĩ nhiên, cậu không thể nào tạo được quyền phép tương tự khi sử dụng cây đũa của phù thủy khác.

Cô bỗng nhận ra cái thước đo, đang tự động làm công việc một mình. Cụ Ollivanders đã bỏ đi tới chỗ mấy cái kệ, lấy xuống vài cái hộp.

Khi cụ nói:

- Xong rồi.

Thì cái thước đo tự động buông mình rớt xuống sàn.

- Được rồi, tiểu thư Black, thử cái này xem. Gỗ táo và lông kỳ lân. Hai tất rưỡi, xinh đẹp và linh hoạt. Cứ cầm nó lên vẫy một cái.

Cô cầm cây đũa và quơ một vòng nhỏ. Nhưng cụ Ollivanders giật lại cây đũa ngay tức thì.

- Thử cây này. Gỗ thích và gân rồng. Hai tất ba. Khá lợi hại.

Cô định thử, nhưng chưa kịp giơ cây đũa lên thì lại bị cụ Ollivanders lấy lại.

Cô thử. Rồi thử. Cô chẳng hiểu cụ Ollivanders có ý chờ đợi phép màu gì. Đống đũa cô đã thử vun thành đống trên chiếc ghế đu đưa, nhưng cụ Ollivanders vẫn cứ đưa ra thêm nhiều cây đũa khác để thử. Mà càng thử cụ có vẻ càng vui hơn.

- Đừng lo. Chúng ta đang tìm một cây phối hợp hoàn hảo nằm đâu đây trong đám đũa này.Ta đang tự hỏi, à phải, sạo lại không thử một sự kết hợp khác thường. Gỗ tuyết tùng với lõi phượng hoàng ba tấc hai và độ linh hoạt đáng ngạc nhiên.

Cô cầm cây đũa thình lình cảm nhận một luồng hơi ấm truyền vào đầu ngón tay. Cô giơ cây đũa lên cao trên đầu, ngoắc một cái giữa đám bụi lưu niên trong tiệm. Một chuỗi những tia lấp lánh vàng đỏ bắn ra từ đầu đũa y như pháo hoa, tạo thành những điểm sáng nhảy múa trên tường.

Cụ đặt cây đũa của cô trở vào cái hộp, gói trong một tờ giấy nâu.

- Chúc mừng cháu.

- Vâng.

Cô trả cụ bảy đồng Galleons vàng để mua cây đũa, và cụ Ollivanders cúi chào tiễn hai bà cháu ra tận cửa.

****************

Cửa tiệm Trang phục cho mọi dịp của Phu nhân Malkin.

Bà Fawley : ( vuốt tóc cô )

- Mua đồng phục đã, con vào đó trước đi ta sẽ đi mua những đồ dùng khác.

- Vâng.

Nhìn sang bên cạnh, đứng kế cô lúc này là một cậu bạn tóc đen đeo kính trông cậu bé khá lo lắng.

- Cậu đến để mua đồ cho năm học mới sao. Cậu cũng học ở Hogwarts à ?

Cậu bé nghe có người hỏi đến mình thì liền giật mình nhìn sang.

- Ph.. phải..

- Xin chào, mình là Rigel. Rigel Fawley.

- Chào..mình là.. Harry Potter.

Cô sững người.

- Harry Potter ?

- Đúng vậy.

Trông thấy phản ứng khó tin của cô Harry còn vén cả phần tóc mái che đi cái sẹo trên trán ra. Sau đó cả hai rất nhanh đã làm quen được với nhau.

- Chà. Rất vui được làm quen với cậu Harry.

- Mình cũng vậy Rigel.

Lát sau cả hai cùng bước vào cửa tiệm.

Phu nhân Malkin là một mụ phù thủy mập lùn, cười toe toét và mặc đồ toàn màu hoa cà. Cô vừa há miệng toan nói thì bà đã tươm tướp:

- Đồng phục Hogwarts hả cưng? Ở đây có nhiều lắm, tha hồ cho con chọn. Như trong kia lúc này có một quý ông trẻ tuổi đang thử đồ đấy.

Đằng sau cửa hàng, một thằng bé có gương mặt nhọn nhợt nhạc đang đứng trên cái bục một mụ phù thủy khác lượt thử cái áo chùng đen của nó. Phu nhân Malkin đặt cô và Harry đứng trên hai cái bục khác bên cạnh, trùm một cái áo dài qua đầu, bắt đầu đánh dấu chiều dài để xén bớt.

Thằng bé nhợt nhạc thấy cô liền cười nói:

- Rigel, Hôm nay cậu cũng đi mua đồ à ?

- Ừm ( cô gật đầu )

Nói rồi thằng bé nhìn qua phía Harry đang ngơ ngác rồi nói :

- Chào. Cũng vô Hogwarts à?

Harry đáp:

- Ừ.

- Ba tao đang mua sách cho tao ở tiệm kế bên và má tao thì đã lên phía đầu phố để kiếm mua một cây đũa phép.

Giọng thằng bé này có âm điệu nhừa nhựa chán ngắt. Nó lại nói nhiều:

- Lát nữa tao kéo má tao đi coi chổi đua. Thật không hiểu tại sao người ta lại không cho phép học sinh năm thứ nhất có chổi thần.

Harry sực liên tưởng đến Dudley.

Thằng bé vẫn tiếp tục huênh hoang:

- Nè, mày đã bao giờ có chổi riêng chưa?

- Chưa.

- Biết chơi Quidditch chớ?

- Không.

Harry vừa đáp vừa thắc mắc không biết Quidditch là cái gì?

Thấy Harry đang ngơ ngác cô cười nói :

- Là môn thể thao của chúng ta. Thể thao phù thủy. Nó giống như... giống như bóng đá trong thể thao giới Muggle vậy mọi người đuổi theo Quidditch, chơi trên không nhé, cỡi trên cán chổi mà chơi, và có tới bốn trái banh. Chà, cũng khó giải thích luật lệ.

Thằng bé vênh váo:

- Tao chơi xịn. Ba má tao nói tao mà không được chọn vào đấu cho nhà tao thì đó là một tội lỗi. Và tao phải nói, tao đồng ý. Mày biết sẽ ở nhà nào chưa?

- Chưa.

Harry trả lời mà cảm thấy mình cứ ngu thêm từng phút một. Thằng kia gật gù:

- Thật ra không ai thực sự biết cho đến khi chính thức nhập học. Nhưng mà tao thì biết là tao và Rigel sẽ ở nhà Slytherin, tất cả mọi người trong gia đình tao đều từng ở đó mà và cô ấy thuần chủng mà thuần chủng thì nên vào đấy. Thử nghĩ tao mà bị tống vô nhà Hufflepuff thì chắc tao nghỉ quá. Phải không?

Cô nhìn Harry chẳng biết nói gì hơn là một cái cười trừ và một tiếng ậm ừ phát ra trong cổ họng, cô đã quá hiểu tính cách của cậu bạn thân. Thằng bé nhợt nhạc bỗng kêu lên:

- Ê ngó lão già kia kìa.

Nó hất đầu về phía cửa sổ. Lão Hagrid đang đứng ở đó. Lão nhe răng cười với Harry và chỉ hai cây kem to tướng, ra hiệu lão không vào được. Harry mừng rỡ là giờ đây nó có biết một hai điều mà thằng bé không biết. Harry quay sang nói với cô.

- Đó là bác Hagrid bác làm việc trong trường Hogwarts.

Thằng bé nói:

- A, tao có nghe nói về lão. Một loại đầy tớ ấy mà, phải không?

Harry cảm thấy mình càng lúc càng bớt ưa thằng bé.

- Bác ấy là người giữ khóa.

- Đúng y chang. Nghe nói ổng mọi rợ lắm. Sống trong một cái chòi trong sân trường, thỉnh thoảng lại say xỉn, lại còn tập tễnh làm phép thuật nữa chứ, nhưng rốt cuộc lại làm cháy cái giường của mình.

Harry lạnh lùng nói:

- Tôi thấy bác ấy giỏi lắm.

Thằng bé khịt mũi:

- Mày tưởng vậy hả ?

- Mà tại sao mày dây dưa với lão? Ba má mày đâu.

Khi nghe Draco nói vậy cô liền lên tiếng :

- Này. Draco.

- Họ chết rồi.

Harry không muốn tiếp tục về đề tài đó với thằng bé này nữa. Thằng đó tỏ ra thương hại:

- Tội nghiệp. Nhưng ba má mày cũng thuộc giới của chúng ta, phải không?

- Ý cậu nói là ba má tôi có phải là phù thủy không hả?

- Mày cũng biết là người ta đâu có thu nhận người thuộc giới khác vào Hogwarts, đúng không? Họ không giống chúng ta, không được nuôi dạy theo cách của chúng ta. Có đứa chẳng biết tí gì về Hogwarts khi nhận được giấy gọi nhập học, tưởng tượng nổi không? Tao nghĩ người ta nên duy trì truyền thống gia đình phù thủy xưa. À, mày thuộc dòng họ nào?

Harry chưa kịp mở miệng thì phu nhân Malkin đã lại nói trước:

- Con xong rồi cưng ạ.

Harry chẳng hề tiếc cuộc trò chuyện bị chấm dứt ngang xương, nhảy ngay khỏi cái bục. Cậu định quay đi thì như chợt nhớ ra điều gì nó quay lại nói.

- Thế chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Hogwarts đúng không Rigel ?

- Đúng. Vậy hẹn gặp lại cậu nhé.

Sau khi Harry rời đi.

- Nè Rigel cậu quen thằng nhóc đó lúc nào vậy.

- Mới quen thôi. Ngay trước cửa tiệm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net