[ Kurona Ranze ] Curious.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em bước đi dọc bãi biển một cách yên bình, đôi chân lê bước trên cát để lại dấu vết, đôi mắt tập trung hoàn toàn vào bước đi, một phần bỏ qua khung cảnh tuyệt đẹp của mặt trời lặn.

Tiếng sóng vỗ vào nhau thật dễ chịu, thật mê hoặc nhưng không đủ để khiến em chú ý đến những chuyển động kỳ lạ trong nước. Em nhìn sang bên, thấy một đôi mắt tò mò và những sợi tóc ló ra từ sau tảng đá.

"Nhân loại."

Em nghe người kia nói, anh nghiêng đầu sang một bên. Sự xuất hiện đột ngột của anh và việc anh vẫn đang ở trong làn nước lạnh đó khiến em bối rối.

"Ngươi tên là gì?"

Anh nhìn em mà cười thật tươi, điều khiến em ngạc nhiên là khi thấy hàm răng nhọn của anh.

Cơ thể tự động di chuyển, lùi lại vài bước. Hai người nhìn nhau, em nhìn anh, anh nhìn lại em. Cả hai nhìn nhau trong im lặng, một người khó chịu còn người kia thì vui mừng thuần khiết.

"Nhân loại, ngươi có tên không?" Anh hỏi lại, vẫn mỉm cười khi dựa vào tảng đá. Nhận thấy vẻ mặt hơi sợ hãi của em, anh quyết định lịch sự và cẩn thận hơn một chút.

"Xin lỗi, có vẻ ta nên giới thiệu bản thân mình trước."

Em nhìn thấy anh ta di chuyển và sau đó nước bắn vào người em, mắt em cứ theo phản xạ mà nhắm lại và khi em mở mắt ra lần nữa, anh ta đang ngồi trên tảng đá với cái đuôi dài màu đỏ.

Tim em gần như ngừng đập, mắt mở to. Thực sự em có đang nhìn nhầm không? Nó có thật không? Hay là một trò đùa nào đó?

"Tên ta là Kurona Ranze!" Anh ấy vẫy tay. "Đây là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy người cá à?"

"Mer-...mọi người?" Kurona nghiêng đầu sang một bên, thắc mắc ánh mắt của em trông như người vừa nhìn thấy ma.

"Nó... có tồn tại?"

Anh ta không trả lời, chỉ vẫy đuôi và nhướng mày. Em nhìn vào cát, những suy nghĩ liên tục quay cuồng trong đầu em.

"À... vâng?"

"Ta hiểu rồi..." Một sợi tóc rơi xuống trước mắt anh.


"Ngươi định chạy trốn và kể cho người khác nghe về ta sao? Con người thường có xu hướng kể chuyện với nhau." Anh hỏi, lại nghiêng đầu tò mò.

"Tôi không nghĩ mình nên làm điều đó."

"Heh? Hầu hết mọi người đều có xu hướng bỏ chạy khi nhìn thấy ta. Ngươi không sợ sao?" Kurona hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng và vui tươi cùng một lúc.

Khi em lắc đầu, anh ấy vẫy tay ra hiệu em nên đến gần hơn.

"Là vậy sao?" Anh hỏi với khóe môi cong lên thành một nụ cười tự mãn.

"Ngươi biết đấy, hầu hết người cá đều có thái độ thù địch với con người. Và ta cũng không nói rằng ngươi nên sợ hãi, vì ta không có thù địch với con người... Nhưng nếu một người cá khác xuất hiện, ngươi có thể trở thành thức ăn cho họ đó nha!'' Anh ấy đã nhún vai.

"Đ-đồ ăn!?" Em sửng sốt hỏi, tự hỏi mình đang gặp rắc rối gì khi nói chuyện với anh ta.

Ranze cười khúc khích, có vẻ thích thú trước phản ứng của em.

"Ừ, đồ ăn!"

Anh nói, giọng điệu vui tươi. "Ngươi nghĩ tại sao ta lại trốn sau tảng đá? Chính xác ta muốn bắt ngươi! Con người thật ngon miệng."

Anh nói, mâu thuẫn với những gì anh vừa nói về việc không tỏ ra thù địch.

Anh cười khúc khích khi em cố gắng lùi lại khỏi anh , cái đuôi phấn khích đập tung tóe trên mặt nước, nhưng sau đó nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của em.

"Ồ! Xin lỗi, con người! Ta chỉ đùa thôi, ta thề. Merfolk không ăn thịt người."

"Kurona, đây là trò đùa gì vậy?" Em thở dài.

Khuôn mặt Kurona sáng lên trở lại, cái đuôi vẫy vẫy đầy phấn khích.

"Ngươi sẽ không thể tin được việc tìm được một người sẵn sàng giữ bí mật khó đến thế nào, vì vậy ta nghĩ chúng ta nên cảm thấy thoải mái khi chơi với nhau."

Anh nghiêng người về phía em.

"Ta muốn chúng ta trở thành bạn bè, có thể chứ?"

Anh đã mỉm cười. Kurona đưa tay ra cho em bắt. Hàm răng của anh ta trắng sáng khi những tia nắng cuối cùng lấp lánh trên vảy của anh.

"Nếu ngươi nói cho ta biết về những điều trên mặt đất, ta có thể tặng ngươi những món quà từ đáy biển."

Vẻ mặt anh đầy hy vọng, giống như một đứa trẻ đang chờ đợi món quà của mình.

''Heh, cũng không phải một ý tưởng tồi. Được!"

Em nở nụ cười, một nụ cười rất đỗi dịu dàng. Thôi thì em sẽ đặt niềm tin lên ''người bạn'' mới này của em vậy.

''Vậy chúng ta cùng đi thôi!''.Anh vui vẻ mà nói.

''Cùng đi nhanh nào, không sẽ lỡ mất cơ hội đó nha!''

''Được rồi được rồi.''

Em nắm lấy tay anh mà cùng anh bước tới nơi đại dương bao la kia, em đã cùng anh chu du khắp nơi đáy biển, cùng anh trò chuyện, cùng anh khám phá và rất nhiều chuyện khác chỉ có anh và em biết.

Em nghĩ, mọi chuyện mở đầu thật bất ngờ nhưng lại kết thúc bằng một cách rất nhẹ nhàng, còn rất đỗi vui vẻ nữa chứ.

Em mong rằng mọi chuyện cứ xảy ra như này thì thật tốt, cứ nhẹ nhàng êm đềm trôi qua như vậy.

'Cứ tiếp diễn như vậy đi, như vậy cũng tốt...'

'Thực sự rất tốt...''

- 𝒦𝓊𝓇𝑜𝓃𝒶 𝑅𝒶𝓃𝓏𝑒 -



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net