CHƯƠNG 13: NGÔI LÀNG KHÔNG YÊN TĨNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôi làng nhỏ Hyuk-oh cách thành phố Incheon 30km vốn rất yên bình. Mấy trăm hộ dân ở đây đều giữ được nét truyền thống thôn quê Hàn Quốc, họ chỉ cần vừa đủ cái ăn cái mặc chứ không yêu cầu gì khác. Cứ thế mà sống lẳng lặng qua ngày.

Điều kì lạ nhất ở ngôi làng nhỏ này chính là căn biệt thự to đùng mọc sừng sững ở cuối phía Đông làng. Đó là biệt thự của gia đình ông Kim, chủ một chuỗi những nhà hàng hải sản cao cấp và rất có thế lực ở Incheon. Ông bà Kim đã lớn tuổi nhưng chỉ có độc nhất một cô con gái, nghe đâu là bị bệnh gì đó nên cơ thể yếu ớt từ nhỏ. Ông Kim thương con bỏ không ít tiền của về đây mua đất, xây nên căn biệt thự khang trang này để cô con gái an tâm dưỡng bệnh.

Tính cho đến nay thì căn biệt thự đã tồn tại gần mười năm, nhưng lại chẳng ai thấy qua mặt cô con gái bao giờ cả. Một số trai làng cũng tò mò đêm đêm lén đứng ngoài cổng nhìn lên phòng cô thử, nhưng từ xa cũng chỉ thấy được một cái bóng ốm o xanh xao không rõ mặt, nên cũng không biết được là đẹp hay xấu. Chỉ biết rằng tiếng khóc nỉ non cô độc của cô gái luôn khiến họ có cảm giác rùng mình. Tối đến đám con trai gặp không ít ác mộng, thậm chí mất ngủ suốt mấy ngày khiến chẳng còn ai dám tới gần căn biệt thự nữa.

Ngoại trừ chuyện đó ra thì mọi thứ vẫn rất yên ổn. Ông bà Kim rất tốt bụng, không kiêu căng hợm hĩnh. Nhất là bà Kim luôn giúp đỡ người dân trong làng nên rất được mọi người yêu mến kính trọng.

Nhưng rồi suốt một tháng qua ngôi làng nhỏ này bỗng trở nên tang tóc, tiếng khóc lóc, tụng kinh, đưa tang ở khắp nơi. Người dân trước kia vốn thân thiện thì nay nhà nhà đều đóng kín cửa kể cả ban ngày. Nếu có việc cần ra ngoài gấp thì cũng đi thành nhóm đông người, bởi trong làng xuất hiện tin đồn có Quỷ ăn thịt người.

Quỷ có thật hay không thì chưa ai từng thấy, nhưng người chết thì có thật. Không dưới chục mạng. Ngay đến cảnh sát thành phố được cử xuống hiện trường nhưng cũng đành bó tay, thậm chí không ít người còn nôn thốc nôn tháo khi trông thấy hiện trượng.

Thân xác tử thi tất cả đều không còn nguyên vẹn, nhưng sau khi điều tra pháp y thì đính xác là dấu cào xé của thú, chỉ có điều không giống bất kì con thú nào. Ngay cả dấu răng cũng có vẻ giống người ngoại trừ thêm mấy vết răng nanh sâu hoắm, rõ nét. Không phải là quỷ thì là gì đây.

Gia đình nhà họ Kim cũng không ngoại lệ, cánh cổng sắt to đùng luôn đóng chặt. Đám bảo vệ cao to luôn đứng gác ở xung quanh, một con ruồi cũng đừng hòng lọt vào. So ra với những người dân ở đây thì gia chủ nhà này hẳn phải an toàn hơn đến mấy lần.

Trái ngược với suy đoán của mọi người, ông Kim trong lòng như lửa đốt, bóp bóp ngón tay đi qua đi lại trong phòng khách. Bà Kim thì thút thít trên ghế so-pha, còn đám gia giân đứng hầu bên cạnh thì mặt mũi đều tái xanh tái mét. Phía dưới sàn nhà bóng loáng, một thi thể trùm khăn trắng muốt trùm kín, máu từ ổ bụng vẫn còn rỉ ra âm ẩm.

Đột nhiên ông Kim dừng lại, hít một hơi thật dài rồi phất tay ra lệnh cho bọn người làm.

- Đem mấy bình xăng tới đây.

Bà Kim bừng tỉnh, đứng dậy hét lên:

- Ông, ông muốn làm gì?

- Làm gì à? Bà hỏi tôi muốn làm gì sao? Tôi phải đốt chết con yêu nghiệt đó.

- Ông điên rồi. Nó là con gái chúng ta mà.

Ông Kim vội chụp lấy hai vai vợ mình, lay mạnh.

- Bà tỉnh lại đi. Con gái chúng ta đã chết, nó chỉ là một con quỷ, một con quỷ không có nhân tính.

- Không. Tôi chỉ có một đứa con gái này thôi. Tôi sẽ không để ông giết nó đâu. - Bà Kim nước mắt rơi đầy mặt, gào lên nức nở. - Ông có giết thì giết cả tôi luôn đây này.

Trên gương mặt già nua của ông Kim, hai dòng lệ cũng chảy từ lúc nào. Nhưng ông buộc phải nuốt chúng vào lòng mà nói:

- Bà còn không nhận ra sao? Đã ảnh hưởng tới mạng người rồi, hơn mười mạng người đó, bà có biết không. - Rồi ông chỉ vào cái xác nằm bất động bên dưới. - Trước tôi còn cố làm ngơ nhưng giờ ngay cả Ok-Ji đã chăm sóc nó suốt mười năm qua, luôn coi nó như em ruột mà nó còn nỡ ăn sạch đến từng núm ruột cuối. Bà nghĩ nó có còn là con gái bà nữa hay không? Bà không thấy có lỗi với Ok-Ji sao?

Lời nói của ông Kim như cứa vào lòng bà. Nhìn vào thân xác cô hầu gái hiền lành, hôm qua vẫn còn cười tươi an ủi bà mà giờ... Bà Kim không còn sức nữa, ngồi phịch xuống sàn, cuối cùng chỉ biết khóc.

Ông Kim quệt nhanh nước mắt, quay lại quát:

- Sao còn đứng đó? Mau đem xăng lại đây nhanh!

Đám gia nhân luống cuống gật đầu rồi vội chạy đi. Một lúc sau đã mang năm sáu bình lớn tới. Ông Kim dẫn đầu mọi người tiến lên lầu hai, đi về phía dãy phòng cuối, phòng của con gái ông. Căn phòng gần như là rộng nhất nhà, cửa sổ hai mặt hướng về phía đồng trống bên ngoài làng và khu vườn hoa của biệt thự. Từ khi chuyện xảy ra ông đã cho người dùng ván gỗ đóng kín cả hai cửa sổ lại, ngay cả ánh sáng cũng không lọt qua được. Bên ngoài thì dán chi chít những lá bùa vàng đỏ chói mắt, máu chó tạt lên thành vết sền sệt.

Chưa tới cửa chính của phòng tiếng mõ lẫn tụng kinh đã vang lên dồn dập. Ngồi xếp bằng trước cửa là một vị pháp sư trung niên khoác đạo bào vàng chói không ngừng gõ mõ, miệng lầm rầm tụng niệm. Ba vị đồ đệ phía sau cũng ngồi xếp bằng nhắm mắt làm theo sư phụ mình. Trên trán mỗi người mồ hôi lạnh đổ ra ướt đẫm.

Phía trước của dựng lên hai khối đá hình thù kì dị, nối với nhau chi chít những sợi tơ tẩm máu chó cùng những lá bùa cỡ lớn ở phía trên. Đến càng gần mọi người mới càng nghe rõ tiếng gào thét, cười rú rùng rợn bên trong phòng, đang không ngừng chửi rủa.

- Lão hòa thượng ngươi muốn giam cầm ta sao? Không muốn chết sao? Nếu ta thoát ra được ta sẽ ăn sạch ngũ tạng của ngươi, uống cạn máu của ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh. Ngươi có nghe không, lão hào thượng khốn kiếp!

Kim lão gia mặt mày xám xanh, bước từng bước nặng chịch tới gần đạo sư vội hỏi:

- Liệu con gái tôi có còn cứu được không?

Vị đạo sư ngừng tay, giương ánh mắt thống khổ nhìn người đàn ông trước mặt mà thở dài:

- Kim lão gia, lão đạo đã nói rồi, tiểu thư vốn đã đi đầu thai từ tháng trước, thân xác bây giờ đã bị một con quỷ chiếm cứ. Chỉ có thể diệt, không thể giữ.

Ông Kim vốn biết điều đó, nhưng ông vẫn hi vọng một cơ may nhỏ nhoi nào đấy. Nắn bóp mấy ngón tay như muốn bẻ gãy chúng, ông đau lòng mà ra lệnh:

- Tưới xăng. Đốt hết căn phòng này cho ta.

Đám gia nhân dạ một tiếng. Bỗng từ bên trong phòng phát ra những tiếng nhu mì, giống hệt như con gái cưng của ông trước đây.

- Cha ơi, con là Jul Ah đây. Con đói quá, cha ơi, thả con ra đi mà cha, con đói lắm cha ơi.

Như một phát súng nổ trong đầu Kim lão gia, cả người ông run lên bần bật, trên mặt rơi đầy nước mắt thống khổ. Kim phu nhân không biết đã chạy lên lầu từ lúc nào, khóc lóc chạy đến.

- Con ơi con, mẹ đây con. Mẹ sẽ không để ai làm hại con đâu.

Ông Kim dường như không còn sức ngăn cản, để mặc vợ mình lão đến trước cửa đập lên điên cuồng.

Vị đạo sư thấy vậy liền đẩy Kim phu nhân sang một bên, nói:

- Đừng để con quỷ này đánh lừa. Nếu nó thoát ra được thì hậu quả thật khôn lường.

Từ bên trong phòng vang lên tiếng hừ lạnh độc ác:

- Hòa thượng khốn kiếp, dám phá hư chuyện của ta.

Rầm một tiếng, cánh cửa phòng bằng gỗ dày cui bị đục liền hai lỗ. Từ bên trong hai cánh tay dài nhọn thò ra như hai cây sào đâm xuyên ngực lão đạo sĩ. Ông hự một tiếng, máu tươi tràn ra khóe miệng.

Cố chút hơi tàn trụ lại, ông phun chính máu mình lên mấy lá bùa nói với đám đệ tử phía sau:

- Đến Seoul...tìm pháp sư Seung Hee...

Nói xong mấy lời cuối cùng vị đạo sư bị hai cánh tay như lò xo kéo xuyên qua cánh cửa vỡ nát. Một tiếng hét thảm thiết vang lên, vô số máu thịt bắn ra từ bên trong căn phòng đen ngòm.

Bà Kim đang đứng bên cạnh do dự không biết có nên tiến vào hay không thì bỗng vật tròn nặng văng ra lăn dưới chân bà. Nhìn lại thì chính là đầu của vị đạo sư vừa rồi khiến bà giật mình ngất xỉu. Nhưng chưa kịp ngã xuống đất thì hai cánh tay dài đẫm máu lại thò ra đỡ lấy bà kéo tuột vào trong phòng.

Ông Kim lập tứng bừng tỉnh chạy tới đứng bên ngoài lớp bùa quát:

- Yêu nghiệt, mày muốn làm gì. Bà ấy...bà ấy là mẹ của mày đó.

Giọng cười đầy yêu mị vang lên:

- Cha à. Mẹ ở với con rất an toàn. Nhưng con hiện giờ rất đói, nếu đói quá không biết chừng con sẽ...

Nghe đến đây Kim lão gia rùng mình, dậm mạnh chân xuống đất. Khó khăn lắm mới thốt được nên lời:

- Mày lại còn muốn ăn thịt người nữa sao? Tao dù có chết cũng không để mày hại thêm ai nữa.

Hai cánh tay giận dữ vút ra, nhưng vừa chạm với lớp dây tơ nhuốm thêm máu của vị đạo sư liền giật mạnh, khiến con quỷ bên trong rú lên đau đớn.

- Được rồi, không thịt người thì không thịt người. Không phải trong làng có rất nhiều gia súc sao. Dùng bọn chúng lót dạ cũng tốt. Nhanh đi, con đói lắm rồi. Nếu không con sẽ ăn một cánh tay của mẹ trước, rồi lại tới cánh tay kia, rồi lại xuống dưới chân. Cha à, cha không muốn mẹ phải chịu đau đớn như thế chứ.

Tiếng cười độc ác từ trong phòng vang ra khiến đám người bên ngoài lạnh toát.

- Mày..! - Ông Kim run lên bần bật không rõ vì sợ hay vì giận. Quát với đám gia nhân. - Đi, nhanh vào làng đem gia súc về đây, càng nhiều càng tốt. Phải mua được bằng bất cứ giá nào.

Chỉ cần không đụng tới mạng người nữa thì ông không tiếc bất cứ giá nào. Ông đã mất con, không muốn mất thêm vợ nữa. Mà nếu cứ giữ con quỷ này lại thì cũng không phải cách tốt, chỉ sợ mấy lá bùa này sẽ không giam nó được lâu.

Chợt nhớ tới mấy lời cuối của vị đạo sư ông Kim quay lại ra hiệu cho mấy vị đồ đệ đang ôm đầu thầy mình mà khóc xuống dưới nhà.

"Xem ra phải nhanh chóng đến Seoul một chuyến." - Kim lão gia bấm bụng thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net