Chương 41- 42 - 43 - 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 41 Thượng  

Đau đớn khi ký kết khế ước, Khổng Thu vui vẻ chịu đựng, chỉ có điều mỗi bữa cậu chỉ có thể dùng chút thức ăn nhẹ, vậy mà lúc đi ngoài vẫn chịu không ít khổ.

Không có đồng hồ, không có điện thoại, ngay cả TV cũng không có, cuộc sống của Khổng Thu hoàn toàn tách biệt, không biết hôm nay đã là ngày mấy rồi. Tựa hồ từ sau khi lên đại học đến giờ, chưa khi nào cậu được thanh nhàn như lúc này.

Blue quyết tâm phải đợi đến khi vết thương của Khổng Thu khỏi hẳn, Khổng Thu chỉ hỏi qua một lần, rồi sau đó thì.... không bao giờ dám hỏi lại nữa, mỗi ngày chỉ ôm máy ảnh của mình đi khắp nơi chụp ảnh.

Vết thương giữa đùi cũng dần hồi phục, vết xanh tím trên mặt cũng phai đi không ít, Khổng Thu nằm trên ghế sofa ngắm hình mấy hôm nay cậu đã chụp. Ngày đó sau khi cậu chụp ảnh cho Blue xong, mới phát hiện ra toàn bộ hành lý vốn đang nằm ở khách sạn của mình lại được mang đến đây. Bất quá Blue đã không muốn giải thích, Khổng Thu cũng sẽ không hỏi. Cậu tin là sau này cậu sẽ biết được hết tất cả mọi chuyện, không cần vì chút chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.

Chỗ hai người ở vô cùng hẻo lánh, Khổng Thu tản bộ một vòng bên ngoài vậy mà cũng không phát hiện được thêm một hộ dân cư nào khác, ngẩng đầu nhìn xa xa chính là rừng cây phủ sương mù mờ mịt.

Tiểu lâu gồm hai tầng cũng không quá lớn, bất quá bài trí bên trong tạo cho cậu một cảm giác thoải mái, ấm áp, có thể nhìn ra được chủ nhân nơi này thật thích sự tĩnh lặng, cũng rất biết hưởng thụ.

Trong nhà, ngoại trừ Blue và Khổng Thu ra còn có một quản gia kiêm đầu bếp. Khổng Thu cũng không biết người đó là người hay là miêu yêu, bất quá cậu đoán có lẽ đối phương là miêu yêu, vì Blue từ sau đêm hôm đó, trừ lúc ngủ ra, mọi thời điểm khác đều biến lại thành hình dạng mèo, không có chút ý tứ kiêng dè nào.

Tuy rằng Blue chưa nói, nhưng Khổng Thu vẫn lờ mờ đoán được trong lốt mèo anh tu luyện sẽ thuận lợi hơn, nên cậu cũng không yêu cầu Blue phải biến thành người, cho dù là buổi tối, khi hai người đi ngủ, cậu cũng không yêu cầu, nhưng mỗi tối cậu đều bình yên đi vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của Blue, rồi thẳng đến hừng đông mới tỉnh. Khổng Thu không thể khống chế bản thân trầm mê vào tình yêu hoàn mỹ của cậu và Blue, thậm chí nếu cả hai cùng nhau ẩn cư ở đây cả đời cũng chẳng sao.

"Thu Thu."

"Dạ?"

Khổng Thu ngẩng đầu, tiếp theo kinh ngạc hỏi: "Anh tu luyện xong rồi sao?" Blue trong dáng vẻ nhân loại bước tới.

Trên người còn mặc bộ đồ hôm đó của Khổng Thu, Blue ngồi xuống bên người cậu, thản nhiên nói: "Đêm nay chúng ta về nhà."

Về nhà? Khổng Thu sửng sốt, cậu nghĩ phải mấy ngày nữa mới phải về chứ. Buông máy ra, Khổng Thu nói: "Được, vậy để em đi thu xếp hành lý."

Ôm chầm lấy Khổng Thu, Blue nói: "Anh đã làm xong rồi." Nói xong, anh lấy từ trong túi quần sau ra một cái thẻ hoàng kim nhìn vô cùng chói mắt đưa cho Khổng Thu: "Đây là tiền của anh, em giữ đi."

Tiền của Blue? Khổng Thu kinh ngạc tiếp nhận, theo bản năng hỏi: "Làm sao anh có được?"

"Là tiền anh kiếm."

"Anh kiếm?!"

Khổng Thu muốn bao nhiêu kinh ngạc liền có bấy nhiêu giật mình, Blue mỗi ngày đều không ra khỏi cửa, làm sao mà kiếm tiền?

Trong mắt của Blue hiện rõ hàn quang: "Là tiền trước đây anh kiếm được."

Nhìn ra Blue đang mất hứng, Khổng Thu lập tức nghĩ ngay đến tình huống chật vật khi lần đầu tiên cậu gặp anh, vì vậy liền không dám không hỏi nhiều, chỉ nắm chặt cái card trong tay, cười hỏi: "Vậy còn mật mã thì sao?"

"Sinh nhật của em."

"Sinh nhật của em?"

Tim của Khổng Thu như bị ai bóp nghẹn, tiếp theo lại như được rót mật vào tâm, cậu xích lại gần, vươn tay ôm lấy Blue, Khổng Thu nghẹn ngào nói: "Sau khi về nhà, phải đi mua quần áo cho anh, rồi còn mua cả di động nữa, di động của em bị mất rồi còn đâu."

"Tùy em."

"Anh cũng đã xé bộ đồ em thích nhất thành vải vụn rồi."

"Sau này không cho phép mặc mấy thứ quần áo khoe da hở thịt đó nữa."

"Anh thật là bá đạo."

"Em nên quen dần đi." Nâng đầu của Khổng Thu lên, đôi nhãn đồng màu lam của Blue hiện rõ ý tứ: Tất cả những gì anh nói chính là mệnh lệnh, "Thu Thu, sau này anh sẽ càng ngày càng bá đạo."

Những lời này Blue đã nói, đây là lần thứ hai, Khổng Thu cũng không phải kẻ ngốc. Cậu lặng yên chốc lát rồi mới lên tiếng "Mặc kệ anh có bao nhiêu bá đạo, anh vẫn mãi là người mà em yêu nhất. Chỉ cần không đem em khóa chặt trong phòng, không cho phép em ra khỏi cửa, anh muốn bá đạo đến đâu em cũng có thể chịu được."

"Sẽ không nhốt chặt, không cho em ra khỏi cửa."

Trong mắt Blue hiện lên vẻ vui sướng.

Cười thật hạnh phúc, đem chuyện này bỏ sang một bên, Khổng Thu hôn nhẹ lên môi Blue: "Sau khi trở về, em muốn ăn một bữa thật đã."

"Em muốn làm sao thì làm vậy đi."

Blue, em yêu anh, càng ngày càng yêu. Chủ động hé môi để đầu lưỡi đối phương tiến vào, Khổng Thu trầm mê trong cưng chiều của đối phương. Nếu có thể hạnh phúc thế này mãi đến hết đời, cậu không cần Blue không bá đạo, càng bá đạo thế này, cậu lại càng yêu.

Hơn sáu giờ chiều, một chiếc xe chờ sẵn ở cửa, Khổng Thu lên xe trước, Blue xách hành lý cùng vali đựng máy ảnh của cậu lên sau, sắp xếp đâu đó xong xuôi anh mới lên xe. Bị Blue ôm vào lòng, Khổng Thu nhìn anh mấy lần, do dự hỏi: "Chúng ta về bằng cách nào? Máy bay sao?"

"Ừ."

Blue kéo mũ xuống, làm tóc xõa hết cả ra. Giúp anh chỉnh lại mũ, không để mi tâm màu lam lộ ra, Khổng Thu lại hỏi: "Anh có thể lên máy bay sao?"

Blue lại lấy trong túi áo ra một quyển hộ chiếu, giao nó cho Khổng Thu. Khổng Thu không tin được, trợn tròn mắt, trong hộ chiếu còn có cả chứng minh thư!

Không chờ cậu kịp phản ứng, hộ chiếu với chứng minh thư trong tay đã bị cầm đi, tiếp theo lại bị anh tùy ý nhét vào túi xách của mình.

"Từ giờ về sau mấy chuyện nhỏ này em không cần để ý làm gì, anh đều có thể xử lý tốt."

Khóe miệng chậm rãi nâng lên, Khổng Thu thả lỏng toàn thân tựa vào lồng ngực đối phương: "Được rồi, em sẽ không hỏi, cũng không để ý nữa."

Ôm chầm lấy Khổng Thu, cầm tay cậu, Blue nhắm mắt lại, Khổng Thu không buồn ngủ, nhưng cậu biết Blue không phải không biết mệt. Anh đã tận dụng hết thảy thời gian để tu luyện, vô cùng chuyên tâm, thật sự cố gắng.

Không quấy rầy anh nghỉ ngơi, Khổng Thu yên lặng gối đầu lên vai Blue, ngắm nhìn sườn mặt của anh, càng nhìn càng thích, càng ngắm càng yêu, người này, là của cậu.

Một đường thuận lợi chạy đến khách sạn, Khổng Thu mới phát hiện hóa ra cậu đã ẩn cư hết những mười sáu ngày! Nửa tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán! Cảm khái thời gian thoáng như nước chảy, Khổng Thu cùng Blue xuống xe, theo đối phương đi đăng kí phòng, gửi hành lý, rồi lại kéo cậu vào thẳng phòng ăn. Tựa như lời Blue, mấy chuyện nhỏ thế này cậu không cần để ý. Nói vậy nghĩa là cậu chỉ có thể quan tâm đến đại sự thôi sao? Ừm.... trong nhà có những gì có thể tính là đại sự nhỉ? Ăn một bữa cơm hoàng gia, được a, cậu hảo chờ mong.

Chương 41 Hạ 

"Em muốn ăn cái này?"

"Ừ."

"Còn có cái này."

"Cay, em đâu ăn được."

"Không phải anh thích ăn cay sao?

"Không cần để ý đến anh, em muốn ăn gì thì kêu món đó."

"Vậy, kêu thêm món này đi."

"Ừ."

Cả bàn năm món đều là khoái khẩu của cậu, không có một món nào cay nóng mà Blue thích cả. Khổng Thu hạnh phúc nở nụ cười ngọt ngào đến nỗi ngay cả những vị khách ngồi cùng trong phòng đều có thể cảm nhận được.

Anh chính là Blue... không giống như ngày xưa mà cậu từng biết.... đây là... công dụng của tu luyện sao? Liếc mắt nhìn một cái đã bị đối phương siết chặt tay, Khổng Thu không cầm lòng nổi, ở trước mặt mọi người hôn lên đôi môi của anh. Làm sao bây giờ, yêu quá, yêu quá, mặc kệ trước đây anh là mèo, hay hiện tại đã biến thành người, cậu đều yêu hết.

Không để ý đến những tiếng hít khí cùng kinh hô xung quanh, Blue nháy mắt đã nắm thế chủ động, ôm chặt lấy đầu của Khổng Thu mà hôn cậu thắm thiết. Sau khi thỏa mãn, anh liền tặng cho đám người đang chăm chú ngắm nhìn một cái liếc lạnh gáy, có mấy người đang mải nhìn đến bất động, bỗng giật mình nói nói gì đó, không khí chung quanh bỗng trở nên lộn xộn, ồn ào hẳn lên.

Khổng Thu hãy còn choáng váng tựa vào lòng Blue lo lắng nhìn đám hỗn loạn kia, hình như có người bị lên cơn đau tim thì phải? Không biết cả mấy người bị dọa đến bất tỉnh nhân sự kia, có phải vì ghê tởm cực độ với nụ hôn nồng cháy của cậu không nhỉ?

"Thu Thu."

"Hả?"

Khổng Thu lập tức thu hồi ánh mắt, cậu suýt quên mất bạn trai của mình là một hũ giấm chua khổng lồ.

Một bữa cơm, có người ăn được, có kẻ nuốt không trôi, cao trào thay nhau nổi lên, Khổng Thu lại chỉ thấy ngọt đến tận tim, Ăn cơm xong, hai người phải đi đặt vé máy bay. Có không ít người trân trối nhìn bọn họ tay trong tay cùng một kết giới băng lãnh vô hình, khiến cho mấy người trong phòng ăn không dám đến gần. Khổng Thu cúi đầu nhìn đất, tránh hết mọi ánh nhìn xung quanh. Chẳng lẽ mấy người này muốn cậu buông tay Blue ra sao? Mà chuyện đó cũng không đến phiên cậu định đoạt. Từ khi Khổng Thu ở cạnh người nào đó hay con mèo nào đó, cậu đã tự giác hiểu được điều này.

Máy bay đúng giờ cất cánh, vị trí mà hai người đặt là ở khoang hạng nhất. Khổng Thu không khỏi liếc nhìn Blue một cái. Người này rất biết cách hưởng thụ nha, nhưng Blue làm cái gì cũng không bao giờ chịu giải thích. Để Khổng Thu ngồi gần cửa sổ, Blue đắp thêm cho cậu một cái chăn nữa rồi mới ngồi xuống. Khách trong khoang hạng nhất lục tục tiến đến. Từ chỗ ngồi này, Khổng Thu chỉ mải ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ, hoàn toàn không hứng thú quan tâm đến những người không phú cũng quý kia.

Một vị khách đem hành lý của mình giao cho tiếp viên hàng không đang nhìn chằm chằm Blue. Chỉ cách một lối đi nhỏ, Blue liếc trả một cái, vị khách kia vội lễ phép cười cười nhìn cậu, rồi lập tức coi như cái gì cũng chưa xảy ra mà cầm báo lên xem.

Hai mươi phút sau, máy bay cất cánh, Khổng Thu ngáp một cái, có người lập tức ôm cậu vào lòng.

"Ngủ đi."

"Còn anh thì sao?"

"Anh không buồn ngủ."

Lại ngáp một cái nữa, Khổng Thu tìm vị trí thoải mái nhất trong lòng Blue, nhắm hai mắt lại. Vị khách nhân đang xem báo kia vội khép báo, nhìn nhìn về phía Khổng Thu. Blue lập tức quay đầu lại, đối phương cũng mỉm cười lễ phép, rồi mới lên tiếng: "Xin hỏi đây có phải là Khổng Thu, Khổng tiên sinh không ạ?"

Hả? Khổng Thu mở mắt, chỉ thấy một nam nhân ngoại quốc tóc vàng đang nhìn chằm chằm vào mình. Trên lưng bỗng bị ôm chặt lại, Khổng Thu vỗ nhẹ lên ngực của đối phương, ý muốn ai đó hạ hỏa.

"À, đúng vậy, chính là tôi, xin lỗi..."

Đối phương tựa hồ chỉ chờ điều này, hắn lấy từ túi áo vest ra một tấm danh thiếp, lướt qua Blue, đưa đến trước mặt Khổng Thu, nói:

"Tôi đã gặp qua ngài trong đêm event hôm đó, bất quá, có thể ngài không mấy ấn tượng mà thôi."

"A... ha.." Khổng Thu cười lấy lệ. Cẩn cẩn dực dực nhìn qua tấm danh thiếp, mặt trên in cả tiếng Anh lẫn tiếng Pháp, hình như đây là ông chủ của một công ty nhà đất. Tên của người này là: "Ngài là Berilmonto?"

Ngẩng đầu lên, Khổng Thu lễ phép nói: "Thật có lỗi, tôi không mang sẵn danh thiếp bên người."

"Vị này chính là..." Đối phương nhìn về phía Blue.

Khổng Thu lập tức đáp: "Đây là bạn trai của tôi, Đề Cổ Cát Kha."

"Hân hạnh làm quen." Đối phương vươn tay về phía Blue, Blue cũng chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Khẽ nhíu mày, Berilmonto thu tay lại, trên mặt cũng không chút xấu hổ.

Cánh tay trên lưng mang theo ý cảnh cáo, Khổng Thu hướng đối phương cười xin lỗi, đang định nói thế nào để có thể chấm dứt cuộc trò chuyện xa lạ này, đối phương đã lên tiếng trước: "Lúc trước tôi có nghe nói ngài bị bắt cóc, không bị tổn thương gì nghiêm trọng chứ?"

"Thu Thu." Nghe giọng điệu rõ ràng không vui chút nào.

Blue liếc tặng hắn một cái nhìn còn sắc lạnh hơn lúc nãy vài phần, lại bồi thêm một nụ cười miễn cưỡng từ Khổng Thu, đối phương liền thức thời cười cười: "Thật có lỗi, hình như tôi đã quấy rầy hai người rồi."

Khổng Thu không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể cười đáp lễ.

Đối phương tựa hồ còn có hàm ý khác, thoáng nhìn qua Khổng Thu thêm lần nữa rồi mới cầm báo lên xem tiếp, cuộc trò chuyện đến đây có thể xem như kết thúc.

Kéo chăn lên che khuất nửa mặt, Khổng Thu ôm lấy thắt lưng Blue, giúp đối phương hạ hỏa. Xoay người nằm nghiêng lại, ôm Khổng Thu vào lòng, không để người bên cạnh có thể nhìn thấy. Blue trực tiếp hôn lên miệng Khổng Thu, mang theo ý tuyên thệ khẳng định chủ quyền. Nam nhân đang đọc báo quay đầu nhìn bọn họ một lát rồi chợt liếm liếm miệng.

Chương 42 Thượng

Khi Khổng Thu còn chưa tỉnh ngủ, máy bay đã đáp xuống phi trường của thành phố S. Một chuyến bay chỉ kéo dài hơn hai giờ khiến người ta không cảm nhận được chút gì là bản thân vừa từ nước ngoài trở về, Khổng Thu bị Blue kêu dậy bất ngờ nên hãy còn mơ mơ màng màng, cậu được Blue dìu xuống máy bay, lấy hành lý. Tầm 12 giờ đêm, cậu cùng Blue ra khỏi sân bay, Khổng Thu bị gió đêm lạnh buốt quất vào mắt đau rát đến tỉnh cả người.

"Blue! Anh có lạnh không?" Khổng Thu hỏi vậy bởi không biết từ lúc nào trên người cậu đã khoác thêm một chiếc áo lông to đùng, trong khi đó, Blue chỉ mặc một chiếc áo sơ mi phong phanh!

"Anh không lạnh."

Đè tay của Khổng Thu lại, liếc mắt nhìn đám người tay cầm máy ảnh đang chạy về phía bọn họ, Blue liền nhét Khổng Thu vào trong xe.

"Blue?"

Hình như nghe được tiếng bấm máy, Khổng Thu quay đầu lại nhìn phía sau, hai mắt trợn to, loại người gì thế này?!

"Lái xe đi."

Blue lạnh lùng ra lệnh, rồi quay đầu Khổng Thu về phía mình, vẻ mặt lạnh như băng.

"Blue? Đám người đó...." Khổng Thu chỉ chỉ đám người đang điên cuồng đuổi theo để chụp ảnh.

Blue không nói tiếng nào, nhưng lái xe lại lên tiếng: "Cái đám đó là phóng viên."

"Phóng viên?" Khổng Thu lúc này mới phát hiện bọn họ không phải đang ở trong xe taxi. Ai đến đón bọn họ thế này? Người tài xế là ai? Không đợi cậu kịp thắc mắc, anh tài xế đã nói ra một câu không ai ngờ tới: "Có người tiết lộ tin tức hôm nay hai người sẽ về thành phố S."

Đôi mắt màu lam của Blue phủ một tầng băng lãnh, ôm ghì lấy Khổng Thu, nói: "Ngươi nói lại với Cam Y đi."

"Tôi hiểu." Tài xế cầm lấy di động, gọi một cú điện thoại, nói hai câu, rồi anh ta đưa điện thoại về phía sau, Blue liền nhận lấy.

"Có phóng viên phục sẵn bên ngoài sân bay?"

"Ừ."

"Đã chụp được hình của hai người chưa?"

"Chụp rồi."

"Anh hiểu, yên tâm đi, chuyện này cứ để anh giải quyết."

"Ừ."

"Nếu anh đoán không lầm thì trước nhà của hai người cũng có một bầy "chó săn" phục sẵn luôn đó, cậu đưa điện thoại cho tài xế đi."

Blue đưa điện thoại lại cho tài xế, chỉ thấy anh ta vâng dạ mấy tiếng rồi cúp máy, Blue cũng không buồn hỏi Cam Y nói cái gì. Trong mắt Khổng Thu đầy nghi hoặc, nhưng Blue cũng không có ý muốn giải thích, chỉ che mắt cậu lại, nói: "Không cần để ý đến mấy chuyện cỏn con."

"Ách..." Chẳng lẽ chỉ có chọn món ăn cơm mới là đại sự thôi sao? Thả lỏng thân thể nằm gọn vào lòng Blue, Khổng Thu chớp chớp mắt, thật hoàn hảo khi cậu không phải là một người tò mò, bằng không nhất định sẽ bị đống bí mật này của Blue nghẹn chết lúc nào không hay. Nhưng mà, nói thì nói vậy, nhưng cậu vẫn muốn biết nha.

Khi thấy xe dừng trước cửa một khách sạn, Khổng Thu nghi hoặc bước xuống xe. Blue cùng tài xế cũng lục tục xách vali ra, rồi tài xế mới dẫn đường cho hai người vào nhà nghỉ. Nhân viên quản lý ở đó đưa cho hắn một chiếc chìa khóa. Sau đó tài xế dẫn hai người vào thang máy, lên lầu mười sáu, đến trước cửa phòng 1602 thì dừng lại, tài xế giao chìa khóa cho Blue rồi rời đi.

Blue mặt không chút biểu tình mở cửa, một tay xách hành lý, trên vai mang giỏ đồ nghề máy ảnh của Khổng Thu, một tay dẫn theo Khổng Thu đang nghi vấn đầy đầu bước vào phòng. Lần mò bật công tắc đèn lên, Blue hướng mắt về phía tủ giày nhỏ dưới tủ treo quần áo, trong đó có hai đôi dép mang trong nhà, nhìn có vẻ vừa chân anh và Khổng Thu.

"Đây là.... chỗ của Cam Y gì gì đó sao?"

Khổng Thu đổi giày, cậu đưa mắt nhìn khái quát toàn bộ căn phòng, trong lòng dâng lên hảo cảm đối với vị Cam Y này.

Mà Blue vẫn như trước, không trả lời câu hỏi của cậu mà chỉ nói: "Đi rửa mặt đi, nên ngủ rồi."

"Ách...." Khổng Thu cởi áo khoác dày cộm của mình ra treo lên giá, rồi mới siết lấy tay của Blue, kéo anh đến trước ghế sofa, khóa ngồi lên.

"Blue..." Hôn đối phương một cái, Khổng Thu dán lên đôi môi của anh, hỏi: "Chúng ta sau này sẽ ở đây sao? Không về nữa hả anh?"

Kéo áo sơ mi của Khổng Thu ra khỏi quần, Blue xoa xoa thân thể cậu, thản nhiên đáp: "Chờ sau khi đám chó săn kia giải tán hết chúng ta sẽ về nhà."

"Vậy nơi này là..." Trước khi đối phương kịp lên tiếng, Khổng Thu che miệng anh lại, cười trừ nói: "Em biết anh không muốn em để ý mấy chuyện này, nhưng em chỉ là tò mò thôi. Anh là người mà em quan tâm nhất, cho nên hết thảy mọi thứ về anh em đều muốn biết tận tường. Nhưng nếu anh thấy khó nói, thì coi như xong, em sẽ không hỏi nữa."

Kéo tay Khổng Thu xuống, Blue khó mà giải thích cho rõ ràng: "Gia tộc của anh ở các thành phố lớn đều có sẵn nhà cửa, nơi này chính là một trong số đó. Nếu em thích, chúng ta có thể dọn đến đây ở, còn nếu em không thích, thì em chọn nơi nào, chúng ta sẽ ở nơi đó."

"Ồ." Khổng Thu nhìn chung quanh, "Em cứ tưởng nơi này là của Cam Y. Vậy em có thể yên tâm được rồi. Bất quá em thấy tốt nhất chúng ta vẫn nên về nhà."

"Vậy trước khi đội chó săn kia biến hết, chúng ta cứ ở tạm đây đi." Đôi nhãn đồng màu lam quan sát khí sắc của Khổng Thu mấy lần, rồi mới dùng hai tay, trực tiếp nâng cậu lên.

"A!" Khổng Thu đang khóa ngồi trên người anh thiếu chút nữa té ngã sấp, vội theo phản xạ ôm chặt lấy cổ của Blue, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.

"Blue, anh hù chết em đó."

"Anh sẽ không ném em xuống đất."

Tựa hồ không thể đợi chờ thêm phút giây nào nữa, Blue trực tiếp ôm Khổng Thu thẳng tiến vào phòng ngủ, đem người thả lên giường.

"Blue, em lại làm phiền anh rồi." Vuốt ve mái tóc trắng dài mượt mà bên dưới cái mũ đáng ghét của Blue, trên mặt Khổng Thu hiện lên một nụ cười dịu dàng.

"Không phiền." Đứng lên, Blue bước ra khỏi phòng ngủ, đèn bên ngoài tắt lịm. Bên trong phòng một mảnh hắc ám. Tim của Khổng Thu không hiểu sao lại đập mãnh liệt như trống trận.

Rèm cửa số cũng được kéo lại, một bóng đen bước đến bên giường, Khổng Thu vội nhắm mắt lại. Cậu biết Blue không thích mình nhìn thấy bộ dáng hiện tại của anh. Tiếng quần áo được cởi ra tựa như một mồi lửa, khiến toàn thân Khổng Thu trong nháy mắt mũg hừng hực. Nghĩ đến chuyện Blue có thể sẽ làm gì đó, hô hấp của Khổng Thu vô thức bỗng dồn dập hẳn lên.

"Ưm..."

Miệng bị hôn, đối phương hơi cường thế khai mở khớp hàm của cậu, khiêu khích đầu lưỡi ẩm ướt.

Phối hợp nhịp nhàng để Blue dễ dàng cởi bỏ quần áo trên người mình, Khổng Thu vươn tay sờ lên tấm lưng gầy gò của đối phương, màng tai thình thịch rung động. Người này tính đêm nay sẽ làm sao? Cậu cũng muốn, cậu đã chờ điều này thật lâu rồi.

"Thu Thu, có mệt không?"

"Không mệt."

Hai chân kẹp lấy thắt lưng của đối phương, Khổng Thu muốn anh hiểu được bản thân đang khao khát đến thế nào. Chưa bao giờ khát vọng đến như vậy, khát vọng làm tình, khát vọng đối phương nhanh chóng thăm dò thân thể của cậu.

"Thu Thu, đừng nhìn."

"Em không nhìn."

Nhanh nhắm nghiền mắt lại, Khổng Thu dùng tay để cảm nhận đối phương. Một đôi tay hơi thô ráp theo lồng ngực cậu vuốt ve một đường đến tận đùi non, dịu dàng, ấm áp khiến cho hỏa dục trong người Khổng Thu dâng trào mãnh liệt đến khó nhịn.

"Blue..."

"Có đau không?"

"Không đau."

Bởi vì móng tay quá dài, Blue khẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net