Chương 53 - 54 - 55 - 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 53 Thượng  

Bất quá chỉ trong chớp mắt, tình huống đã trở nên càng lúc càng không thể nào cứu vãn được nữa. Đem Mục Dã đặt vào trong lòng Khổng Thu, Đường nghiêng người tránh thoát móng vuốt của Blue. Cam Y cùng Khổng Thu nghĩ muốn nhảy lên ôm Blue lại, nhưng không ngờ đột nhiên bị bức tường vô hình bắn văng ra ngoài. Mục Dã nâng Khổng Thu dậy, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Có gì nói sau đi! Trước tiên phải đem hai nguời tách ra mới được! Đường chính là đại ca của Blue đó!"

"Đại ca?"

Mục Dã sửng sốt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào cho phải.

"Khổng Thu! Nhìn kìa!"

Bị ném sang một bên, Cam Y nằm trên đất, chật vật hô to, Khổng Thu và Mục Dã cùng đồng thời nhìn lại, hai người cảm thấy nhiệt lượng trong thân thể nháy mắt như bị ai hút cạn sạch. Một kết giới đen nhánh khóa chặt Blue và Đường bên trong, thân thể Blue như được dùng thuật "khổng lồ hóa", một vòng lửa hào quang màu hoàng kim bao quanh thân, đang dùng tốc độ không dám tưởng tượng liên tục công kích Đường.

Khổng Thu tựa hồ có thể nhìn thấy hàn quang bắn ra khi móng vuốt Blue chém xuống. Mà sắc diện của Đường lại... không chút biến hóa, ngay lúc Blue bổ nhào đến, tay hắn chỉ nặng nề quạt lên người Blue, Blue đã lộn nhào mấy vòng trên không trung, rồi lại gào thét nhào lên đánh móc vào sau gáy.

"Blue! Đừng qua đó! Mau trở lại đây đi!"

Khổng Thu ngồi bệt dưới đất gào lên, sắc mặt trắng bệch. Chỉ thấy thân thể của Blue bị một tát của Đường hất bay ra ngoài, cậu thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹn, không tài nào đập nổi nữa.

Tiếng gầm rú đầy phẫn nộ của Blue từ trong kết giới truyền ra, thanh âm thống hận kia làm cho người nghe phải rợn gai ốc. Thân thể anh lúc này đã biến thành một quả cầu ánh sáng màu hoàng kim, mãnh liệt công kích Đường, không cần quan tâm bản thân sẽ khiến đối phương bị thương nhiều ít ra sao, anh cần phải phát tiết hết phẫn nộ kiềm nén bấy lâu nay, nên mỗi đòn đều dồn toàn lực, giáng cho Đường những đòn trí mạng. Toàn thân Mục Dã chợt mềm nhũn, trượt dài xuống. Khi đặt mông xuống đất, mặt y đã hiện rõ vẻ kinh biến. Đường lúc này hoàn toàn xa lạ với những gì y biết.

Bên trong kết giới, Đường dường như nhận ra được Mục Dã đang sợ hãi, đôi nhãn đồng màu lam của hắn không giấu được sự thiếu kiên nhẫn của chủ nhân, đồng thời cũng còn một loại tâm tình khác, hắn muốn thử dò xét một chút.

Giây tiếp theo, dị biến phát sinh. Bên trong kết giới, hắc ám bao trùm, toàn bộ ánh sáng trong sân đều bị hắc ám làm cho ảm đạm. Lại thêm một đòn công kích của Blue về phía Đường, thân thể cao lớn nháy mắt trở nên hư ảo, chỉ nghe thấy tiếng không khí không ngừng gào rít khi bị hút từ bên ngoài vào trong kết giới. Lúc này, thân ảnh của Đường đã biến đâu mất! Chỉ thấy một con cự thú còn to hơn cả một con cọp Siberia trưởng thành, toàn thân phủ lông đen tinh khiết, đang há to cái miệng đỏ như máu, răng nanh hung tợn tựa như chỉ cần một cú ngoạm cũng sẽ cắn nát xương thịt của đối thủ.

"Blue!" Khổng Thu sợ đến mức nhào hẳn về phía kết giới, Blue sẽ chết mất, Blue của cậu sẽ chết mất!

"Đại ca biến thân rồi! Mau tách hai nguời đó ra!" Cam Y cũng gần như bị dọa chết đứng. Mục Dã hãy còn đang ngơ ngác, bối rối nhìn mãnh thú hung tợn trong kết giới, y vẫn biết nguời kia vốn không phải là nhân loại bình thường, nhưng..... y không sao ngờ được bản thể của hắn lại như thế này!

"Khổng Thu! Mục Dã! Hai người mau nghĩ biện pháp tách họ ra đi! Blue căn bản không phải là đối thủ của đại ca đâu, cậu ấy sẽ bị đại ca giết mất!" Cam Y thét chói tai, tiếp theo, không nói hai lời liền biến ảo lại thành lốt mèo, ma quang màu bạc bổ vào kết giới. Nhưng vô ích, năng lực quá yếu, căn bản không tài nào mở được đường vào kết giới.

Đối mặt với Đường sau khi biến hình to lớn hơn mình không biết bao nhiêu lần, trong tiếng gào của Blue vẫn không có chút khiếp đảm nào. Thân thể anh đã lớn hơn trước kia, nhưng trước mặt Đường lúc này, anh cũng chỉ là một con mèo con nhãi nhép mà thôi. Quang mang hoàng kim chói lọi làm mọi nguời không thể nào mở mắt nổi. Nhưng hắc ám lại dần dần lan tỏa toàn bộ kết giới, ngay cả kim quang của Blue cũng dần bị hắc ám kia cắn nuốt.

"Ngào ngào!"

Phát ra tiếng gào đầy rống giận, uy thế không hề thua kém cự thú hung tợn kia, quả cầu ánh sáng của Blue chuyển hướng đánh móc sau gáy của cự thú đen tuyền.

"Ngao!"

Toàn bộ vật dụng trong phòng đều bị tiếng gầm của cự thú phá vỡ nát tan. Ngay khi quả cầu ánh sáng bổ nhào đến, cự thú đã nhảy lên, rồi liền dùng tốc độ mắt thường không tài nào nhìn rõ mà cắn một phát vào quang cầu.

"Blue! Không!"

"Ngào ngào ngào!!"

Kim quang theo miệng cự thú phóng phụt ra xa. Đầu cự thú vung mạnh sang một bên, quang cầu hoàng kim bị nặng nề vất lên đỉnh kết giới, rồi lại bị kết giới đánh rơi ngược lại xuống đất một lực không nhẹ. Thân ảnh cự thú nháy mắt đã di chuyển đến chỗ mà quang cầu bị ném xuống, một chân giẫm mạnh lên.

"Mục Dã! Cứu Blue! Mục Dã! Làm ơn cứu Blue! Đường sẽ giết anh ấy mất! Đường sẽ giết anh ấy mất!"

Khổng Thu gục trên người Mục Dã không ngừng bắt lấy y gào khóc, Mục Dã còn đang mông lung trong kinh ngạc cũng dần chăm chú nhìn vào cảnh hai anh em đang tàn sát lẫn nhau bên trong kết giới, thần trí cũng đã bị Khổng Thu gọi về được ít nhiều.

Bên kia, Blue bỗng nhiên phát ra tiếng tru đầy thống khổ. Cõi lòng Khổng Thu như tan nát, cậu níu chặt cánh tay Mục Dã, không ngừng cầu y: "Làm ơn nói Đường dừng tay đi! Làm ơn nói Đường dừng tay lại đi!". Bên cạnh đó, Cam Y vẫn đang không ngừng tìm cách nhào vào trong kết giới.

Lại cắn thêm một phát nữa lên người Blue, Đường quăng anh lên không trung, móng vuốt bén nhọn không lưu tình chém xuống mà không cần dùng đến ma lực, Đường không tốn chút sức lực nào chỉ cần dùng thân hình cao lớn tuyệt đối của mình cũng đủ ngăn chặn mọi đòn tấn công của Blue. Ngay lúc hắn định cắn thêm một phát cuối cùng, toan kết liễu Blue trong một chiêu trí mạng thì bên ngoài kết giới đã xảy ra dị biến.

Ôm chặt lấy bụng mình, Mục Dã thống khổ ngã nhào xuống mặt dất, miệng không ngừng gọi: "Bố Nhĩ.... Bố Nhĩ.... em đau... đau quá..." Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên gương mặt tái nhợt. Khổng Thu bên cạnh y cũng sợ hãi không kém, vội vàng nâng y dậy: "Mục Dã, anh bị sao vậy? Anh đừng làm tôi sợ." Nào ngờ, Mục Dã lại trừng cậu một cái, rồi lại tiếp tục ôm lấy bụng không ngừng kêu lớn hơn: "Bối Nhĩ.... đau quá.... em đau quá..."

Sửng sốt hai giây, Khổng Thu rốt cục cũng hiểu ra, cậu cũng "ai nha" thất thanh một tiếng, rồi siết chặt ngực mình, nằm bên cạnh Mục Dã: "Tim em khó chịu quá, tim em khó chịu... Blue... Blue..."

Cam Y đang không biết làm sao thì nhìn thấy hai dã thú một lớn một nhỏ trong kết giới nháy mắt đã bất động. Rồi nhìn lại hai người đang nằm vật ra đất, miệng không ngừng kêu đau đầy thống khổ, Cam Y khẽ cắn môi, chớp mắt biến lại thành hình người chạy lại.

"Cam Y, em đau quá, nơi này, đau..." Bắt lấy cánh tay của Cam y, Khổng Thu đau đến mặt cắt không còn một giọt máu.

"Ư..." Gắt gao ôm lấy bụng mình, Mục Dã hiện tại đã đau đến không nói nên lời.

"Đại ca! Đề Cổ! Đừng đánh nữa! Mau lại đây đi!" Quay người lại, hô to về phía kết giới, Cam Y một bên cõng Khổng Thu lên, một bên ôm lấy Mục Dã, bộ dáng chật vật, cước bộ lảo đảo mang hai người vào trong phòng.

Blue trong miệng gào lên mất tiếng đầy tức giận, thân thể liều mạng giãy giụa. Đường cũng mở miệng ra, kết giới chung quang cũng tan biến, trong nháy mắt hắn biến lại thành nguời, vội vã chạy vào phòng. Blue cũng khôi phục lại hình dạng mèo con vốn có, vèo vèo lướt qua từng bước chân của Đường.

Trên ghế sofa trong phòng khách, Khổng Thu ôm ngực không ngừng rên rỉ, Mục Dã cong người ôm bụng, cố nén thống khổ. Đường nhanh bước đến trước ghế, ôm lấy Mục Dã, cầm lấy điện thoại trong tay, bấm một dãy số, ngay khi đối phương bắt máy lập tức nói: "Đến chỗ ta ngay, dạ dày của Mục Dã lại phát đau rồi." Cũng không chờ đối phương lên tiếng, hắn đã cúp máy.

Bắt lấy tay Đường, Mục Dã từng ngụm, từng ngụm thở dốc, khó khăn nói: "Bố Nhĩ, có phải em..."

"Sẽ không." Thần sắc lạnh như băng nói ra lời trấn an, bàn tay to lớn của Đường cực kỳ thuần thục xoa đi xoa lại trên bụng Mục Dã, nói tiếp: "Em đã bình phục rồi, sẽ không tái phát lại đâu. Hít thở sâu, nhắm mắt lại, không được nói ." Mục Dã nghe lời, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Đường.

Bên kia, con mèo nào đó tuy là chạy trước Đường mấy bước, nhưng mấy phút sau Blue mới bước ra, trên nguời chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm không biết đã lấy được ở đâu. Khổng Thu cuộn mình trên người anh, ô ô kêu đau, còn bắt lấy tay anh đặt trên ngực mình xoa xoa, bóp bóp. Cam Y dưới tiếng rống giận của Blue vội vội vàng vàng đi gọi điện mời bác sĩ.

Tốt qúa, cuối cùng cũng tách hai người này ra được rồi, nhưng tiếp theo phải tính thế nào đây? Sắc mặt của Mục Dã sau khi được Đường xoa nhẹ đã dần khá lên được một chút, y mở to mắt nhìn Khổng Thu, đối phương vừa lúc cũng đang nhìn y, hai người dùng mắt trao đổi nhanh một lượt. Mục Dã cúi đầu nói: "Em muốn về phòng nghỉ." Đường liền ôm y đi.

Nhìn vết thương xanh xanh tím tím trên mặt cùng miệng của Blue, tim Khổng Thu lại nhói đau, cậu rên rỉ: "Blue... tìm một cái giường, em muốn nằm một chút, em không thở nổi."

Cũng chả thèm quan tâm đây là nhà của nguời khác. Blue ôm Khổng Thu đi lên lầu. Trên lầu ba truyền xuống tiếng bước chân của Đường, nên Blue ôm thẳng Khổng Thu lên lầu hai, mở đại một phòng ra, có giường, anh đi vào, thuận chân đá cửa lại.

Trong phòng nháy mắt chỉ còn mỗi mình Cam Y, không một ai ở đây nữa, khóe miệng hết mếu rồi lại mếu, ô ô ô, hai hàng nước mắt tuôn dài, hôm nay đúng là hù chết nguời không cần đền mạng mà.

Chương 53 Hạ 

Cuộn mình trong lòng Blue, tim đã không còn đau nữa, hai mắt Khổng Thu phiếm hồng, trong tay là một cái khăn sạch, cậu nhẹ nhàng lau từng vết thương trên mặt, trên nguời Blue. Đường quả nhiên đã hạ thủ lưu tình, bằng không e là cổ của Blue lúc nãy đã bị cắt đứt lìa.

"Thu Thu, còn đau không?" Blue không màng đến thương tích của mình, tay anh vẫn mải đặt trên ngực Khổng Thu.

"Nhìn thấy anh bị thương, chỗ này của em trước sau gì cũng đau đến chết." Khổng Thu ôm chần lấy Blue, khẩn cầu: "Blue, đừng xung đột với đại ca nữa có được không? Em không muốn anh lại bị thương."

"Không cho phép gọi hắn là đại ca!" Blue vẫn nhất định mang thù.

"Chủ nhân..."

"Gào!"

"Chủ nhân, em muốn."

"Gào!"

Quần áo tung bay tán loạn, trên giường, bắt đầu nghe được những tiếng kêu thảm thiết của ai đó đang bị đè ép.

Cũng gian phòng này, nhưng ngay trên tầng ba, sắc mặt của Mục Dã đã khôi phục lại như thường. Thật có lỗi cười cười với Đường, y thỏ thẻ: "Thật xin lỗi, làm anh phải lo rồi."

Đường khẽ nhíu mày, chợt có người gõ cửa: "Tiên sinh, bác sĩ đã đến."

Thủ hạ đã được qua huấn luyện nghiêm khắc của hắn cũng không vì phải chứng kiến một màn kinh thiên động địa vừa rồi mà có một chút kinh hoảng nào, đúng là bình thường đến mức không còn là bình thường nữa.

"Cho vào đi."

Không thèm bước xuống giường, cũng không buông Mục Dã ra, một tay Đường ôm lấy y, một tay tiếp tục xoa xoa bụng. Cửa mở, vệ sĩ dẫn bác sĩ vào. Vị bác sĩ này cung kính cúi đầu chào Đường rồi mới bước đến bên giường, lấy tai nghe ra khám bệnh. Mục Dã để bác sĩ tùy ý kiểm tra thân thể của mình, trên mặt vẫn là vẻ ôn hòa như trong quá khứ, không sơ hở để ra bất kỳ tia chột dạ nào.

Sau khi cẩn thận kiểm tra qua một lượt, bác sĩ hỏi: "Hôm nay Mục tiên sinh có xảy ra chuyện gì sao?"

Mi tâm của Đường khẽ nhíu lại, Mục Dã chỉ ôn hòa nói: "Mới vừa rồi, khi Bố Nhĩ và em trai anh ấy xảy ra tranh chấp, tôi rất lo cho anh ấy, sau đó dạ dày đột nhiên phát đau."

Bác sĩ tỏ vẻ đã hiểu gật gật đầu, nhìn Đường nói: "Bây giờ đang là giai đoạn dưỡng bệnh của Mục tiên sinh, mặc dù Mục tiên sinh đã thanh trừ hết toàn bộ tế bào ung thư trong cơ thể, nhưng vẫn phải tránh bị kích thích hoặc hoặc hồi hộp lo lắng. Còn phải tăng cường dùng thêm nhiều thực phẩm giàu protein. Mặt khác, tôi đề nghị Mục tiên sinh tạm thời không nên tiếp tục công tác nữa, thân thể Mục tiên sinh dù sao cũng không phải là tộc nhân của Miêu Linh tộc, nên sau khi trải qua bạo bệnh, cần phải cẩn thận tu dưỡng."

"Ta biết rồi."

Bác sĩ rời đi, Đường vừa tiếp tục xoa bụng cho Mục Dã, vừa lạnh lùng hỏi một sâu: "Sợ sao?"

Sợ? Mục Dã cuời cười, nói: "Không sợ, bất quá lúc đầu quả thật đã bị dọa không ít. Em không biết anh còn có thể biến thân. Chuyện liên quan đến Miêu Linh Tộc, anh kể cho em nghe quá ít, cho nên không có chuẩn bị tinh thần trước được." Ngẩng đầu lên, y vuốt nhẹ lên mặt của Đường: "Có thể biến lại cho em xem lần nữa không? Cảm giác khi đó anh mang lại cho em hoàn toàn khác hẳn với hiện tại."

Hai mắt lạnh như băng của Đường khóa chặt trên mặt Mục Dã, vài phút sau, hắm ôm Mục Dã qua một bên, bắt đầu biến hình. Mục Dã vẫn nhịn không được mà hít vào mấy ngụm lãnh khí, hai tay khâm phục vuốt ve lên thân mình khổng lồ của cự thú, giống báo mà không phải báo, giống hổ lại cũng chẳng phải hổ, chỉ là một con mèo bự không hơn không kém. Bàn tay vuốt ve bộ lông bóng mượt của hắn, Mục Dã không cầm lòng nổi, liền ôm lấy cổ của Đường, khẽ cọ cọ.

"Bố Nhĩ, thật xin lỗi." Thật xin lỗi vì lúc đó đã kháng cự, thật xin lỗi vì đã không sớm một chút nhận ra tâm ý của anh dành cho em, còn cả tâm tính băng lãnh của anh nữa.

"Không cho phép nói xin lỗi." Dã thú phát ra ngôn ngữ của nhân loại, toàn thân đen bóng của hắn đè lên trên người Mục Dã, đem y bao vây dưới thân thể cao lớn của mình. Trên mặt vẫn băng lãnh, bá đạo như cũ.

"Em hơi mệt một chút, anh có thời gian ngủ chung với em một lúc không?"

Cự thú nằm xuống bên cạnh Mục Dã, để y cuộn mình tiến vào trong thân thể của hắn, Mục Dã yêu thích không sao ngừng được việc vuốt ve bộ lông mềm mại kia, cũng không thể nào tưởng tượng được chính mình có một ngày sẽ nằm trong lòng một sinh vật như thế này.

Hơi thở của cự thú chợt có biến hóa rõ ràng, chân sau đè tay của Mục Dã lại: "Không được sờ loạn, hậu quả em không thể chịu được đâu." Bởi dục vọng của hắn trong hình thú càng khó khống chế gấp trăm lần so với nhân hình.

Tim của Mục Dã vì câu này mà đập càng mãnh liệt, y chưa từng nghĩ qua vấn đề này nha!

Lặng yên trong chốc lát, y cẩn thận nói: "Anh sẽ dùng hình thái này mà muốn em sao?"

"Sẽ."

Đầu có chút mê muội, hô hấp của Mục Dã đã bắt đầu dồn dập. Tiếp theo y chợt nghe cự thú bên cạnh lên tiếng: "Không phải hiện tại, em bây giờ vẫn chưa chịu được."

Y cảm thấy có lẽ cả đời này mình cũng không tài nào chịu nổi, làm cùng cự thú này sao.... Mục Dã nhắm mắt lại, dán mình lên bộ lông mềm mại ấm áp của cự thú. Những chuyện cấp bách trước mắt chính là làm sao giảm bớt ân oán của Đường và Blue, nếu nói Blue là em trai của Bố Nhĩ, vậy chẳng phải lúc ấy Blue cũng sẽ....? Vậy Trọng Ni.....

Mục Dã nhẫn nại xoa xoa thái dương đang bừng bừng vì xúc động, thì ra Trọng Ni cũng giấu y nhiều chuyện đến như vậy, chuyện này phải tính thế nào đây?

So với cặp đôi đang tình cảm ấm áp trên lầu, thì đôi dưới lầu có vẻ thiên về nhục dục nhiều hơn. Khổng Thu ép bản thân phải xuất ra hết toàn bộ "tuyệt kỹ trên giường" của mình để trấn an lửa giận của Blue, đợi đến sau khi anh bình tĩnh nằm xuống bên cạnh cậu, Khổng Thu mới nén thân thể đang ê ẩm của mình mà vuốt ve thân thể đối phương, vì điều sắp nói mà từ nãy đến giờ Khổng Thu phải vất vả "làm công tác" chuẩn bị.

"Blue, anh không nên cùng đại ca..."

"Không cho phép gọi tên đó là đại ca."

Hôn hôn lên môi của đối phương, Khổng Thu lập tức sửa miệng: "Em không gọi, em không gọi. Nhưng anh cũng không cần tiếp tục xung đột với anh ta làm gì. Anh hiện tại không phải là đối thủ của anh ta."

"Thu Thu!" Cuối cũng cũng nói ra những lời mà anh không thể nào chịu đựng được!

Đơn giản nằm úp sấp trên người Blue, Khổng Thu xin lỗi: "Thật xin lỗi, em không có ý nói anh không bằng anh ta. Ý của em là, anh mới đạt đến "Mạt", còn anh ta đã lên đến bậc "Đường", anh hiện tại cùng anh ta tranh chấp, căn bản chính là lấy trứng chọi đá. Như vậy, đổi lại chẳng phải chỉ có thiệt về mình hay sao, thậm chí có khi còn là mạng sống của anh. Blue, anh nhẫn tâm bỏ em lại một mình trên thế gian này sao? Nếu anh chết, em cũng sẽ không chấp nhận cuộc sống cô độc này đâu, em sẽ tự sát theo anh đó."

Lam đồng của Blue hiện rõ vẻ phẫn nộ cùng không cam lòng, anh thừa nhận, hiện tại anh không phải là đối thủ của người kia.

Ok, mấy câu vừa rồi hình như đã có tác dụng rồi, Khổng Thu lại tiếp tục nói: " Quân tử báo thù mười năm không muộn, Cam Y nói anh là người có khả năng đạt đến "Cung" nhanh nhất trong năm anh em. Anh có hỏa diễm lam sắc mà anh ta không có, anh ta có lẽ chỉ có thể đạt đến "Đường" là cùng, mà anh lại có thể đạt đến "Cung". Đợi đến lúc đó, anh muốn tìm anh ta báo thù, em cũng không lo lắng nữa. Blue, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để em phải đau lòng sao?"

Blue nhíu mày, rầu rĩ không vui: "Anh không biết phải mất bao lâu mới đạt được đến "Cung", anh muốn báo thù!"

Hôn nhẹ lên miệng Blue, Khổng Thu ôn nhu khuyên nhủ: "Chúng ta không phải có thể sống đến năm trăm tuổi sao? Anh là thiên tài mà, có lẽ người khác cần đến một trăm năm, còn anh chỉ cần năm mươi năm là xong. Hơn nữa hiện tại mỗi ngày anh đều liều mạng tu luyện, nói không chừng chỉ cần mười năm nữa anh đã có thể đạt đến "Cung" rồi. Em tin anh."

Mi tâm nhíu chặt của Blue lúc này mới giãn ra chút ít, nhưng chỉ cần nghĩ đến nguời kia là anh lại không cam lòng. Khổng Thu đau lòng sờ lên viết thương trên khóe miệng Blue, chầm chậm hỏi: "Báo thù quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến mức anh không tiếc làm em đau lòng?"

"Không! Em quan trọng hơn bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì." Nguời bị hoài nghi rõ ràng vô cùng mất hứng.

Khổng Thu cười ngọt ngào,ôn nhu nói: "Nếu em là trọng yếu nhất, vậy chủ nhân nên nghe lời em đi. Tạm thời bỏ qua ân oán với anh ta, trước mắt hãy giành hết thời gian để tu luyện, được không?"

Vật giữa hai chân Blue bỗng di chuyển khác thường, Khổng Thu liền cầm lấynó, khẽ thổi thổi khí vào bên tai Blue: "Chủ nhân, yêu em thêm một lần nữa đi, chủ nhân đã lâu lâu lắm rồi không có yêu em đó."

"Gào!"

Trong lòng làm một động tác chiến thắng huy hoàng, Khổng Thu hào phóng dâng lên thân thể của chính mình, chỉ cần có thể làm Blue bỏ qua thù hận với đại ca, muốn cậu làm cái gì cũng được. Còn về phía đại ca bên kia, cậu tin là Mục Dã có thể thu phục được, vừa rồi không phải là cậu đã được chứng kiến một phần "năng lực" đó của y rồi sao?

Chương 54

Sớm đã qua giờ dùng cơm chiều, nhưng hai vị chủ nhân cũng như hai vị khách trên lầu hai vẫn chưa có ý định đi xuống. Chủ nhân chưa nói muốn dùng cơm, thì vệ sĩ cùng mấy người hầu trong nhà tự nhiên cũng tuyệt đối không dùng bữa.

Cam Y đã sớm đói bụng, nên dưới sự giám thị của vệ sĩ, đành đau xót lục tung hết cả nhà bếp, kết quả chỉ kiếm được một gói bánh quy đã gần quá hạn sử dụng. Trệu trạo nhai bánh, uống nước cầm hơi, Cam Y hai mắt rưng rưng nhìn về phía cầu thang, mấy người này tính đêm nay không ăn cơm luôn sao?

Ngay sau khi Cam Y gặm hết túi bánh quy, uống hết ba chén nước, trên lầu cuối cũng cũng đã truyền đến tiếng bước chân. Khi nhìn thấy thân ảnh của đối phương xuất hiện ngay chân cầu thang, Cam Y giật mình một cái, thái độ muốn bao nhiêu cung kính đều có đủ bấy nhiêu.

"Đại ca."

"Ừ."

Cực kỳ lãnh đạm mà "ừ" một tiếng, Bố Nhĩ Thác Ngã Đặc – Tát La Cách – Đường ôm Mục Dã xuống lầu, rồi mới phân phó thủ hạ mang đồ ăn lên. Mục Dã dừng lại, Bố Nhĩ Thác quay sang nhìn y, thấy y tươi cười hỏi: "Bố Nhĩ, không giới thiệu một chút sao?" Có một vị đại ca thế này nhất định người kia sẽ rất buồn lòng.

Oa oa oa, cuối cùng cũng có người chú ý đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net