Quyển 4 - Chương 56. đụng độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 4: Câu chuyện bắt đầu

Trong thế giới tâm hồn của Suzaku, có hai nụ hoa lớn đang e dè khép lại. Khi chủ nhân Yuuki xuất hiện, phượng hoàng lửa sẽ nở rộ, tung cánh, gặp gỡ chủ nhân của nó.

Đoá hoa còn lại với những xiềng xích kiềm hãm vây quanh dù có thể nào cũng chưa hề lay động, một lần cũng không.

Suzaku thực sự không biết đó là gì, cả bên trong đó tồn tại thứ gì cả.

Nó thấy quen thuộc lắm nhưng nó lại không nhớ.

Thật kì lạ. Cứ như có một điều gì đó tác động, thúc ép nó quên mất điều quan trọng.

"Nếu như chỉ cần một cái gì đó tác động..."

Hẳn là nó sẽ nhớ ra. Không phải sức mạnh Hollow, mà là một sức mạnh gì đó rất khác lạ. Đối nghịch với Shinigami.

Vì chủ nhân, Suzaku muốn biết bên trong đó ẩn chứa điều gì.

***

Yuuki thở phào nhẹ nhõm vì bản thân cô không bị cấm túc thi hành nhiệm vụ. Cụ thể hơn là tiêu diệt Hollow với thân phận là Shinigami.

Tất cả đều là nhờ Đội trưởng Kurotsuchi đã phát minh ra một loại thuốc có thể kiềm chế được năng lực có trong máu của cô.

Tuy rất vất vả nhưng vì kết quả tốt đẹp nên Yuuki không mấy bận tâm cho lắm. Thế nhưng, khi làm nhiệm vụ, Yuuki cũng phải đề cao cảnh giác, tránh làm bản thân bị thương.

"Cảm ơn ngài, Mayuri-dono."

Yuuki chân thành cúi đầu cảm tạ trước vị Đội trưởng quái dị này.

Hắn ta vẫn mạnh mồm, hất mặt: "Đừng gọi ta như thế."

Yuuki lập tức đưa ra trước mặt Kurotsuchi một hộp quà được đóng gói rất sang trọng.

"Đây là quà cảm tạ."

Bên trong toàn là bánh kẹo cao cấp, hiếm có thể mua được trong Seireitei (Tịnh Linh Đình). Cũng nhờ có chú Kyouraku gợi ý nên Yuuki cũng đỡ một phần gian nan để chọn quà cho Đội trưởng Kurotsuchi.

Mà nhìn Đội trưởng Kurotsuchi thế này mà cũng rất thích đồ ngọt. Yuuki thấy cũng dễ thương. Tuy vậy, Yuuki chỉ dám nghĩ như thế trong đầu, chứ còn nói ra thì e là không biết đối phương sẽ tức điên đến thế nào đâu.

Đội trưởng Kurotsuchi vốn không thành thật với bản thân cho lắm. Dù trước mặt mình là món ăn mình cực kì ưa thích, ngài ấy vẫn giữ thể diện mà phất tay.

"Hừm! Nemu."

Kurotsuchi cho gọi vị Đội phó bên cạnh mình, chỉ vào hộp quà trên tay thiếu nữ rồi bảo:

"Ngươi mau đem vất sang chỗ khác."

Nemu tuân lệnh rồi gật đầu xin phép Yuuki cho bản thân cầm lấy hộp quà. Yuuki cười cười, buông hộp quà ra rồi cúi chào tạm biệt hai người họ đi về.

Thấy bóng dáng thiếu nữ dần khuất bóng, Kurotsuchi mới phẩy phẩy tay kêu bảo Nemu.

"Ngươi hãy đi chuẩn bị."

"Vâng, Mayuri-sama, tôi sẽ chuẩn bị trà ngay đây ạ."

"Hừm! Sao nó biết sở thích của ta nhỉ?!"

Kurotsuchi Mayuri suy tư vuốt cằm. Mà kệ đi! Hắn bây giờ phải bận việc thử nghiệm món bánh kẹo rồi.

***

"Misaki-san? Misaki-san là ai cơ ạ?"

Yuuki uống một ngụm trà rồi nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn. Cô nghiêng đầu, mắt chớp chớp, tò mò về cô gái bí ẩn mà bấy lâu nay cô cứ hay nghe mọi người bàn tán.

"Là Ngũ tịch của Đội 5 đó." Rangiku thản nhiên đáp lại.

Yuuki ngay lập tức đứng dậy đập mạnh vào bàn, ngạc nhiên la lớn một tiếng:

"Ể? Ngũ tịch Đội 5 không phải là Sakamoto a?"

"Ừm, Sakamoto bây giờ đã trở thành Lục tịch rồi."

Lại thêm một việc ngạc nhiên nữa. Yuuki thả người tựa vào thành ghế, cô phẩy tay, hỏi:

"Nhưng Misaki-san có sao không ạ?"

"Không, lần này Sakamoto rất yên phận chấp thuận. Thậm chí còn thường hay xuất hiện bên cạnh Misaki-san. Mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt nha."

"Hừm!"

Tự nhiên lồng ngực Yuuki dâng lên chút bất mãn. Cùng một hoàn cảnh, tại sao cô lại không được Sakamoto đối xử tốt như vậy kia chứ!

Trên bàn làm việc, hiếm lắm với thấy cảnh tượng vị Đôii trưởng đang ngồi tập trung làm việc. Đôi tai siêu nhạy của anh vừa mới nghe được câu chuyện rất thú vị từ hai thiếu nữ phía bên kia. Vì không thể kiềm chế được cơn ngứa miệng của mình, Isshin liền chen vào cuộc đối thoại giữa hai cấp dưới của mình, nói:

"Ta cũng có nghe nói, đó là một thành viên nữ rất xinh đẹp."

Yuuki cười trừ bởi câu nói của Isshin. Cô chẹp miệng:

"Giá như chú cũng chuyên tâm làm việc như vậy nhỉ?"

Isshin vờ huýt sáo, đánh trống lãng. Anh thậm chí còn nhe răng cười thật tinh nghịch, giơ ngón tay cái ra rồi nhây mắt:

"Thế nhưng, Yun-chan nhà ta là đáng yêu nhất."

Cả người Yuuki bất giác cảm thấy ớn lạnh, bằng ánh nhìn lạnh lẽo nhất có thể của mình, Yuuki hừ nhẹ:

"Lời khen vô nghĩa!!"

Một mũi tên lập tức đâm vào trái tim nhỏ bé. Isshin thất thần gục mặt xuống bàn, mè nheo đưa tay đập liên tục vào bàn gỗ:

"Yun-chan xấu tính quá đi mất. Yun-chan hết thương ông chú này rồi."

Thấy bộ dạng cực kì khó coi từ Đội trưởng nhà mình, Toushiro bất mãn cầm xấp giấy vỗ vào lưng Isshin, gằn giọng:

"Đội trưởng, ngài nghiêm túc làm việc cho tôi."

"Cả Toushiro nữa. Không có ai thương ta hết!"

Nước mắt, nước mũi càng thêm tèm lem. Và cả tiếng khóc than của ai kia nữa.

Đội phó, Tam Tịch và Tứ tịch nhún vai nhìn nhau cười trừ.

Yuuki vui mừng lên tiếng:

"Dạo này em cũng rất ít gặp chị Momo. Toushiro, anh đến Đội 5 chung với em nha."

"Không!" Thiếu niên thẳng thừng từ chối. Tam tịch cậu đây bận trăm công nghìn việc, đã vậy còn phải bận canh chừng, trông coi vị Đội trưởng này làm việc thật nghiêm túc. Thời gian nghỉ ngơi chẳng có, cậu chẳng rỗi hơi mà qua Đội 5 chỉ để ngồi uống trà, tán gẫu.

"Anh không đi cũng được. Chẳng sao hết."

Thật tốt vì Yuuki không cố gắng thúc ép cậu đi.

Thiếu nữ chợt nhớ ra một điều quan trọng, cô hào hứng vỗ tay:

"À đúng rồi, nếu qua Đội 5 thì em sẽ chuẩn bị một gói trà để tặng cho Yuuma-kun."

Ở một góc khuất nào đó, có một tiếng động cực kì chói tay vang lên. Âm thanh của thứ gì đó vừa mới bị gãy. Cả căn phòng bất chợt trở nên lạnh lẽo, dù khí trời bên ngoài đang rất ấm áp. Isshin bên cạnh không kiềm được mà rùng mình một cái, ánh mắt dè chừng nhìn thiếu niên đang đùng đùng làm thay đổi bầu không khí trong phòng.

Cả ba con người ở trong phòng đều toát mồ hôi lạnh, nhìn chằm cây bút tội nghiệp đang bị gãy trong tay thiếu niên. Họ bất giác nuốt ực một cái.

Rangiku kéo Yuuki qua, ôm tay cô rồi thì thầm: "Yun-chan, em làm Toushiro giận rồi kìa."

"Ể? D-Do em sao?"

Nhưng cô đã làm gì cậu đâu nhỉ?

Âm thanh sắc lạnh từ thiếu niên vang lên: "Thật trùng hợp..."

Đôi mắt xanh màu trời trở nên lạnh lẽo, miệng cậu nhoẻn ra cười nhẹ nhìn Isshin: "Trùng hợp là Đội mình có giấy tờ cần phải đem đến cho Đội 5, phải không Đội trưởng?"

"Ể?! Có hả?" Isshin ngây ngô chớp mắt

Thấy cái lườm sắc bén từ Toushiro chĩa về mình, dù có muốn hay không, Isshin liền gãi đầu cười cười: "Có!"

Rồi nhét đại vào trong tay thiếu niên một xấp giấy tờ nào đó không rõ: "Nhờ cậu, Toushiro."

"Không cần phiền thế đâu, chú Isshin cứ giao cho cháu là được rồi."

Thiếu niên dời tầm mắt chuyển sang thiếu nữ, trên tay đang ôm xấp giấy mà Isshin vừa mới đưa.

"Hôm nay anh không thể tin tưởng em được."

"Tại sao?" Yuuki nghệch mặt nhìn Toushiro xoay người rời đi.

Cô nàng hoang mang gọi Toushiro lại:

"A, đợi em."

Rồi nhanh tay lấy hai bịch trà được đóng gói ở trên bàn rồi chạy với theo, sánh ngang với Toushiro.

"Đúng là hai cô cậu mới lớn." Rangiku tựa lưng vào ghế rồi phán. Thế nhưng, nhìn Toushiro và Yuuki thân thiết thế kia. Rangiku có chút ghen tỵ.

Gin...

Cái tên đó bất chợt xuất hiện trong đầu cô.

Tôi cũng muốn chúng ta giống như vậy. Nhưng rất tiếc, cậu với tôi lại quá xa vời. Thật gần nhưng cũng thật xa xăm.

"Cô nữa đấy, Rangiku." Isshin châm chọc cười khuẩy: "Giữa cô và Đội trưởng Ichimaru sao rồi?"

"Xuỳ." Rangiku chán ghét xua tay: "Ai biết hắn chứ!"

Bỏ miếng bánh vào trong miệng nhai cho bỏ ghét. Ánh mắt màu xám đượm buồn, thầm mắng:

"Cái tên đáng ghét đó!"

***

"Yuuki! Đi chú ý đường giúp anh, chứ em đi mơ mơ màng màng có ngày đụng trúng người ta."

"Làm gì có vụ đó chứ?!" Cô nghịch ngợm banh mắt, lè lưỡi ra trêu chọc cậu.

Ấy vậy mà vừa mới xoay người lại, đến một ngã rẽ, Yuuki không cẩn thận, vô ý đụng trúng một ai đó. Cô theo quán tính mà ngã người ra sau, tay chân vung bừa bãi. Thế nhưng, một bàn tay nào đó vươn lên chộp lấy tay Yuuki, một mạch kéo cô vào trong lòng.

Sự mềm mại, ấm áp của cơ thể cao ráo kia làm Yuuki thấy ngại, da mặt mỏng liền đỏ bừng trong tức khắc.

"Không sao chứ?!"

Giọng nói êm ấm, dịu dàng tựa suối nguồn róc rách chảy vào tai. Yuuki ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt mình thầm cảm thán.

Lần đầu tiên Yuuki nhìn thấy một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành đến vậy. Mái tóc xanh có màu khá giống với bầu trời đêm tối, đôi mắt đỏ diễm lệ tựa màu máu, đỏ rực, sâu thẳm, cuốn hút.

Yuuki cứ như bị mê hoặc, say đắm mãi không thôi.

Cô ấy cười, nụ cười sáng lạn, thanh triệt.

Yuuki lập tức hồi thần, cô lộ dáng vẻ bối rối trên khuôn mặt khả ái.

"A-Anou, em xin lỗi. Chị có sao không ạ?"

Thiếu nữ kia thích thú cong miệng cười. Yuuki cảm thấy kì lạ, muốn rút tay về nhưng người ấy không cho, còn nắm chặt hơn, thậm chí tay còn lại còn chạm vào bên hông của Yuuki.

"A-Anou..."

Yuuki ái ngại đỏ mặt, muốn dùng dằng thoát ra. Thế nhưng, thiếu nữ tóc xanh lại cảm thấy thú vị. Bàn tay đang đặt bên hông di chuyển cao hơn, chạm tới khuôn mặt Yuuki, mạnh mẽ nâng cằm cô lên.

Chát

Âm thanh chua chát vang lên, Misaki nhíu mày nhìn bàn tay của mình bị hất ra bởi thiếu niên tóc trắng. Cả người cô không tự động lùi vài bước, đều do thiếu niên đó dùng lực đẩy nhẹ vai cô.

Toushiro chắn ngang Yuuki, sắc lạnh nhìn chằm vào Misaki.

Misaki không vui liền tặc lưỡi, biểu cảm chân ghét dần hiện lên trên gương mặt xinh đẹp.

"Cô không thấy rằng Yuuki đang khó chịu sao?"

"Vậy sao?" Cô ấy đáp đến đương nhiên, đôi mắt đỏ híp lại nở nụ cười nhẹ: "Cho tôi xin lỗi nhé! Tại tôi có hơi bất ngờ thôi, tại vì nhìn em trông rất giống với em gái tôi."

Đối với Toushiro, nụ cười kia thật giả tạo và chướng mắt. Mày cậu nhíu chặt hơn.

"Không sao." Trái ngược với Toushiro đang không được bình tĩnh, Yuuki lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Toushiro không vui tặc lưỡi, hung hăng nắm lấy cánh tay nhỏ gọn của thiếu nữ, kéo cô đi vượt qua thiếu nữ có mái tóc xanh lam ấy.

"Yuuki, mình còn có việc! Mau đi!"

"A-À, ừm." Yuuki ái ngại nhìn thiếu nữ tóc xanh, gật đầu: "Xin phép."

"Chờ chút đã."

Misaki nắm lấy tay còn lại của Yuuki. Sức mạnh của cô gái ấy không hề tầm thường, Misaki thành công trong việc giữ Yuuki và Toushiro đứng lại.

Toushiro ném ánh mắt sắc lạnh vào Misaki, cậu gằn giọng:

"Cô còn muốn gì?"

"Tam tịch Hitsugaya, tôi không nói ngài."

Misaki bình tĩnh đáp, tiến lại gần Yuuki hơn. Cô chạm vào mặt Yuuki, vân vê bên gò má hồng:

"Có vẻ như dạo này không em không đủ giấc, hãy nghỉ ngơi đàng hoàng đi đấy."

Yuuki hơi tròn mắt, ngạc nhiên: "V-Vâng?"

"Chỉ nhiêu đó thôi." Misaki buông tay ra, xoay người, híp mắt rời đi.

"Không làm phiền em nữa, tạm biệt."

Bóng dáng xinh đẹp khuất dần, Yuuki vẫn cứ quan sát cô ấy mãi cho đến khi thiếu nữ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.

Yuuki cảm thấy rất kì lạ. Rõ ràng đây là lần đầu tiên cô gặp thiếu nữ ấy. Vậy mà... khẽ chạm vào ngực trái. Xúc cảm quái lạ dâng lên. Cảm giác này thật sự rất thân quen. Và cô ấy có gì đó rất cuốn hút khiến Yuuki cứ vô thức bị mê hoặc.

Mái tóc màu xanh tối, quyến rũ. Đôi mắt đỏ sâu thẳm cuốn hút.

Rõ ràng nổi bật như thế, làm gì có chuyện Yuuki sẽ quên nếu như đã từng gặp.

Thế nhưng, vì sao bên hông phải của Yuuki lại nhói đau kia chứ?! Vết thương của nhiệm vụ phối hợp vào nhiều năm về trước. Tại sao lại âm ỉ đau đớn đến thế này?

"Yuuki."

Yuuki giật người, lập tức thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ vẩn vơ của mình. Cô cười lên, nhìn Toushiro:

"Anh gọi em?"

Thiếu niên dời tầm mắt sang hướng khác, cậu ngại ngùng gãi nhẹ sau gáy rồi nói:

"Cũng không phải chuyện gì to tát nhưng cô ta nói vậy là sao?"

Cô ta? Yuuki cười trừ bởi cách xưng hô với cô gái đó của Toushiro. Hẳn là thiếu nữ ấy đã gây ấn tượng xấu với Toushiro rồi.

"Sao vậy?"

Thiếu niên nhíu nhíu mày. Vẫn là bộ dạng khó ở như thường lệ.

"Không có gì. Mà sao chị ấy biết dạo này em bị mất ngủ nhỉ?" Yuuki thản nhiên đáp lại.

Thiếu niên vì câu nói đó mà chấn động, không kiềm được mà nói to:

"Gì?! Lần đầu anh nghe thấy vụ này đấy."

Giọng điệu có vẻ như đang trách móc thiếu nữ.

"Hì." Cô vội thoát khỏi tay anh, nhanh chân chạy về phía trước. Cô xoay người lại, tinh nghịch lè lưỡi ra: "Có nói cho anh nghe đâu mà biết."

"Mikazuki Yuuki! Em chạy làm cái gì vậy hả?"

"Đứng lại để nghe anh la em hả, bởi vì biết trước anh sẽ cằn nhằn nên em mới không nói đấy! Em không có bị ngốc!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net