Chương 5 - 6 - 7 - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Chương 5  

Nếu không phải hai mắt vô cùng đau rát, lại không tài nào mở lên nổi, Khổng Thu cũng chẳng biết giờ đã là năm giờ sáng. Cất camera đi, Khổng Thu cũng lười tắm rửa, chỉ rửa mặt, đánh răng, rửa chân sạch sẽ. Lúc chuẩn bị đi ngủ, cậu mới phát hiện ra một vấn đề khá khó khăn: Phải xử lý sao với Blue đây?

"Blue, mi muốn đi vệ sinh không?" Cô y tá đã nói, hiện tại Blue không thể tự mình đi vệ sinh, cần có người hỗ trợ.

Blue kêu hai tiếng, dường như nó muốn lết ra ngoài. Khổng Thu vội vàng ôm lấy nó: "Không được lộn xộn, mi đợi ta một chút." Thấy Blue không còn cựa quậy nữa, cậu mới đi đến góc nhà tìm chậu vệ sinh với cát mèo. Nghe theo lời đề nghị của y tá, cậu đã mua một cái chậu vệ sinh hai tầng, cùng với loại cát mèo thủy tinh nhìn khá là sạch sẽ. Kết quả là, sau khi Khổng Thu vất vả trăm bề để chuẩn bị cho thật hoàn mỹ, vừa quay người lại chuẩn bị ôm Blue đem đến thì nó đã không chút khách khí mà nhe nanh ra.

"Ngao ô ngao ô ngao ô!!!"

Âm thanh quái quỷ gì thế này? Hai tay Khổng Thu đang định vươn đến bỗng cứng ngắc, bất động giữa chừng.

"Meo meo!"

Gào to một tiếng, Blue nhìn cái chậu vệ sinh một cách khinh bỉ, quay đầu lết sang chỗ khác, nó bò về phía phòng toilet đối diện.

"Blue?"

Khổng Thu hoàn hồn, vội vã tiến lên trước chặn Blue lại, rồi ôm nó đem về lại cái ổ mèo.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Mi không thích sao?"

"Ngao!" Chỉ dừng lại ở mức "Không thích" thôi sao?! Blue liếc nhìn cái chậu vệ sinh hung ác gào lên một tiếng. Hai chân trước vùng vẫy giãy ra, nó tiếp tục bò đi, hướng thẳng đến toilet.

Khổng Thu đè người Blue xuống, không cho nó bò lung tung, rồi mới nhìn về phía phòng toilet, trong đầu sinh ra một ý nghĩ quái dị: "Blue, mi muốn vào toilet hả?"

"Meo meo meo meo..."

Khổng Thu cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, cậu ôm cả ổ mèo lẫn Blue đi vào toilet. Mới vừa vào trong phòng vệ sinh, hai chân trước của Blue đã bắt đầu huơ loạn xạ: "Meo meo... meo meo..." Dáng vẻ bồn chồn lo lắng tựa hồ như chỉ cần chậm thêm một giây nữa thì nó sẽ tè ra mất.

Khổng Thu bước nhanh đến trước bồn cầu, Blue kêu loạn thế khiến cậu cũng hơi hoảng hốt. Cậu chỉ biết dựa theo bản năng mà phản ứng: Đặt ổ mèo xuống đất, ôm Blue ra, đặt nó ngồi lên bồn cầu, hai chân tách ra, khẽ điều chỉnh tư thế của nó sao cho mông nó nhắm thẳng vào bồn cầu.

"Meo meo..."

Khổng Thu không biết mình có hoa mắt hay không, tại sao cậu lại cảm thấy Blue dường như đang mắc cỡ thẹn thùng?

"Meo meo..."

Blue vùi đầu vào khuỷu tay Khổng Thu, tiếng nước chảy vang lên. Khổng Thu cúi đầu nhìn Blue một cách ngạc nhiên, trong lòng không khỏi trào dâng một cảm giác khó hiểu. Xem ra những đồ dùng cho mèo mà cậu đã mua hầu hết đều không cần dùng đến rồi.

Tiếng nước ngừng, đầu Blue giật giật mấy cái, nhưng nó vẫn không chịu ngẩng lên.

"Meo...ô...ô..."

"A, xong rồi sao?" Khổng Thu vẫn ngồi yên không động đậy.

.

"Meo..." Cái đuôi khẽ phe phẩy, tựa như muốn nói là nó đã xong rồi.

Trong bụng chất đầy một đống kinh ngạc cùng nghi hoặc, Khổng Thu đứng dậy, xả bồn cầu. Ra khỏi nhà vệ sinh, Khổng Thu theo bản năng, hướng nhìn về phía đống đồ dùng cho mèo đang đặt ở góc nhà, hỏi: "Blue, có đói bụng không?"

"Meo meo meo ô! Meo meo meo ô !"

Blue ngẩng đầu lên, liếm liếm miệng, cùng lúc đó, bụng nó cũng phát ra âm thanh 'ục ục'. Khổng Thu cúi đầu, không hy vọng mà hỏi: "Muốn ăn Whiskas hay là đồ hộp?"

"Ngao!"

Nhếch miệng nhe răng, thái độ rõ ràng là vô cùng không thích.

Khổng Thu đứng ngơ ngẩn một phút, rồi quay trở về ghế sofa, đặt Blue xuống, trên mặt vẽ nên một nụ cười bí hiểm: "Vậy mi muốn ăn cái gì? Sữa hay trứng gà?"

Không biết Blue sẽ trả lời cậu như thế nào đây?

"Meo meo ô! Meo meo ô!" Tiếng kêu thật vui, tựa hồ như nó cũng rất muốn ăn những món đó.

Cậu thật sự đã nhặt được một con mèo kỳ lạ rồi! Khổng Thu xoa xoa đầu Blue, nói tiếp: "Ta đi lấy sữa và nấu trứng gà cho mi nhé."

"Meo meo ô... meo meo ô..." Đuôi của Blue khẽ vẫy vẫy.

Ngoài mong đợi, nhưng cũng đã dự đoán trước, Blue uống hết nửa bình sữa có đường, ăn sạch một quả trứng luộc, cuối cùng còn ợ lên một cái, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Mấy bịch Whiskat to đùng hay đồ hộp cho mèo nằm trong góc kia, từ đầu đến cuối Blue cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn qua dù chỉ một lần.

Mèo có thể ăn trứng gà sao? Khổng Thu không biết. Cậu nghĩ mình nên học hỏi một chút xem làm thế nào để có thể chăm sóc một con mèo thông minh. Sờ sờ Blue, Khổng Thu mệt mỏi lên tiếng: "Blue, ta muốn đi ngủ, mi cũng ngoan ngoãn ngủ đi nhé, ngủ ngon."

"Meo meo ô!"

Từ hôm nay trở đi, e là cuộc sống của cậu sẽ không còn bình lặng được như xưa nữa.

Vừa nghe Khổng Thu nói muốn đi ngủ, hai chân trước của Blue nhanh như cắt đã ôm chầm lấy tay của cậu, ngẩng đầu lên kêu thật to meo meo ô, meo meo ô, đôi mắt nó mở to, lại còn rưng rưng lệ.

"Blue?" Có chuyện gì vậy? "Mi muốn đi vệ sinh à?"

Khổng Thu lại hoa mắt sao. Blue lắc đầu hai cái, giãy dụa muốn tiến đến bên người cậu, ủy khuất mếu máo: "Meo meo ô... Meo meo ô..." giống như muốn nói với cậu rằng đừng bỏ rơi nó.

"Blue, ta phải đi ngủ, mi cũng nên ngủ đi." Khổng Thu nói ngọt dỗ nó, nhưng tay thì vẫn ôm Blue vào lòng. Trên người cậu, Blue đang ra sức cọ cọ dụi dụi, không ngừng cố sức để chui vào lồng ngực ấm áp đó, móng vuốt vẫn liên tục cào cào lên tay cậu.

Nhìn hơn nửa ngày, Khổng Thu đành hỏi Blue với vẻ không chắc chắn mấy: "Blue, mi không phải là đang muốn xin được ngủ chung với ta đó chứ?"

Blue ngẩng đầu, vui sướng kêu lên: "Meo meo ô... meo meo meo ô..."

Khổng Thu lấy tay xoa xoa hai bên thái dương đang kêu gào đòi đi ngủ của mình, đầu hàng ôm lấy Blue, cậu trả lời lấy lệ: "Được rồi." Cậu đã quá mệt mỏi, không còn chút tinh lực dư thừa nào để mà đi dỗ dành Blue nữa.

"Meo meo ô... Meo meo ô..." Đuôi của Blue lắc qua lắc lại, tỏ vẻ rất sung sướng.

Tuy vậy Khổng Thu vẫn có chút lo lắng. Liệu việc này có ảnh hưởng đến chân sau của Blue hay không?

Đem Blue cùng ổ mèo đặt một bên giường, Khổng Thu thay áo ngủ rồi nắm sang bên cạnh. Đắp chăn, tắt đèn, Khổng Thu vừa nằm xuống thì đã đi gặp ngay Chu Công. Giữa lúc mơ mơ màng màng, cậu còn không quên tự nhắc bản thân mình ngàn vạn lần tuyệt đối không được phép xoay người đè lên Blue.

Tấm rèm cửa bằng vải cotton đã ngăn toàn bộ ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, trong phòng ngủ chỉ còn là một màu đen tuyền. Một con mèo ra sức dùng chân trước bò ra khỏi ổ, hướng về phía một người đang ngủ say. Đến gần, một cái vuốt mèo liền xuất ra, vén cái chăn lên, tiếp tục cố gắng trườn tới. Đến khi chạm được vào thân thể của người kia, con mèo mới thở hắt ra, nhắm mắt lại.

Trong lúc mơ màng ngủ, Khổng Thu cảm thấy bên cạnh có cái gì đó rất mềm mại, cậu liền xoay người đem khối mềm mại đó ôm vào trong lòng. Khổng Thu đúng là đã ngủ đến quên cả trời đất. Cái khối mềm mại bị cậu ôm chặt trong lồng ngực kia khẽ mở mắt, liếm liếm cằm của Khổng Thu, rồi mới nhắm mắt lại ngủ tiếp. Bên kia giường, cái ổ mèo trống không vẫn được đặt ở đó.

Chương 6 

Khổng Thu vừa thức dậy, nằm bên cạnh cậu lúc này lại là một con mèo lông xù. Cậu cảm thấy vô cùng kỳ cục, nhưng bất quá cũng không thấy chán ghét. Khổng Thu vốn ưa sạch sẽ, nhưng cũng không khiết phích quá độ, nên chuyện Blue nằm trên giường hình như cũng chỉ là một chuyện tự nhiên và bình thường. Chỉ có điều, Khổng Thu chẳng biết có nên coi Blue là một con mèo bình thường không nữa.

"Meo meo ô meo meo ô meo meo ô..."

Blue chả thèm để mắt đến chỗ đồ hộp Whiskas dành cho mèo của mình, mà lại dán mắt vào tô mì ăn liền nóng hổi Khổng Thu vừa mới nấu, không ngừng chảy nước miếng. Chân trước động đậy, đuôi lắc qua lắc lại, hai mắt sáng rực, không ngừng thể hiện cho Khổng Thu biết nó muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn a.

Sờ sờ đầu Blue để trấn an, Khổng Thu lập lại: "Blue, mi không thể ăn cái này, mặn và cay lắm."

"Meo meo ô meo meo ô meo meo ô..." Mũi Blue hít lấy hít để, chân vẫn liều mạng đòi hỏi, muốn ăn, muốn ăn a.

Khổng Thu tuy chưa bao giờ nuôi sủng vật, nhưng cậu cũng biết thú cưng căn bản không thể ăn được những món ăn có nhiều muối, chứ đừng nói chi là có cả ớt như tô mì này. Blue đói bụng, cậu biết, nhưng làm sao cậu có thể cho Blue ăn mì ăn liền được? Hơn nữa lại còn là mì ăn liền vị cay.

"Blue, ta khui đồ hộp cho mi được không?"

"Meo meo ô meo meo ô meo meo ô..."

Trong mắt Blue chỉ có một tô mì thơm lừng nóng sốt trước mặt.

Khổng Thu đứng dậy, đem tô mì đặt ở chỗ khác cao hơn, rồi đi đến góc nhà lấy một lon Whiskas khui ra. Mới vừa cầm cái bát của mèo, cậu nghĩ lại, rồi bỏ vào chỗ cũ, đi đến nhà bếp chọn một cái bát sứ thật đẹp, sau đó đổ thức ăn trong hộp ra, dùng muỗng tán cho nhuyễn nhừ. Cầm bát đi đến bên cạnh con mèo vẫn còn đang mải miết kêu, cậu đặt cái bát đến trước miệng của nó, nói lời ngon ngọt: "Blue à, đồ hộp rất ngon nè, mi ăn thử đi."

Blue liếc mắt nhòm đống thức ăn đó, rồi xoay đầu đi chỗ khác, ngửi cũng không thèm ngửi, thái độ rất kiên quyết: Không ăn.

"Blue!" Khổng Thu nghiêm giọng hơn một chút.

Blue vẫy vẫy đuôi, ủy khuất kêu lên: "Meo meo ô Meo meo ô..." Không ăn, không ăn mà.

"Blue, mi không thể ăn mì ăn liền."

Blue quay đầu lại, hai chân trước cào cào lên người Khổng Thu, gương mặt tràn đầy khát vọng ngẩng lên kêu: "Meo meo ô ô ô... meo meo ô ô ô..."

Giằng co qua lại nửa ngày, Blue cũng không chịu ăn một miếng thức ăn mèo nào.

Có lẽ phải làm cho nó bị cay một lần thì nó mới biết mình không thể ăn.

Không còn cách nào khác đối phó với thái độ cứng đầu của Blue, Khổng Thu thầm nghĩ vậy.

"Được rồi, ta cho mi ăn."

"Meo meo meo meo meo meo..."

Đuôi của Blue vẫy qua rồi vẫy lại, liếm liếm miệng ra vẻ thèm thuồng.

Gắp một cọng mì ra, thổi nguội rồi đặt ở lòng bàn tay, Khổng Thu cương quyết không thừa nhận bản thân cũng có chút xấu xa, cậu đưa đến trước miệng Blue. Blue ngửi ngửi, há miệng ra nuốt vào.

Lát nữa cay cũng đừng có mà khóc nhé cưng! Khổng Thu ngồi đợi Blue gào khóc. Sợi mì trong lòng bàn tay đã bị Blue nuốt gọn, và cậu kinh ngạc phát hiện ra lần này mình đã tính sai!

"Meo meo ô meo meo ô meo meo ô..." Blue liếm liếm mép, muốn ăn nữa a.

Nhìn lại lòng bàn tay trống không của mình, rồi lại nhìn nhìn Blue, Khổng Thu thật không biết nên tính sao cho phải.

"Meo meo meo ô meo meo meo ô..." Đợi gần nửa ngày trời mà vẫn chưa thấy Khổng Thu cho mình ăn mì tiếp, Blue vươn hai chân trước, hướng tới tô mì nằm trên bàn, cào cào. Muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn a.

"Blue..." Khổng Thu cảm thấy đầu hơi có chút choáng váng.

"Meo meo ô meo meo ô meo meo ô..."

Thấy Blue không còn kiên nhẫn đợi chờ mà tự mình nhào qua để cướp ăn, Khổng Thu vội bưng cái tô giơ lên cao, bất lực nói: "Được rồi, được rồi, đợi ta một chút, ta sẽ làm cho mi một chén."

"Meo meo ô ô..." Vui vui a.

Làm thế này sẽ không hại Blue chứ? Trong nhà bếp, Khổng Thu thấp thỏm đem mì gắp ra một chén nhỏ, rồi đem trứng gà chia làm hai. Không được, lát nữa cậu phải lên mạng kiểm tra lại một lần xem sao.

"Meo meo meo ô meo meo meo ô..." Trong phòng khách, một con mèo đang bị bỏ đói không ngừng kêu gào.

Khổng Thu bất đắc dĩ thở dài, miễn cưỡng bưng hai cái bát đi ra ngoài.

Vừa ăn mì, vừa quan sát Blue, Khổng Thu càng nhìn càng cảm thấy cậu đã nhặt được một con mèo hoàn toàn không giống những con mèo bình thường khác. Có ai đã từng thấy qua một con mèo có thể vừa ngồi ăn mì vị bò cay Tứ Xuyên, lại vừa uống nước chưa? Cầm lấy ly nước uống một ngụm, cho đỡ vị cay trong miệng, Khổng Thu lại động đũa ăn tiếp. Chỉ có con người mới ăn kiểu thế chứ. Trước mặt cậu, Blue le lưỡi vì cay nóng, cứ ăn hai miếng thì lại uống mấy ngụm nước. Cái đầu cứ hết chui vào cái cốc rồi lại dúi vào cái chén, dáng vẻ vô cùng bận rộn.

Tựa như đang được thưởng thức mỹ vị bậc nhất của nhân gian, Blue vừa ăn vừa kêu meo meo đầy thỏa mãn. Nửa quả trứng gà bị nó cắn vài miếng là hết sạch. Nhìn Blue ôm chén uống cạn nước mì, Khổng Thu nhìn lại tô của mình, do dự một phút, cậu liền lấy đũa gắp mì của mình bỏ vào trong chén của Blue.

"Ao... ô... ao... ô..." Blue không ngẩng đầu, chỉ kêu hai tiếng ý nói cám ơn.

"Blue, mi không thấy cay sao?" Khổng Thu gần như đã xem Blue là một con người.

"Ao... ô... ao... ô..." Blue ăn rất vui sướng, đầu lại chuyển qua cốc nước uống liên tục mấy ngụm. Xong, nó mới ngẩng đầu lên, liếm liếm hai bên mép với mũi, thái độ vô cùng thỏa mãn.

"No rồi sao?" Khổng Thu một lần nữa oán trách sự mềm lòng của mình.

"Meo meo ô..." Âm thanh này rõ ràng là đã ăn no căng bụng rồi. Lắc lắc cái đuôi của mình, Blue thả lỏng thân thể, dựa người vào ghế sofa, mắt lim dim, ách, hình như nó đã buồn ngủ.

Nhìn Blue hết nửa ngày, đến khi đối phương phát ra tiếng ngáy, Khổng Thu mới cố gắng nhai cho xong tô mì của mình. Cậu có cảm giác thứ mình đang ăn là sáp chứ không phải mì, xong đâu đó, cậu đem cả cái chén đã được ăn đến sạch bóng của Blue vào trong bếp rửa. Ra khỏi nhà bếp, thấy Blue vẫn còn say ngủ, Khổng Thu cầm camera vào thư phòng, những ảnh chụp của cô Phạm cần phải gấp rút xử lý.

Đừng nghĩ rằng đồ ăn của chúng ta có thể cho mèo ăn, nhất là những thứ có vị mặn. Muối sẽ tăng thêm gánh nặng cho thận của mèo, dễ dàng gây ra những bệnh như sỏi thận. Chân gà nướng hay các món kho càng không nên cho mèo ăn, đồ ăn cay nhất định càng không thể.

Mèo thường ít uống nước, nên có thể cho mèo ăn các thức ăn ướt hoặc đồ hộp hay những đồ ăn có hàm lượng nước cao, có thể bổ sung cho cơ thể mèo một lượng nước nhất định. Có một số con mèo do thường xuyên được ăn đồ hộp mà thích uống nước, đối với mèo mà nói đây là việc rất tốt.

Mèo con mới đẻ khoảng hơn hai tháng là có thể tiêm vaccine phòng bệnh, dùng thuốc chống bọ, rận, giun, sán. Tiêm phòng vaccine cần thực hiện định kỳ hàng năm, chống rận bọ ba tháng một lần. Mèo hơn sáu tháng tuổi là có thể tiến hành phẫu thuật triệt sản...

Màn hình máy tính mở mười mấy cái cửa sổ, mà không thấy cái ảnh chụp nào của công việc, toàn bộ đều liên quan đến tư liệu nuôi mèo. Khổng Thu càng xem càng chột dạ, càng nhìn càng khẩn trương. Mèo không thể ăn mặn, càng không được ăn cay. Trời ạ, cậu vừa mới làm chuyện gì thế này? Ngoài ra còn phải tiêm phòng bệnh, dùng thuốc chống rận, giun. Ách, không chỉ vậy, mà còn phải triệt sản!!!

Khổng Thu vội tìm di động, bấm số gọi đến bệnh viện. Sau khi xưng danh, cậu trực tiếp đề cập đến vấn đề cậu đang thắc mắc.

"Bác sĩ, tôi muốn hỏi một chút, con mèo của tôi đã mấy tháng tuổi rồi vậy?"

"Nhìn răng cùng khung xương của nó, chắc được khoảng 5, 6 tháng tuổi rồi."

"Nó có được xem là mèo trưởng thành không ạ?"

"Ô, chưa đâu, nó vẫn còn nhỏ, phải qua một tuổi mới tính là mèo trưởng thành. Sau khi vết thương của nó lành thì Khổng tiên sinh hãy đem nó đến tiêm vaccine phòng bệnh. Đến thời gian động dục, nếu cảm thấy lo lắng thì anh làm phẫu thuật triệt sản cho nó nhé."

"Ah, nhất định phải làm vậy sao?"

"Mèo đực nếu không làm phẫu thuật triệt sản, đến khi về già tỉ lệ mắc bệnh sẽ rất cao. Hơn nữa, lúc mèo lên cơn động dục e là sẽ gây cho Khổng tiên sinh không ít rắc rối."

"Thế à..."

"Thế mấy hôm nay mèo nhà anh đã chịu ăn gì chưa??"

"Ah, vâng. Chỉ có điều hình như nó chỉ thích ăn những món có nhiều gia vị thôi, giống như mì gói ấy."

"Cái này tuyệt đối không được nhé. Động vật nhỏ không thể tự bài tiết muối, hấp thụ quá nhiều muối sẽ làm tổn thương gan và thận của chúng."

"Hả, thế sao, vậy tôi sẽ rút kinh nghiệm, sau này sẽ không cho nó ăn nữa."

"Nếu con mèo không thích ăn Whiskas và đồ hộp của mèo, Khổng tiên sinh có thể tự nấu một ít cơm để cho nó ăn. Hiện trên mạng cũng có rất nhiều trang hướng dẫn về cách nấu mấy món dinh dưỡng cho thú cưng đấy."

"A vâng, vậy thì hay quá, chút nữa tôi sẽ xem qua."

Lại hỏi thêm một số vấn đề cần chú ý khi nuôi mèo, Khổng Thu trầm mặc cúp điện thoại xuống. Nếu để cho bác sĩ biết cậu thực sự vô trách nhiệm mà cho Blue ăn mì bò cay, bác sĩ nhất định sẽ mắng cậu đến không còn mặt mũi mất.

"Meo meo ô ô..."

Hạ quyết tâm tuyệt đối không thể mềm lòng, Khổng Thu đứng dậy: "Đến đây."

Vừa nhìn thấy Khổng Thu, Blue huơ huơ chân về phía nhà vệ sinh. Khổng Thu dù còn chút bực mình nhưng vẫn đưa tay xoa xoa đầu Blue rồi bế nó đi WC. Lát nữa cậu phải tra cứu làm sao để nấu cơm cho mèo nữa.

Nếu đã quyết định nuôi mèo thì bản thân phải có trách nhiệm với nó, mang lại cho nó cuộc sống hạnh phúc, không thể dễ dàng vứt bỏ nó, thờ ơ, không quan tâm đến nó. Cuộc đời của bạn có thể có rất nhiều bạn bè, còn nó, chỉ có mình bạn mà thôi.

Gần như tất cả các diễn đàn về mèo trên mạng, trang nào cũng nói giống nhau. Khổng Thu cũng cảm thấy trách nhiệm của cậu thật to lớn. Hoàn toàn không hối hận về quyết định của mình, thậm chí còn không hề nghĩ đến việc trả con mèo về chỗ cũ của nó, cậu đem tất cả những vấn đề cần chú ý khi nuôi mèo in ra, đặt ở đầu giường. Cậu quyết định từ hôm nay phải trở thành một người nuôi mèo chân chính.

Đàn ông độc thân thường rất hiếm khi nấu cơm, cho nên tài nghệ bếp núc của Khổng Thu không thể nói là tốt được, nhưng mà cũng không đến nỗi quá tệ. Đem bài dạy nấu món ăn cho mèo dán lên tường nhà bếp, cậu vừa nhìn công thức, vừa bận rộn nấu nướng. Chưa kể còn tự nhắc nhở bản thân không được quên mua thuốc diệt trừ bọ rận trong lẫn ngoài cơ thể, rồi còn phải mua bàn chải lông mèo, đồ cắt móng cho mèo. Cũng may khu nhà cậu ở cũng có siêu thị nên khá là thuận tiện.

Đem ức gà luộc kỹ xé nhỏ ra, trộn thêm nửa cái lòng đỏ trứng gà, cho vào một chút cơm, rưới lên một muỗng canh cá trích, rồi thêm vào chút rau thái nhuyễn, Khổng Thu ngửi ngửi, trong lòng vô cùng lo lắng, không biết nhóc này có chịu ăn hay không.

Thổi nguội, rồi cho phần cơm đó vào cái chén của Blue – cũng là cái chén hồi chiều Blue đã ăn mì, Khổng Thu lo lắng không yên đi đến ghế sofa, cậu đưa chén tới trước mặt Blue. Đôi mắt đang nhắm nghiền của Blue mở to, chỉ vì nể tình Khổng Thu, nó mới chịu đến gần ngửi ngửi. Ngửi hơn nửa ngày, ngửi đến mức Khổng Thu không khỏi có chút khẩn trương, Blue cuối cũng cũng chịu há miệng ra.

Ăn, ăn đi, Blue! Trong lòng Khổng Thu không ngừng hét lên. Blue ăn một miếng thịt gà, khóe miệng Khổng Thu bất giác mỉm cười. Giây tiếp theo, nụ cười trên mặt Khổng Thu vụt tắt, Blue đột nhiên phun hết ra, bất mãn ngẩng đầu nhìn anh.

"Meo meo meo meo!" Cái này không thể ăn.

Lộ ra một chút dỗi hờn, Khổng Thu tức giận vò vò đầu Blue: "Mi đúng là đồ kén ăn, đây là cơm mà ta vất cả trăm bề nấu cho mi ăn đó, vậy mà mi cũng chẳng thèm cho ta chút mặt mũi nào là sao."

"Meo meo meo meo..." Blue ôm lấy tay của Khổng Thu mà cọ cọ, tỏ vẻ muốn nói xin lỗi.

Khổng Thu liền tận dụng thời cơ dụ dỗ Blue: "Blue, ăn một chút đi có được không? Món này có nhiều dinh dưỡng, tốt hơn mì ăn liền nhiều. Ta có hỏi qua bác sĩ, mi tuyệt đối không thể ăn mì ăn liền, hơn nữa không thể ăn thức ăn có nhiều muối, thức ăn có vị cay lại càng tuyệt đối không được."

"Meo meo..."

Khổng Thu chớp chớp mắt, sao cậu lại có cảm giác Blue suy sụp hơn lúc trước thế kia?

"Ngao ô...Ngao ô..."

Blue đem chén đẩy sang một bên, lắc lắc đầu, rồi lại khẽ đung đưa cái đuôi, cũng không biết đang muốn nói không ăn cơm cho mèo, hay là muốn ăn mì ăn liền.

"Blue, nghe lời."

"Ngao ô... Ngao ô..."

Càng đẩy cái bát ra xa hơn nữa, Blue cố gắng trườn lên người Khổng Thu.

Bây giờ biết tính làm sao đây? Khổng Thu cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Phải cho Blue ăn đồ nó thích, hay là phải nuôi nó theo khoa học đã chỉ dẫn? Khổng Thu đưa tay ấn ấn thái dương, ôi, nhức đầu quá. Sờ sờ thân thể Blue, chỉ lớn hơn một chút so với hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net