Rắc rối thường ngày của Kayoko

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ giờ chắc tôi sẽ không nói gì về tin nhắn nữa. Mọi người chỉ cần biết là hoặc là học sinh mời tôi ra, hoặc tôi "tình cờ gặp họ" là được.

...

"Cho tôi một ly cà phê nóng mang đi."

Tôi thường mua cà phê mỗi sáng vì nó giúp tôi tỉnh táo hơn để có thể làm việc hiệu quả. Nhưng có lẽ tôi bị nghiện mất rồi, vì mấy hôm nay không làm gì mà vẫn phải uống.

Tôi cầm ly nước, từ từ đi bộ dọc theo con phố, tận hưởng gió trời. Hôm nay vẫn là ngày nghỉ, nên tôi phải thư giãn đầu óc một chút (Mặc dù đã nghỉ được gần 1 tuần rồi).

Khi tôi đến gần dãy cửa hàng, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang mua đĩa CD.

"Này, cô có thể cho tôi..."

Cô ấy không nhận ra tôi đang ở phía sau.

"Chào em, Kayoko."

"A... chào thầy. Không ngờ lại gặp thầy ở đây đấy. Thầy cũng có hứng mua những thứ này à? Em nhớ là thầy đâu có nghe nhạc mấy đâu?"

"À không. Thầy chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi."

"Vậy à... cứ tưởng thầy lại có sở thích khác biệt chứ..."

"... Hôm nay em đi một mình à?"

"À... cũng có thể coi là vậy. Sáng nay em ngủ dậy thì đã không thấy bọn họ đâu, chỉ thấy lời nhắn rằng đang đi làm ủy thác của ai đó. Em nghĩ chắc họ lại kéo nhau đi đâu rồi. Bọn họ kêu em luôn để điện thoại để có thể giúp đỡ. Em thấy ở văn phòng chán quá nên cũng dành chút thời gian vi vu.

Chúng tôi vừa đi dạo vừa trò chuyện. Cách nói chuyện của Kayoko làm tôi cảm thấy em ấy trưởng thành hơn những người khác trong trường. Cô ấy liên tục hỏi tôi về những vất vả của nghế giáo viên, có lẽ vì cũng phần nào hiểu được cảm giác ấy. Ngoài ra, Kayoko còn chia sẻ về những trải nghiệm làm việc với tư cách là thành viên của Problem Solver 68.

...

Sau một lúc, chúng tôi dừng chân tại một băng ghế, một phần là vì cũng đã đi khá lâu rồi, và cũng để tôi suy nghĩ câu trả lời cho câu hỏi của Kayoko về những việc mà em ấy sẽ làm.

"Thế, thầy nghĩ sao?"

"Thì, em cứ làm những gì mà em nghĩ là đúng là được. Ở hiện tại, chúng ta không biết được đúng sai, nhưng nếu đã là thì bản thân phải nghĩ rằng nó đúng. Bọn họ tuy cũng phiền thật, nhưng họ vẫn chưa gây ra rắc rối gì cho em nhỉ?"

"Không có vấn đề lớn thôi, chứ mấy cái lặt vặt em vẫn phải giải quyết. Chắc sắp thành bản năng luôn rồi."

Bất chợt, chúng tôi nghe thấy một tiếng nổ rất lớn, theo sau là bóng dáng quen thuộc của các thành viên Problem Solver 68. Họ đang bị một đám dân truy đuổi.

"Này này... đấy có phải là..."

"Haizz... chứ còn ai nữa... Lần này lại làm gì nữa đây..."

Tôi thì cũng muốn giúp đỡ học sinh của mình, nhưng tôi cũng muốn tránh gặp rắc rối với dân thường. Rất may là Kayoko đã quá quen với những tình huống như thế này.

"Thầy cứ ở đây đi. Lát nữa bọn họ cũng cầu cứu em bằng điện thoại thôi. Em sẽ hỗ trợ qua đó."

...

Sau một hồi thì những người dân đã quay về. Khuôn mặt của họ lúc đó đầy sự thất vọng và phẫn nộ.

"Đúng là "dân chuyên" có khác."

"Thầy không cần nói vậy đâu. Đây cũng như chuyện thường ngày với em thôi."

Tôi thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ rằng mọi chuyện đã êm xuôi, nhưng Kayoko lại bị phát hiện bởi một người trong đám đông.

"Đó... là Kayoko phải không?"

Ngay lập tức, những người còn lại đến bao vây chúng tôi.

"Tôi biết con nhỏ này. Nó cùng hội với những đứa đã tấn công tôi ban nãy. Nó cũng là tội phạm!"

Một người khác, lực lưỡng hơn tiến đến nắm lấy cổ áo con bé.

"Mày có biết là bạn bè của mày vừa làm gì bọn tao không? Tao sẽ bắt mày phải trả cả vốn lẫn lãi!"

"Tôi không biết gì hết. Bỏ cái tay dơ bẩn ấy ra khỏi người tôi ngay." – Kayoko cố gắng phản kháng, nhưng tôi nghĩ là vô tác dụng.

"Mày...!"

Tôi phải ngăn cản mọi người vì không muốn có ai bị thương.

Tôi đã giải thích rằng Kayoko luôn đi cùng tôi, nên tôi có thể làm chứng rằng con bé không có liên quan đến sự việc. Ngoài ra, tôi đã hứa rằng sẽ đền bù một khoản, và sẽ dạy dỗ học sinh tốt hơn. Bọn họ thấy tôi là giáo viên của Schale nên cũng chấp nhận, nhưng mà tôi phải đi theo bọn họ để xem xét thiệt hại. Tạm thời tôi và Kayoko tách ra.

...

Chúng tôi gặp lại nhau lúc chập tối.

"Thầy ơi... chuyện chiều nay... em cảm ơn thầy..."

"Không có gì đâu. Bảo vệ học sinh là trách nhiệm của người giáo viên như thầy mà."

Tôi mua một lon soda lạnh cho cô bé.

"Cái này, chắc để ngày mai vậy. Dù sao thì em cũng nên cảm ơn thấy."

Chúng tôi đi với nhau thêm một đoạn.

"Thực ra thầy can thiệp để tránh em đánh người vô tội thôi, chứ thầy biết là em thừa sức thoát khỏi chỗ đó."

"Nói thật thì... lúc đó em cũng đã nghĩ như vậy... nhưng mà chuyện đã qua rồi, nên ta đừng nhắc đến nó nữa. Em đã kêu bọn họ trả lại tiền cho thầy rồi."

"Ai đấy?"

Chúng tôi bắt gặp một con mèo ở trên đường. Theo bản năng, Kayoko đến vuốt ve nó.

"Những sinh vật nhỏ bé dễ thương này cho em một cảm giác nhẹ nhàng, khó tìm thấy ở nơi khác..."

Con bé nở nụ cười trong khi vẫn đang vuốt ve con mèo nhỏ. Nụ cười trong sáng đến từ con người vốn lạnh lùng, ít nói.

Sốt ảnh: https://www.pixiv.net/en/artworks/119313685


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC