Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nằm xuống, bên cạnh là Flynn, hai người không nói chuyện, chỉ yên ổn ngủ một giấc.

Tỉnh dậy đã là quá giờ cơm tối, không ngờ một giấc này lại được lâu đến vậy.

Gwyn trở mình, đập vào mắt là gương mặt của Flynn. Đối phương cũng vì giật mình mà bừng tỉnh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong chốc lát, cậu có cảm giác sởn gai ốc, như thể làm chuyện xấu bị bắt gặp, đến tay cũng dấu ra sau lưng.

Căn phòng sáng mờ, trời đã tối hẳn, chỉ có ánh đèn đường từ bên ngoài hắt qua lớp rèm cửa mỏng.

Có chút kỳ ảo.

Gwyn ngồi bật dậy, cảm thấy tai đã đỏ bừng, liền ngại ngùng quay mặt đi.

"Đói chưa, đi ăn nhé." Flynn cũng ngồi dậy, với tay lấy áo khoác.

Tự nhiên vậy à?

Cứ vô tư như không có gì thật hả?

Cậu ngẩn ra một lát, nhưng đối phương rất kiên nhẫn, không thấy câu trả lời cũng không mặc áo khoác vào, ngồi yên chờ đợi.

"Ừ." Đáp lại bằng chất giọng nghèn nghẹn, Gwyn thở dài, lại cảm rồi.

"Trước hết cậu đừng nói chuyện, đi canteen uống chút trà gừng ấm, như vậy sẽ bớt khó chịu." Flynn mặc áo khoác nói.

Cậu gật đầu, chậm chạp xuống giường cuốn lấy chiếc măng tô dáng dài.

Đường ra canteen không xa, nhưng vẫn rất lạnh, hai người chui vào trong áo, một đường đi đều không nói chuyện.

Flynn gọi canh xương bò hầm, một phần cá hấp và hai ly trà gừng ít đường. Rất tốt, vị thiếu gia này luôn biết thưởng thức.

Cậu ngồi xuống đệm, cảm giác vô cùng thoải mái, giấc ngủ vừa nãy không tồi, đến lỗ chân lông cũng dãn hết ra rồi.

"Ăn thử cá đi, rất ngon." Flynn gắp cho cậu, tiện tay gỡ xương.

"Cậu... thời gian này bị nghẹn đúng không?"

"Hả?"

"Không có gì." Gwyn ăn thử, đúng là rất ngon "Lần trước về nhà có mang vài thứ đồ lên, chút nữa tôi đưa cho cậu."

"Đồ gì vậy? Thật đáng mong chờ." Cậu bật cười, cảm thấy canh xương hầm vô cùng ngọt.

"Một cái áo, tôi ở nhà rảnh rỗi, học mẹ đan len." Gwyn cũng múc ít canh xương, thử một hớp, cả gương mặt đều hiện lên sự thỏa mãn.

"Hả? Vậy phu nhân không nghi ngờ gì chứ?" Flynn có chút buồn cười, nhìn đối phương vừa uống canh vừa lim dim, động tác hơi giống con mèo.

"Không có, tôi không phải là thiếu niên xuất sắc sao? Cái gì cũng có thể biết, mẹ tôi cũng không nói gì." Cậu ăn đến ngon miệng, tâm trạng trở nên vô cùng thoải mái "Đồ ăn ở đây thật ngon, tôi muốn ăn thêm bánh bao."

"Được, gọi ba cái." Flynn ngoái đầu ra, với gọi ba cái bánh bao nhân thịt nướng.

"Tôi có trồng hoa mẫu hơn, ngày mai đem cho cậu một bông, đặt trên bệ cửa sổ sẽ rất đẹp."

Flynn nhìn cậu, gương mặt đầy ý cười.

"À, lát nữa chúng ta đi Himmark, sắm vài món đồ, tôi chợt nhớ ra phòng cũng vừa hết một số thứ." Cậu rất tự nhiên nói chuyện, vẫn chăm chú gỡ cá. Xong xuôi, đem bát cá đầy đẩy ra trước mặt đối phương, còn mình lấy thêm một cái bát mới, lại tiếp tục ngồi gỡ.

Flynn nhìn một loạt hành động ấy, trên miệng cũng treo sẵn nụ cười, tay gắp một miếng cá, cảm giác khá vi diệu.

Cứ như đã thân thiết từ lâu.

Thế nhưng lại vô cùng vui vẻ.

Con bé Murial đem bánh bao vào, làm hai đứa hốt hoảng.

"Sao bồ lại ở đây?" Gwyn giật mình.

"Tớ đến ăn, tiện cô chủ nhờ đem vào hộ, ai dè là bồ." Con bé đặt đĩa bánh xuống, tay cũng cầm một cái đang gặm.

Mái tóc hồng được búi gọn nom vô cùng dễ thương, con bé lè lưỡi rồi chạy ù đi.

Cả hai đều bật cười, ăn uống no say cũng đã gần chín giờ, liền đi bộ ra Himmark mua đồ.

"Tôi phát hiện cậu rất tùy ý." Flynn thở dài "Trước đây không phải đến siêu thị không phải đều chỉ mua một loại đó thôi sao, vậy mà giờ lại phân vân."

"Trước kia tôi vô cùng đơn giản, bây giờ đột nhiên muốn thử thêm nhiều vị khác." Gwyn đứng nhìn hai loại bánh quy vị matcha dừa và choco núi lửa.

"Cậu mua một xe như này rồi vẫn còn muốn mua tiếp?" Flynn nhìn xe đẩy đã có chút đầy, không khỏi thắc mắc.

"Được rồi, cũng không nên mua quá nhiều, cậu ra ngoài đợi, tôi đi tính tiền."

Gwyn kéo xe đẩy đi, Flynn cũng lười đi theo, liền đứng đợi bên ngoài cửa siêu thị.

"Ui lạnh quá." Gwyn ra ngoài, tay xách hai túi to, còn hắt xì mấy cái.

"Ngày mai là sinh nhật 19 tuổi của cậu?" Flynn nhìn gương mặt trắng trẻo của đối phương, nếu nói cậu ta mới 15 cũng sẽ có người tin.

"Không đúng, là ngày kia, cậu nhớ nhầm rồi."

"Vậy hôm đó cậu muốn gì tôi đều sẽ đáp ứng."

"Thật không thật không thật không?" Mắt thằng bé sáng lên, cười rất tươi.

"Là thật là thật là thật." Flynn bật cười, với tay xách lấy một túi đồ.

Hai đứa chật vật mãi cũng về đến phòng, vừa đặt người xuống, Gwyn liền lấy trong tủ ra một cái áo len màu xanh dương nhạt, trên ngực có thêu một chữ Flynn nhỏ màu trắng, nhìn vô cùng tinh tế.

"Tặng cậu."

"Đẹp quá, không nhận ra cậu cũng khéo tay đến thế." Flynn đón lấy cái áo, rồi lại thấy đối phương lấy ra một cái màu nâu sữa giống hệt, có điều chữ thêu là Gwyn.

"Cái này tôi định sẽ làm quà sinh nhật cho cậu, nhưng dù sao cũng không chờ được, bây giờ tặng cậu."

"Cảm ơn nhé."

Gwyn cảm giác vô cùng vui vẻ.

Rất lâu rồi mới thấy thoải mái như vậy.

"Có chuyện này, tôi muốn hỏi một chút." Cậu ngập ngừng, giọng nói cũng có phần nhỏ đi.

"Có vấn đề gì sao?" Flynn đang ngắm cái áo liền ngẩng mặt lên.

"Chúng ta bây giờ là gì?"

"Hả?" Flynn ngần người.

Ừ nhỉ.

Là gì?

Chúng ta.

"Bạn trai à?"

Gwyn cũng không biết liệu sẽ nhận được phản ứng ra sao, nhưng vẫn cố gắng đánh cược một lần.

.

.

.

.

.

End chap 17



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net