Chap 4: N.O.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thức dậy với tiếng rên rỉ của anh chàng nằm bên cạnh. Mắt mở to, tôi bắt đầu hét lên khi nhận thức được mình đang ở đâu.

"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!" - Tôi tiếp tục la hét cho đến khi Theo tỉnh dậy.

Anh nhìn tôi trước khi ông che "hotdog" của mình lại. Nó khiến tôi hét to hơn và đánh Theo. Chúng tôi đều ngạc nhiên, nhưng may thay, quần áo tôi vẫn không bị xê dịch và không có dấu hiệu bị... 

"Chuyện gì đã xảy ra?" - Theo hỏi tôi trước khi đảm bảo rằng dây kéo khóa quần của anh đã đóng chặt. 

Tôi đã kiểm tra quần áo của mình và thấy rằng nó vẫn ổn,  nhưng có vẻ đau đầu khi tôi cố gắng đứng lên.  Mặc dù trước đây tôi cũng từng uống đến say mềm, nhưng đây là lần say tồi tệ nhất mà tôi trải qua. 

"Đêm qua đã xảy ra việc gì thế? Tụi mình làm tình rồi hả?" - Theo liên tục hỏi tôi.

Tôi cảm thấy như mình bị nghẹn khi nghe câu hỏi của anh. Timotheo, anh không thể nghĩ đơn giản hơn được à? Tôi đánh vào đầu anh, đẩy ngã anh và chợt nhận ra rằng, chúng tôi đang nằm trong một bồn tắm bao quanh bởi những chiếc ly màu đỏ. Tôi cần ra khỏi nơi này với cái đầu đau nhứt ngay lập tức trước khi cơn giận kéo đến, rồi lại đánh Theo lần nữa.

Cả tôi và Theo đều không thể hiểu nổi làm thế nào mà chúng tôi có thể nằm ở đây và làm cái quái gì trong bồn tắm, các câu hỏi cứ lần lượt hiện ra trong đầu tôi.

"Chúng ta đã uống hết chỗ đó sao?"là những người đã uống tất cả điều đó?" - Theo hỏi trước khi chỉ tay vào những chiếc ly phía dưới, cùng với 2 chai rượu mạnh gần đó. Well, tôi nghĩ chắc là chúng tôi rồi.


"Tớ không biết! Tớ cũng say khướt còn gì, không thấy hả!" - Tôi trả lời một cách mỉa mai trước khi đứng dậy.

Tôi gần như trượt ngã, nhưng may là Theo đã tóm lấy eo tôi trước khi tôi rơi xuống.


"Cảm ơn." - Tôi nói với anh trước khi bước ra khỏi bồn tắm. Nhưng khi tôi mở cửa, tôi tình cờ gặp Gabriel, trong anh không giống với mọi ngày lắm.

Gab khẽ nhíu mày khi nhìn 2 chúng tôi bước ra khỏi bồn tắm. Tôi định giải thích mọi chuyện khi anh bước qua chúng tôi, nhưng không. Nở một nụ cười đắng, tôi đâu là gì của anh mà giải thích chứ?

"Có vẻ như Gabo đã ra ngoài tối qua nhỉ?" - Theo cười, hỏi tôi trước khi đưa tay ôm tôi. Tôi chỉ gật đầu với anh rồi tiếp tục xuống cầu thang.

Tôi nhìn quanh, không có gì ngoài một đống rác. Không còn một người nào ở đây ngoại trừ một cô gái đang nằm ngủ trên sofa, tay vẫn còn giữ chặt chiếc ly màu đỏ.

Chết tiệt, Roseanne! Trán tôi nhăn lại vì có vẻ như cô bạn của mình vẫn chưa trở lại bình thường và, ngay lập tức, tôi chuyển ánh nhìn qua người anh họ cực kì hoàn hảo của mình - người đang nằm trong góc nhà.

Theo và tôi nhìn nhau trước khi anh lắc vai tôi. Tôi nhìn toàn bộ xung quanh để xem còn ai nữa không, nhưng tôi chỉ thấy Jimson, Raphael và Jinver và Rose. Cô gái này! Tôi đã nghĩ cô ấy từ nay đã trở thành tuýp người bảo thủ rồi chứ, nhưng không.

Tôi đã rất ngạc nhiên khi một người nào đó hét vào mặt tôi, Jaxon cầm một chiếc ly màu đỏ tiến đến gần.

"So funnnn! Hôm qua đúng là vui thật! Jimboy got no jams!" - Jaxon hét lên như một gã điên. Tôi nhìn vào những gì anh ta đã uống trước khi giật nó đi.

Tôi đẩy ngã Jaxon xuống sàn, đây là những gì anh ta cần, là ngủ. Anh ta có thể phát điên lên nếu như không ngủ mất.

"Tớ thực sự không thể nhớ bất cứ thứ gì." Theo cáu kỉnh. Tôi cắn môi của mình.

---

Tôi nhìn mọi người xem họ đã tỉnh chủa mặc dù tất cả đều đang chìm vào giấc ngủ. Tôi ôm lấy đầu của mình, vì tôi cảm thấy dường như mình vẫn chưa trở lại là Jisoo của thường ngày dù đã trôi qua vài giờ kể từ đêm qua.  


Johann đã kéo Jimson ra khỏi cái bồn - nơi anh ta đang nằm lên. Jimson thậm chí vẫn có thể ngủ khi thân mình đã ướt đẫm nước từ cái bồn đó.Phần lạ là anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Johann và Theo phải cùng nhau đỡ anh ra khỏi đó. 

Tôi đang ngồi tựa đầu trên ghế sofa,  cảm thấy rất buồn ngủ và nặng nề.

"Đêm qua đã xảy ra việc gì vậy?" Raphael hỏi tôi trong khi dụi mắt.

Cái quái gì thế? Anh ta cũng không nhớ gì à? Tại sao tất cả mọi người đều say rượu đến mức không ai có thể nhớ bất cứ điều gì thế này?

"Tôi không biết, tôi cũng uống đến say mềm mà, Raphael. Cảm ơn." - Tôi mỉa mai nói.

"Tôi? Tôi đã làm gì cho cậu à?"- Raph ngây thơ hỏi tôi, Trời ạ! Anh ta thực sự không thể nhớ bất cứ điều gì sao! Raph thậm chí còn không thể nhớ rằng anh chính là lý do buộc tôi uống rượu mạnh đêm qua.

Tất cả chúng tôi đều đã tỉnh táo nên chúng tôi nằm xung quanh trong căn phòng khác bừa bộn,ra Rose đang nằm trên ghế sofa trong khi tôi đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ gần đó. Jinver đang ngủ trên quầy, Jaxon đang ngủ cạnh Jimson, Johann và Theo, tất cả đều nằm trên sàn nhà. Chân của Theo gác lên trên ngực Johann, và Jimson thì ôm Johann. 

Tôi nhìn Raphael - người tôi phát hiện ra đang nằm trên thảm.Garbiel đâu rồi nhỉ? Nhắm mắt lại, có lẽ là Gab đang ở trong phòng của anh.

Tôi mở mắt khi nghe tiếng ồn từ Gabriel, anh vừa giữ điện thoại trên tay vừa vội vã xuống cầu thang.

"Chết tiệt! Còn không mau dậy hả!" Gab nói rồi đá vào những người bạn mê ngủ của mình, có vẻ anh khá lo lắng nên tôi quyết định giúp anh đánh thức họ.

"Jinver, dậy!" - tôi thì thầm với người anh họ của tôi trong khi di chuyển anh ta. Anh thức dậy nhưng anh kéo tôi lại, ôm hôn tôi, và đó là lý do tại sao tôi đánh anh.

"EM NÓI THỨC DẬY!" - Tôi hét lên khiến anh đứng lên.

Tôi nghe thấy tiếng hét của Jimson khi cậu thức dậy nhận ra cậu đang hôn chân Theo. Tôi giữ miệng của mình lại vì buồn nôn. Ugrh! mình sẽ không thể nào hôn chân Theo dù cho có say xỉn đến mấy, không, không bao giờ!

Jimboy đứng dậy và đi về phía tôi trong khi vẫn chưa khỏi hoang mang. Johann ôm Theo với đôi mắt lờ đờ buồn ngủ. Tôi cứ nghĩ anh ta đã tỉnh táo khi kéo Jimboy ra khỏi bồn rửa mặt, lạ nhỉ? Tôi cũng thấy Theo ôm Johann trở lại.

Awwwww, tôi ship cặp đôi này mất rồi.

Gabriel bị "cưỡng ép" thức dậy, Johann và Raphael nghĩ Jax vẫn trông giống như anh đang phát điên do ảnh hưởng của rượu kể từ khi anh lắc lư hông của mình.

Tôi véo Johann và Theo cùng lúc để giúp cả 2 tỉnh rượu, cùng lúc đó, Jimboy cũng vừa bước ra từ phòng tắm.

Hiện tại, tất cả chúng tôi đều ngồi trên ghế sofa ngoại trừ Rose và Jaxon vẫn đang ngủ say. Mặc dù đang tỉnh táo nhưng vẻ mặt của chúng tôi chẳng khác nào đang mơ ngủ.

"Chuyện gì vậy, Gabo?" - Raph hỏi.

"Matthew chết rồi." 

Chúng tôi trố mắt ra trước câu trả lời lạnh ngắt của Gabriel, nếu như vừa nãy những đôi mắt này đã rất khó khăn mới có thể trụ vững, thì bây giờ chúng như sắp văng ra khỏi hốc mắt vậy. 

"Matthew? ý cậu là Matthew San Diego?" - Raph hỏi với vẻ khó tin

Tất nhiên là khó tin rồi! Tôi cũng vậy! Duh! Đêm qua, tôi vẫn còn nhìn thấy anh ta say xỉn, nhảy múa quay cuồng với các cầu thủ của BSU cơ mà... 

Trước khi uống rượu, tôi có nhìn thấy anh ta tiệc tùng như thể không có ngày mai, sau đó thì tôi chẳng nhớ gì nữa. Hóa ra, anh ta đã thật sự không-có-ngày-mai... Matthew đáng thương!

"Ừ, xác anh ta được tìm thấy vào lúc 5:00 sáng nay tại một quán coffee gần kí túc xá của chúng ta." - Gabriel giải bày trong lúc check gì đó trong điện thoại.

"Gì cơ? Thế là anh ta chết sau khi tiệc tùng cùng chúng ta à?" - Jinver hỏi

Tôi nhắm chặt mắt. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Tôi biết Matthew vì anh ấy từng là thành viên trong đội bóng rổ khi chúng tôi học năm nhất. Khi trước, anh chỉ chơi dự bị nhưng bây giờ anh là thành viên chính thức của đội. Và theo lời kể của Jinver, Matthew khá nổi tiếng, và dù sao tôi có thể sẽ chẳng biết anh nếu như Matthew không đẹp trai, tôi thậm chí còn dùng nó để đi theo anh cơ mà, haha!

"Không... không thể nào đâu. N to the O! NO!!!" - Tôi phản biện.

"Mẹ kiếp, đáng sợ quá..." - Jim nói.

Tôi cảm thấy tóc trên cánh tay của mình như dựng đứng, không phải vì vẻ đẹp của tôi, mà là vì tin tức rùng mình kia. Tôi không thể tin rằng anh ta đã chết sau khi tiệc tùng với chúng tôi. Nó còn kinh sợ hơn khi Theo cứ cố làm cho tôi cười.

"Cái loại khốn nạn nào đã làm ra điều này đây?" - Johann hỏi.

Tôi nhìn vào điện thoại của mình và thấy rằng chỉ có duy nhất một thứ trên bảng tin, một tấm ảnh làm mờ và 1 dòng trạng thái phiền toái...

Anh ta bị giết chết dã man. Tay và chân anh bị cắt nát ra. Thậm chí bạn thân của anh ta cũng mất tích theo bài báo mà tôi đọc được. Rốt cuộc tên hung thủ định làm gì...

Không lẽ... là bỏ vào tủ lạnh?

Được rồi được rồi nó chả có ý nghĩa gì cả, đóng bộ não nhỏ tuyệt vời của cậu lại nào Jisoo à. Đừng nghĩ về những thứ bẩn thỉu đó nữa.... Có vẻ như cha đã đúng, mình cần phải đi đến tu viện.

"Phòng thí nghiệm của mình, yeahhhhhh!"

Sự căng thẳng trong phòng biến mất khi Rose hét lên. Tôi nghĩ cô ấy tìm thấy cái gì đó trong vớ của Jaxon đêm qua. Rose đang.... hm... high...?

Tôi sẽ giết Rose nếu tôi biết cô đang sử dụng ma túy.

"Nhưng có vẻ cô gái kia đáng sợ hơn đây này." Jinver nói trước khi nhún vai.

Mọi người tỏ vẻ đồng ý, tôi cũng không nói gì hơn vì tôi cũng vậy.

p/s: xin lỗi vì update trễ nha, lựa ngày quốc tế hạnh phúc để update đó hahaha =))))  heol, dạo gần đây mọi thứ xung quanh khá rắc rối và mình cũng bận bịu thi cử nữa :< dù sao cũng yêu các cậu nhiều vì đã mong đợi, chúc các tình yêu của aan một ngày hạnh phúc và tiếp tục ủng hộ aan nha :3 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net