bán.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và Otoya có thói quen chia sẻ với nhau chuyện lá cải - một chuyện mà đám lều báo không dám đụng chạm bằng đèn flash trên da thịt. Độ cuối xuân, trước khi tiết tời trở ấm và người dân mang sầu khổ trên mặt chàng hề Pierrot, thì tôi và nó hay ngồi lì trên giường (hoặc bàn ăn, trường hợp này hẳn là bàn ăn) và trao đổi với nhau qua những mảnh phiếm cộc lốc.

- Tức là trong suốt quãng thời gian đến khi tốt nghiệp, mày không hề mua nổi cho mình một cái laptop.

- Ừ - Tôi trả lời, mắt tiếp tục đảo trên nền tảng nhạc số.

Nó chậc lưỡi một tiếng. Hầu hết sau mỗi buổi gặp mặt với Otoya, và cũng như một ngày hiếm hoi trong tuần, chuyện bàn bạc giữa tôi với nó là chuyện thường nhật với sốt mù tạt cay nồng cách nhau tận hai bát cơm.

- Và mày không hề nghĩ đến chuyện sẽ sắm cho bản thân một cái mới toanh - Nó bắt đầu bực dọc, miệng lầm bầm tiếng chửi thề hệt như thể tất cả chuyện xảy ra từ bé đến giờ, chạy trên con số hai mươi có lẻ, thì những lần tôi được thưởng cá ngừ nghệ thuật chưa bằng cái cách nó thương tôi - Lên đại học mày nên sắm một cái.

- Ừ - Tôi lại trả lời cộc lốc.

Nó nhìn tôi, miệng chậc chậc, hai hàng mi ríu lại. Bỗng chốc Otoya ngừng lại hành động kì quặc của mình, mắt sáng rỡ, reo lên hệt một cậu bé tám tuổi:

- Hay tao mua cho mày một cái nhé.

Tôi lại đáp tròn trĩnh chữ à.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net