Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong suốt một năm qua, tôi đã nghĩ ra hàng vạn câu hỏi để nói với cậu.

Rốt cuộc một chữ cũng không cất lên nổi.

Flynn ngồi trên ghế đá cả một đêm, đến gần sáng mới đứng dậy, cơ thể tê cứng liền ngã sập xuống.

Đôi môi tím tái mím chặt lại, cắn răng bám vào tường, cố gắng bước từng bước về phòng.

Về tới căn phòng ngập mùi lá cỏ mầm, cậu mới dám thả lỏng, nằm lên giường nhắm mắt.

Nghĩ lại cuộc nói chuyện với Murial, cậu mỉm cười.

Hai người cuối cùng khúc mắc lớn tới mức nào.

Năm trước, ngay khi Gwyn nghỉ, cậu cũng dừng học tập tới một tháng, để giải quyết một số chuyện.

Flynn có quá nhiều bí mật.

Nhiều tới mức ngột ngạt.

Đúng như Murial nói, gia tộc Josth vẫn mãi là một ẩn số.

Murial ngồi ngoài ban công, trùm khăn lên kín đầu, qua cửa sổ, cô bé nhìn lên cậu bạn đang nằm nhắm mắt của mình, liền thở dài.

Tớ chơi với bồ từ khi hai đứa còn bé, chưa từng thấy bồ như vậy bao giờ.

Ngày nhỏ, cô luôn cùng Gwyn bày trò nghịch ngợm, hai đứa chiều nào cũng chạy nhảy khắp làng, mái tóc nâu và mái tóc hồng bay phất phơ trong gió.

Blinkcle cứ mãi lạnh lẽo như vậy, trời đã sáng nhưng chẳng tìm nổi ánh mặt trời.

Flynn ôm vài quyển sách, quay lại thư viện đem trả.

Cậu xếp sách lên kệ, phủi tay quay người đi.

Thầy Vince đứng ngoài cửa thư viện, nhìn thấy cậu học trò bước ra, liền nhìn chằm chằm vào "Ta có thể nói chuyện một chút không?"

Flynn thở dài, lấy tay day lên thái dương, cuối cùng gật đầu.

Hai người đứng ở phía sau vườn Fiolia, cậu cảm thấy hơi khó thở "Có chuyện gì, thầy nói nhanh đi, tôi còn có công việc."

"Lâu rồi không gặp, ta chỉ muốn hỏi thăm sức khỏe của con." Thầy Vince nói chuyện luôn dùng tone giọng vô cùng nhẹ nhàng.

"Nếu là chuyện đó thì lần sau không cần tốn công đến vậy, như thầy thấy, tôi vẫn khỏe."

"Con vẫn giận chuyện trước kia?" Thầy nheo mắt.

"Phải, chuyện đó cả đời tôi sẽ không quên, mong là thầy cũng vậy, đừng cố tỏ ra thân thiết làm gì." Cậu lớn tiếng, không muốn nhìn thẳng.

"Con giận cũng phải, đúng là ta đã sai..."

Flynn im lặng, hồi sau liền rời đi, cũng chẳng để lại một câu chào.

Thầy Vince thở dài, vừa bước đi được vài bước liền sững lại "Trò Gwyn?"

Cậu cúi đầu chào, trong mắt chưa đầy nghi ngờ.

"Trò... nghe được từ khi nào?"

"Không quan trọng, thầy có thể nói cho em biết, đã có chuyện gì?"

Nhìn gương mặt bình tĩnh của đối phương, thầy Vince im lặng, nhưng cuối cùng cũng gật đầu "Được, ta tìm chỗ ngồi đã."

Gwyn đi theo sau, lấy tay vuốt lấy mặt, cố gắng thật điềm tĩnh.

Hai người ngồi bên ghế đá, cậu cũng chẳng muốn chần chừ, liền bắt đầu trước "Thầy nói đi."

Vince thở dài, gương mặt đã có dấu vết thời gian, giọng nói từ tốn "Ta cũng không biết nên nói từ đâu, thật là, trò biết gia tộc Josth chứ?"

Nhận được cái gật đầu, thầy lại tiếp "Từ lâu, gia tốc Josth đã ẩn mình, ít giao tiếp bên ngoài, thật ra đều có lý do cả."

Gwyn yên lặng, nhìn lên tán cây tử đằng không hoa, có chút ngây dại.

"Vào hơn 100 năm trước, con gái duy nhất của dòng chi chính của gia tộc này đã giao kết với quỷ, họ cũng tìm cách chạy chữa khắp nơi, haizz, cuối cùng thì đứa trẻ kia vẫn ra đời. Nhà Josth không nỡ ra tay với một đứa nhỏ, liền tìm cách nuôi dạy trong bóng tối, nhưng đứa trẻ ấy lớn lên rất tốt, lại còn vô cùng thông minh. Họ thấy vậy cũng xuôi lòng, cho phép hai mẹ con tiếp tục sống như người bình thường, thế nhưng cũng kể từ đó, tất cả con cháu đời sau nhà Josth khi sinh ra tới lúc trưởng thành, màu tóc và mắt luôn thay đổi rất nhiều lần, mỗi lần thay đổi đều không đoán được trước, chẳng có bất cứ quy luật gì."

Ngừng một chút, thầy lại tiếp "Ta trước kia khi sinh ra có mái tóc màu xám nhạt, tới giờ cũng không biết thay đổi bao nhiêu lần, tới năm 20 tuổi cũng không đổi nữa, quay về màu đen."

Gwyn sững sờ, cậu mím chặt môi, cố gắng tiếp nhận câu chuyện quá khó tin.

Vince Josth?

Thầy Vince là người nhà Josth?

Cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, trong đầu đã rối tung lên.

Vince mỉm cười "Nhưng trò có biết tại sao không ai biết chuyện này không? Ta vốn dĩ là con của nhân tình, ông nội của Flynn bây giờ, là cha của ta."

Gwyn thấy phía trước đen lại, cậu không nói được thành câu.

"Thế nhưng họ không chấp nhận mẹ con ta, có lẽ do cảm giác bị vứt bỏ đã nuôi lên sự hận thù trong lòng, ta trở thành giáo viên của Blinkcle với hy vọng con cháu nhà họ một ngày sẽ vào đây học. Quả nhiên ông trời cũng không phụ công, chỉ một thời gian sau, Flynn Josth, nghiễm nhiên trở thành học trò của ta."

Thầy Vince có chút hốt hoảng nghĩ về thời gian trước.

Ngay khi biết Flynn trở thành học trò của mình, ông đã luôn mừng thầm, tìm cách tiếp cận cậu bé.

Cuối cùng, ông điều ra một loại thuốc thao túng, con người chỉ cần luôn uống đủ trong vòng một năm, sẽ tự khắc nghe lời chủ như con chó trung thành.

Vince Josth đã nói với Flynn, trước đây ông cũng từng bị như vậy, còn cho cậu xem những bức ảnh thuở xưa của mình, sau đó giới thiệu loại thuốc giúp quá trình này dừng lại.

Flynn khi ấy như vớ được vàng, tuần nào cũng sẽ đều đặn tới nhà thầy, lấy một viên để uống.

Thầy Vince còn tốt bụng cho cậu bé thuốc an thần giúp mỗi lần khi biến đổi sẽ uống, như vậy tâm trạng sẽ bớt khó chịu.

Thế nhưng kế hoạch của Vince Josth lại gặp chướng ngại là Gwyn, cậu trai vui vẻ bước tới bên Flynn, khiến cho cậu cảm thấy thật ra biến hình cũng không thật sự tệ.

Vince đã tìm mọi cách trừ khử Gwyn, hoặc ít nhất là khiến hai đứa tách nhau ra. Từ ảo ảnh tới đèn chùm rơi, nhưng cậu mệnh lớn, tất cả đều tránh được.

Còn đứa nhỏ Flynn lại ngày càng thân thiết với Gwyn.

Có điều ông không biết, đứa nhỏ này lại vô cùng thông minh, cậu phát hiện ra mọi thứ sau khi đọc triền miên những quyển sách của lớp độc dược và pháp thuật biến hình.

Cậu phanh phui, vạch trần kế hoạch ngu ngốc của Vince Josth.

Dù vậy, ông vẫn thành công tách rời hai đứa trẻ.

.

.

.

.

.

End chap 15


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net