Yêu Đơn Phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Yêu đơn phương là khi ghen đến bão nổi trong lòng vẫn tỏ ra mình thật thản nhiên. Cách duy nhất để kết thúc một mối tình đơn phương là tỏ tình (phim Reply 1994). Tỏ tình đúng là một việc thật gian nan, nó cần nhiều, thậm chí là rất nhiều can đảm.


                "cái gì không thuộc về mình thì có cố vẫn vĩnh viễn không thuộc về mình"


--------------------------------------------------------------------------------------------


Còn gì đau đớn hơn việc tình yêu chẳng được đáp trả, cho đi mà cậu chẳng buồn nhận. Chẳng biết làm gì hết chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của cậu từ xa, bởi vì tớ biết rằng tớ không thể bước vào cuộc sống của cậu. Có lúc lại tự lừa dối bản thân, tự cho mình những ảo tưởng và hy vọng nhỏ nhoi rằng "cậu thích tớ", để rồi lại sụp đổ và thất vọng khi nhận ra cậu quá vô tâm, có khi còn chẳng biết đến tình cảm của tớ. Có đôi khi chỉ là một cái nhìn, một câu hỏi quan tâm, một vài cử chỉ của cậu,  tớ cũng biến nó thành cái phao để bấu víu vào khi sắp bị chìm vào biển sâu tuyệt vọng, để rồi một ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận. Cái phao đó xẹp đi và chính nó nhấn chìm tớ xuống vực thẳm.


Có những khi tớ muốn quen một người khác, muốn yêu một người khác nhưng trong lòng lại cứ chần chừ chờ đợi, cứ hy vọng rằng một ngày nào đó cậu nhận ra và đáp trả lại tình cảm của tớ, cứ chờ hoài... đợi mãi mà chẳng hề biết điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Có khi trong lòng lại dấy lên sự ghen tuông khi thấy cậu quan tâm tới cô ấy, nhắc nhiều tới cô ấy, đùa cợt với cô ấy trước mắt tớ. Nhưng dù tớ có ghen tuông đến đâu thì tớ vẫn không có tư cách gì để ghen với cô ấy cả. Đơn giản bởi vì cô ấy là người cậu yêu, còn tớ, tớ chỉ là bạn của cậu , mãi mãi chỉ là bạn cậu thôi. 


Rồi lại những lúc xót xa khi thấy cậu đau đớn vì cô ấy, tớ căm thù tột đỉnh cô ấy vì đã làm cho cậu tổn thương.

Rồi khi lòng tự nhủ phải quên cậu đi, phải chôn vùi tình cảm ấy đi nhưng tớ lại làm không được. Từ trước tới nay có bao giờ con tim nghe lời của lí trí đâu, cứ luyến tiếc mãi điều gì mà chính bản thân mình cũng chẳng xác định rõ. Cứ mỗi ngày những cảm xúc, những hy vọng, những thương yêu trong tớ cứ giằng xé, giằng xé và xé nát con tim tớ. Yêu đơn phương là cả một cuộc chiến với chính bản thân mình, một cuộc chiến không có người thắng không có người thua, chỉ biết một điều kết cục sẽ chắc chắn là đau đớn.

Nhiều lúc tự hỏi bản thân mình rằng " Tại sao tớ lại thích cậu nhiều đến vậy ?". Nghĩ đi nghĩ lại thì lí do đơn giản nhất vì đó là cậu, chính là cậu. Phải chi chính bản thân tớ biết được lí do tớ thích cậu thì biết đâu tớ sẽ tìm cách để không thích cậu nữa.

Dù tớ có thích cậu, có yêu cậu nhiều đến nhường nào thì người cậu yêu không phải là tớ.

Dù ánh mắt của tớ lúc nào cũng hướng về cậu nhưng ánh mắt của cậu sẽ chẳng bao giờ hướng về tớ, ánh mắt cậu chỉ hướng về một phía thôi.  Là phía có cô ấy ở đó.

Dù tớ có thay đổi bao nhiêu lần thì cậu vẫn chỉ yêu mỗi cô ấy.

Cậu có biết điều bi ai nhất trong yêu đơn phương là gì không ? Là đến lúc tớ từ bỏ tình cảm ấy, cậu cũng không biết có người từng yêu cậu nhiều đến thế...


Cậu là cả thanh xuân của tớ, là bí mật không thể bật mí.

Cậu là người tớ thương, thương đến chẳng dám chung đường.

Cậu là mặt trời mùa đông, là cơn gió mùa hạ nhưng chỉ có thể cảm nhận nhưng không thể sở hữu.

Năm tháng đó, tớ thích cậu là thật, còn cậu có đáp lại hay không thì bây giờ nó không còn quan trọng nữa. Vì vốn dĩ thanh xuân là để bỏ lỡ.

Cảm ơn cậu đã xuất hiện  trong thanh xuân của tớ - người tình không bao giờ cưới.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net