CHƯƠNG 20 - BẠCH DẠ VƯƠNG (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Cám ơn những bình luận gần đây của mọi người là động lực giúp mình hoàn thành tốt chap này. Đọc chap...dzui dzẻ... Mua Hoa ha ha ha~~~~

Bạch Dạ Vương Jul Ah quên hẳn đau đớn, lớp da bên ngoài không ngừng tróc ra để lộ những cơ thịt đang phình ra liên tục. Thật ra để hộp nguyên thần ở lại trong dinh thự là một canh bạc nguy hiểm của ả, chỉ khi nào lấy lại được thực lực Yêu Vương ả mới thật sự kết hợp hoàn toàn nguyên thần trở lại. Dù Miyoung bất ngờ xuất hiện nhưng ả tin rằng mọi chuyện vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát, nào ngờ đám Bạch Dạ con của ả lại bị tiêu diệt sạch sẽ. Ả không nghĩ ra được kẻ nào lại có thể lợi hại đến vậy.

Câu trả lời nhanh chóng đập vào mắt Jul Ah. Taengoo đã đeo lại mặt nạ Miêu Nữ, bay lơ lửng trên đầu dinh thự của Kim lão gia nhìn ả khiêu khích. 

Jul Ah hống lên một tiếng tức giận tỏa yêu khí cuồn cuộn lao tới. Còn Taengoo cũng khẩn trương hét lớn ra hiệu:

- Làm đi!

Lúc này Yuri đang đứng ở trong trận pháp, thủ thế tấn cơ bản của karate không ngừng hít thở nhịp nhàng. Pháp sư Seung Hee ngồi xếp bằng ở bên ngoài, hai tay kết ấn khiến trận pháp phát sáng kích thích luồng long khí của Yuri trở lại. Cảm nhận được sức mạnh đang chảy tràn trong người Yuri hét lớn một tiếng, giơ nắm đấm lên vận hết toàn bộ sức lực của mình giáng xuống chiếc hộp gấm.

Một tiếng nổ chát chúa vang lên kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Jul Ah. Cả người ả giật bắn lên như bị dòng điện hàng triệu vol chạy qua, rơi bịch xuống bên dưới giữa những căn nhà đang cháy dở trong làng.

Jul Ah giãy giụa điên cuồng lăn vào trong đống đổ nát, lớp da người bọc bên ngoài rách toạt khiến cơ thể ả không ngừng phồng to lên.

- Cái quái gì thế này?

Jul Ah quay cái đầu to bè như xương khô của mình qua,  đã trông thấy một đám cảnh sát chĩa súng về phía mình, cả chục cái miệng không ngừng há hốc.

Ả thầm kêu lên may mắn, cái cổ tự động kéo dài ra lao đến như một con rắn. Cái miệng rộng nhanh chóng ngoạm lấy nuốt trọn nửa người của viên cảnh sát đứng trước nhất.

- Giết! Giết con quái vật đó nhanh!

Hơn mười viên cảnh sát hét lên hoảng loạn, đồng loạt bóp cò xả đạn liên tục vào đống thịt to lớn của Jul Ah nhưng chẳng đủ gãi ngứa cho ả.

Những viên cảnh sát này cũng thật xui xẻo. Nếu họ có thể đến gần được dinh thự hơn thì đã không phải bỏ mạng oan uổng như vậy. Chỉ vì lo lắng và nghi ngờ chỉ dẫn của Soo Young nên họ vẫn còn tìm kiếm ở vòng ngoài, để rồi đụng phải Jul Ah đang cần phải bổ sung năng lượng gấp.

Tiếng súng vang lên ầm ỹ trong làn mưa, ngoại trừ Yuri và Seung Hee đang bên trong trận pháp ra tất cả những người khác đều nghe thấy. Taengoo là người chứng kiến đám cảnh sát bị hạ đầu tiên nhưng ả làm ngơ, cho rằng đó không phải việc của mình. Hôm nay ả ở đây để giúp nhân loại, Long tộc, thậm chí cả Gumiho là quá đủ với ả rồi.

Riêng Gumiho vì phải mang theo một Miyoung yếu ớt bên cạnh khiến nàng không thể đuổi kịp Jul Ah được. Khi đến nơi thì đám cảnh sát chỉ còn là một đống thịt vụn, còn thủ phạm đã lẩn đi mất.

Miyoung đẩy Gumiho qua một bên khi cả hai đáp xuống đất, cô vội chạy tới chỗ một viên cảnh sát đang hấp hối, nửa phần thân dưới đã biến mất, cho dù có là thần tiên cũng khó cứu sống được. Miyoung cũng biết điều đó nhưng cô không thể ngồi yên được, dùng chút linh khí còn sót lại cố duy trì hơi thở cho viên cảnh sát này.

Viên cảnh sát yếu ớt cảm động, mở cái miệng ngập tràn máu ra khó khăn nói:

- Làm ơn,...hãy...bảo vệ...

Viên cảnh sát nói chưa hết câu thì chiếc xe cảnh sát của Soo Young đã đến nơi. Lúc bên ngoài làng nghe tiếng súng vang lên dồn dập thì lòng cô đã như lửa đốt. Một linh cảm xấu lóe lên khiến cô bất chấp tất cả chạy hết tốc lực.

- Sea Ha!

Soo Young vội vàng nhảy ra khỏi xe, không còn giữ được vẻ bình tĩnh hàng ngày nữa.

- Sea Ha! Cố lên, cậu có thể làm được mà. Cố lên!

Soo Young nắm chặt lấy bàn tay đẫm máu của Sea Ha siết nhẹ. Nhưng Sea Ha chỉ cười với cô được một cái rồi nhẹ nhàng gục xuống.

- Không! Sea Ha! Không!

Soo Young gào lên, móc khẩu súng bên hông ra đứng nhanh dậy. Miyoung vội kéo cô lại, hốt hoảng:

- Chị muốn làm gì?

- Chị phải giết con yêu quái đó! - Soo Young nói trong phẫn nộ, đôi mắt đã nổi đầy gân đỏ ướt nhòe.

Gumiho đứng ở phía sau, khịt mũi:

- Chỉ dựa vào ngươi.

Soo Young tức giận chỉ vào Gumiho lớn tiếng mắng:

- Là ngươi! Nếu không phải vì ngươi đã thả bọn yêu quái đó ra thì đâu có chuyện như thế này. Bây giờ ngươi đã vừa lòng chưa?

Gumiho cười lạnh, nhẹ nhàng đáp:

- Loài người các ngươi có chết hết cũng chẳng liên quan gì đến ta. Huống chi đám người này là do ngươi phái đến, sao lại đổ hết lên đầu ta như thế. Kẻ đã hại chết bọn chúng chính là ngươi mới đúng, Soo Young à.

- Ngươi!

Soo Young tức giận muốn bước tới ăn thua đủ nhưng Miyoung đã chắn lại, dù cô có hiền lành đến đâu cũng không thể làm ngơ được:

- Đủ rồi! Hai người cãi nhau vậy đủ chưa. Việc quan trọng bây giờ là phải tìm ra con yêu quái đó.

Soo Young hít một hơi thật sâu, quét mắt nhìn Gumiho không chút thiện ý. Gumiho vốn chẳng để Soo Young vào mắt, ung dung nói:

- Vậy ngươi có tự hỏi vì sao Bạch Dạ Vương lại vội vã chạy về đây không? Ta nghĩ nguyên thần của ả còn ở trong làng này, và hẳn nó đã bị phá hủy rồi.

Miyoung chợt kêu lên vui mừng:

- Là bà nội. Nhất định là bà nội rồi. Vậy là Yuri unnie đã làm được.

Gumiho cắt ngang: 

- Đừng vội mừng. Bạch Dạ Vương đang rất tức giận, e rằng ả đang tìm hai người đó để trả thù đấy.

Mặt của Miyoung trở nên tái mét:

- Chúng ta phải đi cứu họ ngay.

- Ta sẽ đi, không phải với các ngươi. - Gumiho xoay người đã bay lên cao hơn năm mét, nói, - Hi vọng hai ngươi sẽ không làm mồi ngon cho Bạch Dạ Vương khi ta quay lại đây.

Nói xong Gumiho cười một tràng nhẹ bay vút về phía dinh thự. Soo Young ở bên dưới gầm lên tức tối:

- Ngươi nói cái gì hả? Có giỏi thì đứng lại đây.

Miyoung vội ngăn lại:

- Đừng mà unnie, cô ấy muốn tốt cho chúng ta thôi. Vừa rồi cô ấy đã dùng thần thức kiểm tra xung quanh đây rồi, rõ ràng ở đây sẽ an toàn hơn.

Soo Young tức giận gạt tay Miyoung ra:

- Nếu em muốn an toàn thì cứ ở lại đây. Những cảnh sát này đều vì chị mà chết, chị không thể hèn nhát trốn ở đây được.

Miyoung khổ sở nói:

- Em cũng không nói hai ta sẽ chờ ở đây mà.

Cô nhắm mắt lại, cố tập trung tinh thần lực. Đôi cánh bằng khí một lần nữa lại hiện ra. Nhờ Gumiho mà cô có thời gian khôi phục được một chút sức lực, tin rằng bay từ đây đến dinh thự cũng không vấn đề gì.

Soo Young cũng ngạc nhiên nhìn Miyoung không giống như những gì cô từng biết nữa. Thậm chí cô còn chưa bao giờ thấy bà Seung Hee tạo được một đôi cánh như thế này.

Khi Gumiho đến khu vực dinh thự đã gặp ngay phải đối thủ truyền kiếp, Cửu Vĩ Miêu Vương Taengoo. Cả hai trừng mắt nhìn nhau tưởng chừng như có tia đẹn xẹt qua xẹt lại ở giữa.

- Ngươi đến đây làm gì?

- Ngươi dám nói thế với ân nhân của ngươi sao?

Gumiho nhếch môi, để lộ một bên răng ranh của mình:

- Ta không nhớ đã được ngươi cứu giúp bao giờ cả.

Taengoo nở nụ cười ám muội:

- Ậy, là ta đang nói tới chủ nhân của ngươi kia. Thôi kệ đi, ta chỉ nghĩ nếu ả chết thật thì con cáo nhỏ hư đốn như ngươi sẽ buồn lắm đấy.

- Ai nói ả là chủ nhân của ta kia chứ. Ta còn nghi ngờ ngươi thông đồng với Bạch Dạ Vương gây ra những chuyện này. Dù sao ả ta cũng là một trong Thập Đại Yêu Vương, không lẽ Yêu tộc sẵn sàng bỏ qua ả sao?

Taengoo cười lớn: 

- Tin hay không thì tùy nhưng với bọn ta thì Bạch Dạ Vương thật sự là một cái gai trong mắt. Yêu Đế ngài ấy chắc hẳn cũng đồng ý với ta thôi.

Gumiho chợt sững người lại, đôi đồng tử hơi mở ra khi nhớ tới vị Yêu Đế lần trước, người đã mang đến cho cô một cảm giác rất quen thuộc.

- Vạn Tuế Yêu Đế đó,...không phải là Vạn Tuế Yêu Đế mà ta từng biết. Hắn là ai, dường như ta đã gặp hắn ở đâu rồi nhưng không thể nào nhớ ra được.

- Mơ đi. Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu. - Taengoo lè lưỡi đáp lại.

Gumiho cười cười, hơi quay đầu nhìn thấy bóng sáng của Miyoung đang bay tới gần, nói:

- Vậy ta sẽ nói cho con bé đó biết Đậu Đậu của nó đáng yêu đến thế nào.

Taengoo lập tức meo lên như bị dẫm phải đuôi:

- Nè, ta cấm ngươi nghen!

Ai chứ Gumiho chắc chắn sẽ làm thật, số người trên đời này có thể khiến nàng phải nể mặt đếm trên đầu ngón tay. Mà Taengoo chắc chắn không nằm trên số đó.

Nàng quay lại, tập trung âm ba vào cuống họng định nói gì đó. Nhưng rồi một giọng trầm khàn quen thuộc vang lên bên dưới dinh thự, ôn nhu gọi tên nàng:

- Gumiho, cô đã trở lại?

Gumiho sững sờ nhìn xuống, Yuri, bà Seung Hee cùng vợ chồng Kim lão gia dắt nhau ở khu vườn bên dưới, sau lưng là căn hầm rượu đang bốc cháy dữ dội.

Nhìn toàn bộ những vết rách trên quần áo Yuri, nàng biết cô vừa trải qua những nguy hiểm thế nào. Nàng nhanh đáp xuống, vừa muốn bay vào lòng Yuri vừa nhớ lại cái tát khiến nàng cố làm mặt lạnh, nhưng cử chỉ lưỡng lự đó đã hoàn toàn phản bội nàng.

Yuri không nghĩ nhiều như vậy, vừa thoát ra khỏi cửa tử khiến cô quên hết mọi thứ, nhào tới ôm chầm lấy Gumiho trong vòng tay của mình, nâng lên xoay một vòng cười lớn.

- Ngươi...ngươi làm gì vậy. Mau bỏ ta xuống.

Gumiho xấu hổ nói nhưng lại không quá giãy dụa. Lúc này Miyoung cũng đã tới, nàng cùng Soo Young đáp xuống bên cạnh Seung Hee, nhào vào lòng bà mà thút thít nhưng khi nhìn thấy Yuri và Gumiho bên nhau lại khiến cô thấy xót xa khôn tả.

Taengoo đáp xuống đất, coi khinh những màn mùi mẫn thế này. Ả ta liếc liếc sang Miyoung, thật sự cũng rất muốn được nhào vào lòng cô lúc này để bổ sung linh khí mà mình vừa tiêu hao. Nào ngờ cả Soo Young lẫn Miyoung vẻ mặt đều khẩn trương đưa tay thủ thế trước Taengoo bởi hai người đều cảm nhận được yêu khí phát ra từ ả.

Bà Seung Hee ho khan một tiếng, bước tới xoa nhẹ lên đầu Miyoung bảo:

- Bình tĩnh nào, hai đứa, không được thất lễ. Đây là Miêu Vương Taengoo, lần này cũng nhờ có ngài ấy mà ta mới được cứu đấy.

Miyoung tin tưởng vào bà nội mình tuyệt đối liền thả lỏng cơ thể. Hơn nữa cô cũng cảm giác được ẩn dưới lớp mặt nạ mèo kì quái đó là một bóng dáng rất quen thuộc. Chỉ không nhớ nổi là ai. Soo Young thì vốn không có cảm tình với Yêu tộc, tuy đã hạ vũ khí xuống nhưng ánh mắt dè chừng vẫn còn lưu lại.

Lúc này bà Seung Hee mới có cơ hội nắm tay Miyoung, nhìn cô cháu gái này một cách trìu mến:

- Cháu đã thật sự trưởng thành rồi, Miyoung. Cha mẹ cháu ở trên trời sẽ rất tự hào về cháu.

Miyoung sụt sịt nói:

- Bà nội thật sự không trách cháu sao?

Bà Seung Hee nhíu mày: 

- Sao ta lại phải trách cháu?

- Vì cháu đã giấu bà bao lâu nay. Thật ra cháu còn giấu bà rất nhiều chuyện khác, nhưng....

Bà Seung Hee mỉm cười hiền từ, ngăn Miyoung lại:

- Cháu không cần phải tự trách. Bà đã nói rồi, khi nào cháu thật sự sẵn sàng thì hãy kể với bà. Bà thì, lúc nào cũng tin tưởng vào cô cháu ngoan này của mình cả.

Miyoung lúc này mới bật khóc thật sự, òa vào lòng bà Seung Hee nức nở. Chỉ cần tưởng tượng tới cảnh bà nội không còn trên đời này nữa đã khiến cô đau đớn đến mức nào.

Yuri đứng một bên nước mắt cũng lăn dài khi thấy cảnh hai bà cháu thân thiết, làm cô nhớ tới bố mẹ của mình, cả ông anh trai ngốc nghếch kia nữa. Tự hỏi không biết bây giờ họ đang làm gì ở nửa vòng trái đất bên kia.

Yuri không hề nhận ra mình vẫn còn đang ôm ghì Gumiho trong lòng, cơ thể mềm mại không xương của nàng khiến cô thật sự không muốn buông ra. Gumiho cũng vậy, đã lâu rồi nàng không cảm nhận được hơi ấm khiến nàng cảm thấy an tâm thế này, nhất thời đắm chìm vào trong đó. Nhưng khi chứng kiến ánh mắt ám muội của Taengoo nàng liền xấu hổ đưa tay nhéo mạnh vào eo Yuri.

- Ái, sao lại nhéo tôi.

Yuri kêu lên ai oái thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ thấy Gumiho đã lui lại, xấu hổ đỏ mặt đứng cúi gầm ở một bên liền cười ồ lên một tràng. Sau những cơn thập tử nhất sinh thì trận cười này thật quý giá với tất cả.

Taengoo thật sự không thể chịu đựng cái không khí này thêm được nữa. Liền nghiến răng dậm chân lớn tiếng nói:

- Nè, các ngươi phè phởn cái gì chứ. Bộ Bạch Dạ Vương chết rồi sao? Chừng nào chưa thật sự tiêu diệt được ả các ngươi đừng hòng sống yên ổn.

Cả bọn nhìn nhau gật đầu. Dù Bạch Dạ Vương đã giảm đi một nửa sức mạnh nhưng bọn Yuri cũng chẳng khá hơn. Đủ đương đầu với Bạch Dạ Vương lúc này có lẽ chỉ mình Gumiho với Taengoo, dĩ nhiên trong trường hợp hai người hợp lực với nhau. 

Bà Seung Hee chậm rãi đứng dậy, bước tới trước nói:

- Bạch Dạ Vương chắc chắn vẫn còn ở trong làng, ả không đủ sức để rời khỏi đây bởi ngôi làng gần nhất cũng cách hơn hai mươi cây số. Lựa chọn duy nhất của ả chính là dùng máu thịt của chúng ta để hồi phục số nguyên thần bị phá. Yuri, Miyoung, Soo Young, cả ba đứa tới bảo vệ cho vợ chồng Kim lão gia. Ta sẽ cùng Gumiho và Taengoo hợp lực tiêu diệt con yêu quái đó.

Yuri và Soo Young hơi bất mãn nhưng cũng làm theo lời bà, cả năm người cùng tập trung vào một chỗ.

Taengoo khoanh tay đứng một bên, nhếch mép cười khẽ:

- Dựa vào bà lão như ngươi. Tay còn không cầm nổi gậy kia kìa.

Bà Seung Hee chỉ cười nhẹ, hai tay giơ cao quyền tường của mình lên, miệng lầm bầm một câu chú niệm rồi đóng mạnh gậy xuống đất. Một vòng tròn màu vàng nhạt bắn ra lan khắp làng mang theo linh khí thuần khiết không thua gì "Thần Quang" mà Miyoung từng thi triển.

Ngay cả Gumiho lẫn Taengoo cũng cảm thấy khó thở khi ở trong vòng sáng đó thì nói chi là Bạch Dạ Vương. Trong khu vườn hồng nằm bên ngoài dinh thự vang lên tiếng hống giận dữ của ả, cùng với những bước tiến rầm rầm ngày một gần hơn. 

Nhưng điều khiến mọi người không thể tin được chính là một luồng yêu khí kinh khủng khác đang tỏa ra ngay trong nhóm năm người phía sau.

Miyoung và Soo Young cùng quay đầu lại thì tiếng hét thảm thiết của Kim lão gia đã vang lên. Kim lão phu nhân từ đầu tới cuối không hề nói một tiếng nào bỗng dưng nổi điên, chỉ dùng tay trần đã đâm xuyên từ lưng qua ổ bụng của Kim lão gia rồi nhanh như chớp khống chế lấy Kwon Yuri, cánh tay trắng bệch xương xẩu đặt lên cổ cô rít lên:

- Dừng ngay trận pháp đó, nếu không ta sẽ giết nó.

Gumiho khẩn trương lao tới trong khi bà Seung Hee vẫn còn do dự. Kim lão phu nhân vận thêm lực, cái móng tay bén nhọn đã cứa nhẹ một đường trên cổ Yuri đến ứa máu.

- Làm ngay đi!

Miyoung cũng hét lên:

- Bà nội, làm theo lời bà ta đi!

Bà Seung Hee đành phải rút quyền trượng của mình lên. Trận pháp khổng lồ lập tức bốc hơi thành luồng khói nhạt trong tích tắc, riêng bà bị pháp lực phản phệ miệng ọc ra một ngụm máu tươi.

- Bà ơi!

Miyoung đau lòng chạy tới chỗ bà của mình. Vì quá lo lắng cho Yuri mà cô quên mất dừng trận pháp đột ngột sẽ phải trả giá lớn thế nào. Bà Seung Hee run rẩy cố đứng vững bằng quyền trượng của mình, phẩy tay ra hiệu rằng bà vẫn ổn.

Soo Young thủy chung vẫn chĩa mũi súng vào Kim phu nhân, tuy không giết được bà ta nhưng cũng giúp Yuri lợi dụng cơ hội thoát ra được. Ánh mắt của hai người giao nhau ngầm hiểu ý, nhưng Soo Young chưa kịp bóp cò thì một khối thịt khổng lồ từ phía trên rơi ập xuống.

Bạch Dạ Vương đã xuất hiện, trông ả chẳng khác gì một đống thịt bừa bộn không chân, tám cánh tay dài thòn cắm xuống đất như chân nhện, cái đầu lâu khổng lồ còn dính lại mái tóc dài đen nhánh phía trên gáy. Cái cổ trắng bệch không chút máu có thể tự động kéo dài một cách quái dị.

- Soo Young!

Yuri hét lên, hoàn toàn không để ý cổ mình vừa bị cắt sâu thêm một chút. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra Gumiho đã kịp kéo Soo Young sang một bên, ngay chính nàng cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy.

Nhưng chẳng ai có thể vui mừng nổi lúc này. Một mình Bạch Dạ Vương đã khó đối phó, huống chi Yuri đang bị bắt làm con tin.

Bạch Dạ Vương cười lên the thé, nhích cái thân khổng lồ về phía Kim phu nhân và Yuri.

- Các ngươi cho rằng ta không có kế hoạch dự phòng sao? Ôi, con gái của ta, con làm tốt lắm.

Kim phu nhân gật đầu cười ác độc, rũ mình làm bộ da bên ngoài rách toạc hiện nguyên hình một con bạch dạ quỷ trưởng thành. Ả nói:

- Các ngươi đã quá coi thương khả năng ẩn mình của Bạch Dạ tộc chúng ta rồi. Nhưng điều ta thật sự không ngờ, Miêu Vương, ngươi lại bắt tay cùng con người và Long tộc tấn công đồng loại của mình sao?

Taengoo vẫn là đứa thản nhiên nhất trong đám, nhếch miệng meo lên:

- Ngậm cái mồm thối của ngươi lại đi. Ai thèm làm đồng loại với ngươi chứ. Sự tồn tại của ngươi là nỗi ô nhục tới Yêu Tộc bọn ta.

Bạch Dạ Vương cười lên khiến hai hàm răng va vào nhau canh cách:

- Được thôi. Vậy các ngươi cùng chết với nhau đi.

Rồi ả quay lại ra lệnh của Kim phu nhân. Bà ta cười lên the thé, gật đầu, nhanh chóng đẩy Yuri không sức phản kháng nằm sấp xuống lớp đất ẩm ướt, một chân đạp lên lưng ghì chặt trong khi kéo cánh tay trái của cô ngược trở lên.

Gumiho lửa giận bốc lên ngùn ngụt, luồng yêu khí tỏa ra cuồn cuộn thậm chí còn hơn cả lúc nãy, bốn cái đuôi đã xuất hiện khiến Taengoo ở cạnh bên cũng không tự chủ được nuốt nước bọt cái ực.

- Bọn khốn các ngươi muốn làm gì? - Gumiho rít lên ken két.

Kim phu nhân cười lên một tràng khanh khách:

- Làm gì ư? Nhìn đây!

Cánh tay còn lại của bà ta bật ra lưỡi vuốt to bén ngót, lạnh lùng chặt xuống một nhát thật ngọt đến tận bả vai. Chỉ biết Yuri hét lên một tiếng đau đớn nhưng không lớn bằng Gumiho và Miyoung lúc này.

Gumiho với gương mặt quỷ hồ dữ tợn, nước mắt đau đớn tuôn ra ướt đẫm.

- Bạch Dạ Vương! Ta phải giết ngươi!

Trong khi tất cả mọi người, tất nhiên trừ Taengoo, đều muốn xông vào nhưng Kim phu nhân đã phe phẩy cánh tay tuôn máu không ngừng của Yuri ra, nói:

- Ậy, đừng nóng chứ. Nó vẫn chưa chết mà.

Ả đạp mạnh chân hơn khiến Yuri không ngừng hét lên vì đau đớn, tiếng khóc của cô khiến con tim của mọi người ở đây gần như tan nát. Nhưng vì tính mạng của Yuri không ai dám nhích lên nữa.

Nhưng đột nhiên Taengoo hét lên:

- Không được. Phải ngăn ả lại, không cho ả ăn cánh tay đó.

Trong tất cả chỉ có mình bà Seung Hee là sực tỉnh hiểu vì sao. Taengoo cũng chẳng có thời gian giải thích, đích thân lao tới nhưng Bạch Dạ Vương đã nhích cái thân to đùng chắn hết mọi lối. Cái cổ dài vươn ra lao tới đớp lấy cánh tay của Yuri nhanh chóng nuốt vào bụng.

Ngay lập tức cỗ yêu khí tà ác cực kì hung hãn của Bạch Dạ Vương bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cả người ả không ngừng rung lên, phình to ra. Bên dưới thân mọc thêm bốn cái chân úc núc như chân voi cùng một cái đuôi dài nhọn không da.

Taengoo thầm kêu không ổn, vung roi toan tấn công nhưng cái đuôi khổng lồ của Bạch Dạ Vương đã quét trúng đánh ả bay rầm vào trong dinh thự đổ sập một mảng tường.

Bạch Dạ Vương cười lên một tràng như sấm nổ:

- Không ngờ. Thật không thể nào ngờ được. Long Thần, là máu thịt của Long Thần. Chỉ mới một cánh tay mà ta đã có được thực lực Yêu Vương đỉnh phong rồi.

Chợt ả ngừng lại, đôi mắt đỏ ngầu tham lam nhìn sang Yuri đang quằn quại phía bên dưới.

Tất cả đều nhận ra Bạch Dạ Vương muốn làm gì liền dồn hết sức đồng loạt lao tới. Nhưng người có thực lực nhất lúc này chỉ có mình Gumiho mà thôi, với bốn đuôi của mình nàng đã miễn cưỡng có được thực lực Yêu Vương trung cấp, cộng thêm tốc độ như u linh quỷ mị dễ dàng lách qua khỏi những cánh tay không ngừng chọc xuống của Bạch Dạ Vương, cùng đua tốc độ với cái đầu lâu khổng lồ của ả.

Nhưng Gumiho quên mất Bạch Dạ Vương còn có Kim phu nhân, bà ta cười rú lên:

- Mẹ, người nhất định phải báo thù cho con và các em.

Nói xong bà ta đá chân hất cả thân người Yuri lên không ngay tầm của Bạch Dạ Vương. Riêng bản

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC