CHƯƠNG 21 - BẠCH DẠ VƯƠNG (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Yuri dần tuột ra.

Yuri lại mở mắt lần nữa, lúc này một chiến vân đầu rồng đã hiện trên trán cô khiến Gumiho sững sờ. Nàng nhận ra đó chính là chiến vân của Moong Ryung năm xưa, một thứ mà cho dù có luân hồi bao nhiêu kiếp cũng không thể thay đổi được, là dấu hiệu duy nhất để Gumiho nhận ra kẻ đã gây bao nhiêu đau khổ cho nàng. Đau đớn, dằn xé, hạnh phúc đan xen. Nàng rất muốn được hỏi thật nhiều nhưng Yuri đã hướng ngón trỏ lên trán nàng, một tia sáng xanh lóe lên:

- Nếu lại có kiếp sau ta vẫn muốn được ở cạnh nàng, Tiểu Hồ bé bỏng của ta.

Luồng sáng bắn ra nâng Gumiho lên ngã vào khu đất bằng. Nàng kinh hoàng bật dậy ngay, nhận ra mình đã để vuột mất Yuri. Nàng lao đến bên mép vực nhưng cả Yuri và Bạch Dạ Vương đều không còn thấy đâu nữa, chỉ duy nhất địa ngục hỏa tuôn trào gào thét bên dưới.

Đau đớn lúc này thật khiến Gumiho chỉ muốn chết ngay tức khắc. Nàng ngửa mặt lên trời gào lớn:

- Moong Ryung! Ta hận ngươi, hận ngươi, mãi mãi hận ngươi!

Từ bên dưới vực một luồng sáng màu xanh nhạt bay lên nhập vào người Gumiho giúp nàng hồi phục vết thương không ít. Phong vân trên trời dần tan biến, mặt đất cũng đã ngừng chấn động. Bạch Dạ Vương đã thật sự đền tội, sức mạnh đã trở về bên Gumiho nhưng chẳng ai ở đây nở nụ cười nổi. Tiếng khóc của Gumiho cứ thế vang vọng mãi đến tận trời cao.

Một đêm dài đã qua, cuối chân trời những tia nắng đầu tiên dần ló dạng. Nhìn qua Miyoung đang nằm trong lòng bà Seung Hee khóc đến muốn ngất đi, Taengoo lại thấy khó chịu. Một cảm giác tức tối chèn lên ngực ả. Nhưng ả tự hỏi mọi chuyện đã kết thúc thật rồi sao? Tại sao ả vẫn cảm nhận được một luồng áp lực khủng khiếp đang không ngừng khuếch tán quanh đây.

Dường như không chỉ mình Taengoo mà cả hai bà cháu của Miyoung cũng nhận ra, đồng loạt ngửa mặt lên trời. Áp lực này chính là Long Khí, không lẽ Yuri vẫn còn sống!?

Gumiho lập tức nín khóc, niềm hi vọng cuối cùng lại lóe lên, dụi mắt nhìn lên trời chờ đợi. Duy chỉ có mình Taengoo là nghiến răng ken két bởi luồng Long Khí bá đạo này vô cùng quen thuộc, có lẽ suốt đời này ả cũng không thể nào quên được.

Từ giữa bán không một thân ảnh kiều diễm hiện ra từ từ đáp xuống hệt như tiên nữ giáng trần, tư thế nhẹ nhàng thoát tục nhưng uy áp thật sự còn hơn cả Gumiho ban nãy. Người này thật sự là Yuri sao? Tất cả đều tự hỏi.

Nhưng rồi Gumiho nhanh chóng có câu trả lời khi kẻ vừa đến không nói không rằng vung chưởng. Nàng ngay lập tức đưa hai tay lên chắn lại nhưng chưởng lực quá mạnh đánh bật nàng lăn mấy vòng ra sau, nội thương chỉ vừa mới lành lại ọc ra một ngụm máu lần nữa.

- Gumiho, không ngờ còn có ngày chúng ta gặp lại nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net