Chap 1:Blue eyes

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cứu được Shu(hoặc nói đúng hơn là thông não cho anh)thì mọi chuyện dần trở lại bình thường(diễn biến ở season 2 chưa coi thì lên coi đi)Valt như mọi ngày.Cậu ngủ nướng đến muốn trễ cả giờ học.Mẹ cậu bà Chiharu không đợi được nữa liền phải nhờ hai cục bông đáng yêu của mình gọi cậu dậy
Toko:Thôi nào anh Valt!(dùng sức kéo dậy)
Nika:sắp trễ giờ học rồi !!!
Mặt cho hai đứa em xinh đôi mặt sức thuyết phục cậu rời khỏi giường thì trong cơn lú,cậu sờ vào chiếc đồng hồ trên bàn và nhìn
Valt:WTF!
Đang trong cơn phê pha của mình thì đập vào mắt cậu là chiếc đồng hồ"đáng yêu"cùng với cây kim giờ sắp chạm đến số 7,cậu tức tóc bật dậy khỏi giường và vscn trong khoảng thời gian siêu ít ỏi của mình.Chạy vội xuống lầu cậu chỉ kịp nhét chiếc bánh mỳ vào miệng,rồi chạy với tóc độ chó đuổi đến trường trước sự kinh ngạc,hoảng loạn của người đi đường.Hai đứa em chỉ có thể đứng đó hóa đá mẹ luôn chiếc tốc độ đáng kinh ngạc của anh trai mình dù đã thấy nhiều lần nhưng vẫn phải banh mắt kinh ngạc
Valt:Ah!!!!!....lại sắp trễ học nữa rồi!!!
Cậu chạy như chó đến trường rồi chẳng thèm nhìn xung quanh mà phóng thẳng vào lớp vừa đúng lúc mũi giầy của thầy giáo vừa chạm vào cửa lớp thì có một làn khói trắng xuất hiện và bay thẳng vào chổ người,người thầy kia quá quen với chuyện này nên cũng chẳng bất ngờ là bao.Cậu thở như chưa từng được thở,ngày nào cũng chơi trò chơi cảm giác"mạnh"thế này có ngày cậu tắc thở mất
Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến khi...Một sự kiện sẽ hoàn toàn thay đổi cuộc đời cậu mãi mãi.Hôm ấy,cậu vẫn như mọi hôm chạy lên sân thượng nơi mà câu lạc bộ của cậu hoạt động với sự lạc quan như mọi ngày.
Nhưng vừa đặt chân lên cậu có cảm giác không lành và không khí xung quanh âm u lạ thường như báo hiệu điều gì đó kinh khủng sắp xảy ra.Cậu nót nước bọt,rón rén đi tới,sự lạc quan nhanh chóng biến mất.Mở đầu là giọng nói đầy tức giận của Wakiya
Wakiya:Tôi đã chán ngáy cái việc câu lạc bộ này thua hết trận này đến trận khác rồi!....Valt tôi không thể tin được những trận thua ấy vì sự lãnh đạo yếu kém của cậu đấy Valt!.
Daigo:Đúng đó Valt,tụi này chán cái việc phải gánh cậu hết lần này đến lần khác rồi...
Shu:Anh không biết tại sao em lại như vậy nữa,có lẽ trận đấu đó là do em ăn may và thực tế em chẳng có chút thực lực nào,anh đã đánh giá quá cao về em rồi.
Ken:Tôi không hiểu sao khả năng chiến đấu của cậu lại giảm một cách đáng kể,thật đáng thất vọng.

Những lời chửi rủa(chủ yếu là của Wakiya),những lời xen lần thất vọng.Cậu chỉ có thấy cắn răng chịu đựng,cậu không hiểu tại sao mình lại như thế nữa.Giống như Valtryek đang cố nói điều gì đó mà nó không chịu chiến đấu.Cậu cũng không còn cách nào khác.Những trận thua bắt đầu xuất hiện.Lúc đầu mọi người an ủi cậu và khuyên cậu hãy cố gắng cho lần sau.Những trận thua liên tục biến những lời an ủi ấy thành những câu nói đầy thất vọng của mọi người về cậu.Cậu im lặng chịu đựng tất cả mọi thứ.Gần như nước mắt sắp tuôn trào rồi và lại nuốt vào bên trong.
Wakiya:Tôi cảm giác câu lạc bộ này không thể phát triển chứ đừng nói tiến xa hơn với một người đội trưởng yếu kém như thế được!(chỉ vào Valt)
Daigo:có lí đấy.
Ken:(gật đầu)
Shu:(im lặng)
Rantaro:Thôi nào mọi người,đùng nói những lời cây độc như thế nữa,tôi đoán chắc chắn Valt cũng không muốn như thế.Ai mà không có những lúc thất bại chứ!
Wakiya:Cậu định giải thích thế nào với những trận thua liên tục gần đây?!.Chúng tôi không thể nào gánh cậu ta mãi được!.
Nghe những lời nói của Wakiya,cậu càng buồn hơn.Đúng thật,anh ta nói rất đúng sức chịu đựng là có giới hạn.Những trận thua đầy nhục nhã trước đó đã đánh tan ý  trí của mọi người về việc cậu nhất định sẽ cố gắng hơn.Mặc cho Rantaro có bảo vệ cậu như thế nào thì lí lẽ của Wakiya cũng cực kì hợp lí,khiến Rantaro dù muốn bảo vệ cậu như thế cũng chỉ biết câm lặng
Wakiya:Tôi không muốn ở trong câu lạc bộ có một đội trưởng yếu kém nữa,tôi muốn tìm một câu lạc bộ phù hợp  với sức mạnh chính mình.Nên từ bây giờ,tôi chính thức rời câu lạc bộ!.(quay lưng bỏ đi)
Daigo:Tôi cũng thế,tạm biệt Valt.(rời đi)
Shu:Em làm anh quá thất vọng Valt à,hi vọng sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.(rời đi)
Ken:(im lặng bỏ đi)
Nhanh chóng sân thượng chỉ còn lại cậu và Rantaro,anh ta  an ủi vài câu rồi cũng rời đi ngay sau đó.Chỉ còn lại mỗi cậu trên sân thượng ngẩn ngơ với những chuyện vừa xảy ra.Sau khi chắc chắn mọi người đã đi hết,cậu quỳ rạp xuống bật khóc nức nỡ
Valt:Sao ai cũng như thế vậy...hức...hức...em cũng không muốn như thế...hức...hức...tại sao...mọi không chịu hiểu cho em ?...hức...ngay cả anh cũng không đúng về phía em...hức...hức...
Cậu khóc để trúc hết những uất ức bấy lâu nay.Cậu khóc rất lâu.Đến khi bầu trời ngã sang vàng cam,cậu mới ngừng khóc tạm thời mà đi về trong bộ dạng không thể thảm hơn.Vài ngày sau,mỗi người một cuộc sống vẫn giữ liên lạc với nhau nhưng dù cậu có cố gọi cho ai thì đáp lại chỉ là những tiếng bực dọc đầy khó chịu của mọi người.
Wakiya:Cậu có thể nào,thôi làm phiền tôi được không ?,tôi không có thời gian nói chuyện với những kẻ yếu kém đến thảm hại như cậu!(cúp máy)
Daigo:Tôi bạn lắm không có thời gian nói chuyện(cúp máy máy)
Shu:Chẳng phải anh nói rồi sao?,đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.(cúp máy)
Ken:(không bắt máy)
Sau nhiều lần,cậu hoàn toàn từ bỏ không làm phiền hay níu kéo nữa.Chấp nhận sự thật rằng cậu hoàn toàn mất đi những người mình tin tưởng.Ngày qua ngày,cậu luôn sống trong tình trạng suy sụp tinh thần,dù mẹ hay hai đứa em đã tìm đủ mọi cách nhưng không khiến cậu khá lên chút nào.Mọi chuyện càng tệ hơn khi một lời mời kì lạ xuất hiện trên điện thoại của cậu vào buổi tối ngày hôm đó.
- Cậu có muốn chỉ nên mạnh hơn không ? -
Đó là dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn 8 chữ,nhưng đã thành công kích động cậu.Cậu nhanh chóng nhắn tin đáp lại
- Có,nhưng bằng cách nào ? -
Vài giây sau khi tin nhắn được gửi đi,dòng tin nhắn khác lại xuất hiện
- Vậy thì hãy đến chổ này -
(Gửi địa chỉ)
Cậu nữa tin nữa ngờ,nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý với lời mời cũng khá hấp dẫn này,dù gì...tinh thân của cậu cùng với lí trí đã sụp đổ rồi không đủ minh mẫn để phát hiện điều bất thường.Ngày hôm sau,cậu dậy rất nhanh để tới địa chỉ mà người kì lạ kia đã nói.Sau khoảng 2 tiếng lần mò,cuối cùng cũng tìm thấy địa chỉ này,nó nằm sau trong rừng.Phải rất vả mới tìm thấy,cậu không ngần ngại bước vào.Đập vào mắt cậu là sự xuất hiện của một người đàn ông kì lạ với mái tóc được vuốt keo chỉnh chu
???:Không tồi,khi cậu đã đến được đây.
Valt:Vậy ông sẽ làm gì khiến tôi mạnh lên ?.
???:Từ từ nào cậu nhóc,trước hết ta sẽ giới thiệu tên của mình.Ta tên là Aleister,chủ sở hữu của chổ này.Nơi sẽ biến cậu thành những lecder hàng đầu thế giới.
Valt:Tôi cần phải làm gì để trở nên mạnh mẽ hơn?
Aleister:Hãy kí vào đây để chứng minh rằng cậu hoàn toàn thuộc về chổ này.(đưa tờ giấy ra)
Valt:Được.(kí vào)
Aleister:Tốt lắm ~,và nhanh chóng đeo chiếc mặt nạ này vào rồi hợp đồng sẽ bắt đầu từ đây.Cậu vẫn còn cơ hội để rút lui đó cậu nhóc.(đưa chiếc mặt nạ ra)
Valt:không đời nào.(đeo mặt nạ vào)
Aleister:Chào mừng cậu đến với nơi này,kể từ bây giờ cậu không còn là valt nữa mà là...BLUE EYES.
Valt:Tôi đã rõ.
Khi cậu đeo mặt nạ vào có cảm giác là cậu sẽ hoàn toàn đánh mất chính mình nhưng cậu không quan tâm điều ấy và chấp nhận điều kiện của người đàn ông kia.Cánh cửa vừa đóng lại để báo hiệu tương lai đầy sóng gió,cùng lúc ấy chiếc mặt nạ với đôi mắt xanh dương sáng rực lên để chứng minh kể từ lúc này cậu đã không còn là...Valt
---------------------------------------------------------------------------------------hết-
Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó ?,liệu mọi người có lo lắng đi tìm Valt hay không ?.Chờ phần tiếp theo nhé ❤❤đủ 10 vote có chap 2




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net