Chương 65 - 66 - 67 - 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 65 Thượng  

Trời đã sáng, những người sống gần đó đã bắt đầu một ngày mới, người nào tập thể dục thì đi tập thể dục, ai đi làm thì đi làm, còn người nào phải đi mua đồ ăn sáng cho con cũng đã lên đường đi mua đồ ăn sáng. Bất quá ở trong phòng Cam Y, Khổng Thu và Mục Dã vẫn im lặng như tờ, một chút tạp âm cũng không có. Tia sáng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, nhưng vẫn không thể truyền vào được bên trong.

Cậu bé ngủ say trên giường khẽ giật giật mắt, rồi mới từ từ hé mắt ra nhìn. Bé vừa tỉnh lại nhất thời vẫn còn chưa rõ bản thân vì sao lại ở đây. Nghi hoặc đánh giá căn phòng sạch sẽ ngăn nắp trước mắt mình, khi nhìn đến người đang nằm trên ghế sofa, bé trở mình định ngồi dậy. Nhưng thân thể hãy còn rất hư nhược, mà lúc đứng lên, động tác lại tương đối mãnh liệt, bé chỉ thấy trước mắt tối sầm, thân thể lại ngã bật xuống giường.

Lỗ tai của người đang nằm trên ghế khẽ giật giật, nhanh chóng mở mắt ra. Gần như ngay lập tức Cam Y nhìn về phía giường, phát hiện cậu bé đã tỉnh, Cam Y nháy mắt liền thanh tỉnh, xốc chăn xuống khỏi ghế.

"Không nên cử động!" Ngăn lại cậu bé đang định giãy giụa muốn đứng lên, Cam Y bước nhanh qua giường, đè bé xuống, thân thiết nói: "Ngoan ngoãn nằm yên nào, có phải con đói bụng rồi không?"

Những chuyện xảy ra đêm qua giống như một đoạn phim được tua nhanh một cách vô cùng dũng mãnh nhưng cũng không kém phần tinh tường, rõ nét trong đầu bé, ánh mắt bé nhìn Cam Y rõ ràng đã thay đổi. Chớp chớp mấy cái, cố xua đi cảm giác cay nóng đang chạy vòng quanh mắt mình, bé lên tiếng: "Cám ơn, chú."

Cam Y mỉm cười nhìn bé, xoa xoa đầu bé, khẽ nói: "Không cần nói cám ơn. Đói bụng chưa, chú đi chuẩn bị đồ cho con ăn sáng nhé. Bất quá hiện tại con vẫn chưa thể ăn được mấy món chiên xào dầu mỡ, chỉ có thể dùng tạm chút cháo thôi. Ăn xong chúng ta cùng đến bệnh viện."

Cậu bé níu chặt tay áo của CamY, khẽ hé môi, trong mắt hiện lên sự kiên quyết pha lẫn chút bất an, nhưng vẫn mở miệng, nói: "Chú ơi, con sẽ làm việc nhà, con không cần đến trường, con cũng không ăn nhiều lắm đâu, chú có thể cho con ở lại đây mấy tháng được không? Chờ đến mùa xuân rồi con sẽ đi. Con cam đoan sẽ không đem lại phiền phức rắc rối gì cho chú. Chú ơi, con xin chú, chú đừng đưa con đến cục cảnh sát hay cô nhi viện gì gì đó nha. Chú mà đưa con đến sở cảnh sát, họ sẽ trả con lại cho cha mẹ con, con không muốn nhìn mặt hai người đó nữa."

Cam Y kinh ngạc nhìn bé, căn bản không nghĩ đến cậu bé vừa tỉnh dậy đã nói với mình những lời này! Mắt Cam Y lúc này đã ngấn lệ, làm cho cậu bé bỗng chốc cảm thấy hoảng sợ. Hốc mắt của cậu bé cũng đã ửng đó, nhưng bé vẫn cố mím chặt môi, không cho phép nước mắt rơi xuống.

"Chú....." Cam Y vừa mở miệng đã không sao nói tiếp được nữa, chỉ biết ôm chầm lấy cậu bé trước mặt, nhìn lúc này coi bộ Cam Y còn thương tâm gấp mấy lần bé. Lắc đầu như điên, Cam Y muốn nói chút gì đó để bé có thể yên tâm, nhưng làm thế nào cũng không lên tiếng được. Liều mạng kiềm chế áp lực, Cam Y khô khan lên tiếng: "Chú...vô cùng đồng ý..... cho con... ở lại đây..." Còn những lời sau đó, thật không sao nói ra được. Không muốn thất lễ trước mặt bé, Cam Y buông bé ra, xoay người, mở cửa bỏ chạy.

"Tiểu Thu Thu, mở cửa ra! Mở cửa ra!" Cam Y bây giờ vô cùng cấp bách cần cái ôm ấm áp của Khổng Thu.

"Cam Y? Xảy ra chuyện gì sao?" Cửa phòng Mục Dã bật mở, y cũng bước ra nhìn. Cam Y vừa thấy y liền ô ô khóc toáng lên, vọt tới trước mặt, ôm chầm lấy y.

"Cam Y?" Mục Dã sợ hãi, nghĩ đến có thể cậu bé đã xảy ra chuyện gì lại càng thêm lo lắng.

"Mục Dã, anh muốn nuôi bé, anh muốn nuôi bé... Anh mặc kệ bé là ai, anh nhất định phải nuôi bé...."

"Rồi, rồi, rồi, nuôi bé, nuôi bé, chúng ta cùng nhau nuôi bé, bất quá trước hết anh nói cho em nghe đã xảy ra chuyện gì đã? Anh như vậy làm em lo lắm đó." Dìu Cam Y lên ghế sofa, Mục Dã bước nhanh đến trước cửa phòng ngủ của Cam Y, đẩy cửa ra, nhìn thấy cậu bé đang khóc trên giường, y vội nhanh tay đóng cửa lại.

Cửa phòng Khổng Thu cũng đã mở, cậu bị tư thế vặn vẹo của Cam Y dọa sợ, vội chạy đến trước mặt Cam Y, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Anh Cam Y? Có phải cậu bé...."

Nhìn thấy Blue bước ra từ sau lưng Khổng Thu, Mục Dã liền hiểu tối qua đã xảy ra chuyện gì, rất nhanh nói: "Em ở cạnh Cam Y đi, anh đi xem cậu bé, cậu bé không sao, đã tỉnh rồi."

"Hả."

Khổng Thu mang cả người đau nhức ngồi xuống bên cạnh Cam Y, ngay lập tức, cậu hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra. Blue không chút quan tâm với cậu bé này, anh ngồi xuống bên cạnh Khổng Thu, một tay ôm lấy cậu, làm trách nhiệm của một cái "gối tựa" êm ái.

"Cam Y, xảy ra chuyện gì?" Ngồi xuống thuận khí xong, Khổng Thu nhìn Cam Y, lo lắng hỏi.

Cam Y cố nén nước mắt nói: "Cậu bé xin anh cho ở nhờ mấy tháng, chờ sau khi trời ấm lên thì sẽ đi. Bé còn nói mình có thể làm việc nhà, không cần đến trường, cũng không ăn nhiều lắm...." Nước mắt lại trào ra, Cam Y không sao nói tiếp được nữa.

Khổng Thu nhíu chặt hai mày, tim cậu cảm thấy không thoải mái chút nào, khó trách Cam Y lại khóc thê thảm đến thế này, ngay cả cậu cũng thấy mắt mình cay cay. "Cam Y, không cần nói nữa, không phải tối hôm qua chúng ta đã thương lượng ổn thỏa cả rồi sao? Em và Mục Dã đều toàn lực ủng hộ."

"Cậu bé nói bé không muốn gặp lại cha mẹ của mình. Anh muốn nuôi bé, mặc kệ bé là con của ai, anh muốn làm người giám hộ của bé."

"Được, em ủng hộ anh!"

Hít hít mũi, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, Cam Y đứng dậy bước lại về phòng ngủ của mình. Điều chỉnh tư thế ngồi, trong lòng Khổng Thu lúc này thật sự không thoải mái chút nào, cậu quay đầu lại nói: "Blue, đi lấy giúp em cái di động, em gọi điện cho tổ kịch bản, xin phép."

"Không cho phép vì nam nhân khác mà thương tâm." Blue mất hứng.

Khổng Thu bật người cười cười: "Em không thương tâm, em chỉ là đau lòng cho Cam Y thôi."

"Không cho phép đau lòng vì người khác! Cam Y cũng không được!" Blue đang siêu cấp giận dữ.

Nhanh như chớp hôn lên môi đối phương, Khổng Thu thấp giọng: "Chủ nhân, có thể lấy giúp em cái điện thoại được không?"

Nhân lúc trước khi lý trí của chính mình tiêu biến, Blue phóng như bay vào phòng. Mặt nhăn mày nhíu, Khổng Thu nhìn về hướng phòng của Cam Y, trong lòng cậu lúc này cảm thấy phi thường khổ sở, nhưng lại có chút gì đó khác thường. Tình cảm của Cam Y vốn vô cùng phong phú, nhưng tất cả trước giờ chỉ với người nhà mới thế. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Cam Y lại vì một người ngoài mà thương tâm đến vậy.

Trong đầu chợt hiện ra cái gì đó, Khổng Thu cả kinh, nhảy dựng lên khỏi sofa: "A!" eo cậu đúng là đã bị lão hóa rồi mà.

Blue đem điện thoại trở lại, đã thấy cảnh Khổng Thu cuộn mình trên ghế sofa nhe răng trợn mắt xoa xoa eo. Anh bước qua, ôm Khổng Thu quay về phòng.

"Blue?"

"Giờ này em phải ngủ đi."

Ngáp một cái, Khổng Thu mệt mỏi nói: "Không được, lát nữa em phải đến trung tâm mua sắm cùng với Mục Dã. Anh lấy cho em một ly café đươc không?" Blue nhíu mày, Khổng Thu vội vàng nói: "Tối hôm qua đã bàn đâu ra đó hết rồi. Cam Y dẫn cậu bé đến bệnh viện, còn em và Mục Mục sẽ đi mua cho bé một số đồ cần thiết, em lo y đi một mình không hay, đây là chuyện mà em đã đáp ứng với đại ca."

"Buổi chiều hãy đi, giờ em ngủ trước đã. Anh đi với mấy người." Thả người lên giường, Blue đưa di động cho Khổng Thu. Ngẫm lại thắt lưng đã "lão hóa" đau như ai dần của mình hiện giờ, dù có đi cũng rất miễn cưỡng, Khổng Thu nói: "Vậy anh nói với Mục Mục và Cam Y một tiếng giúp em nha."

"Ừ."

Chương 65 Hạ 

Sau khi Blue đóng cửa lại, Khổng Thu nhìn anh vẫy vẫy tay, vẻ mặt thần bí xích xích lại gần, hỏi: "Blue, anh nói xem, cậu bé kia có khi nào là người hầu của Cam Y không?"

"Không biết." Blue không vui, thúc giục, "Mau gọi điện đi."

Trong lòng Khổng Thu như bị mèo cào loạn, cậu đẩy đẩy Blue: "Anh kêu Cam Y qua đây đi, em hỏi anh ấy một chút, có thể anh ấy cũng chưa phát hiện ra đâu. Năn nỉ mà, năn nỉ anh mà, em tò mò quá đi."

"Hỏi xong em phải ngủ ngay."

"Dạ!"

Blue đứng dậy đi gọi Cam Y, Khổng Thu vội gọi điện thoại cho tổ kịch bản.

Đợi một lúc sau Cam Y mới qua, cảm xúc cũng đã ổn định hơn rất nhiều, bất quá sắc mặt vẫn không tốt lên tẹo nào. Vừa tiến đến, Cam Y vừa nói: "Tiểu Thu Thu, lát nữa anh với Mục Dã sẽ dẫn cậu bé đến bệnh viện, giữa trưa bọn anh sẽ về dùng cơm, rồi chiều chúng ta sẽ cùng đi mua đồ."

"Dạ được." Để Cam Y ngồi xuống bên cạnh mình, Khổng Thu tinh quái trực tiếp hỏi: "Cam Y, cậu bé kia có phải là người hầu của anh không?"

Hai mắt Cam Y nhất thời trừng to hết cỡ, hô hấp dường như cũng ngừng hẳn lại. Khổng Thu thấy thế cũng không khỏi trợn trừng nhìn lại: "Có phải không anh? Có phải không anh?" Không lẽ cậu đoán đại mà cũng đúng sao?!

Cam Y khẽ chớp chớp mắt, rồi mới nhéo nhéo mũi Khổng Thu, bật cười, "Em muốn tìm người hầu cho anh sao?"

"Hả? Chẳng lẽ không đúng à?" Xoa xoa mũi, Khổng Thu buồn bực, nghĩ sai rồi sao?

Cam Y cười thật ảm đạm, bình tĩnh nói: "Người hầu căn bản chỉ có thể dùng một câu "khả ngộ bất khả cầu", anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cả đời này cũng sẽ không tìm được người đó rồi. Cậu bé kia không phải là người hầu của anh, anh không có loại cảm giác này với bé."

"Ôi... Vậy mà em còn tưởng tại vì bé là người hầu của anh, nên anh mới vì chuyện của bé mà thương tâm đến thế nữa chứ." Khổng Thu thật sự thất vọng, cậu và Mục Dã đều hy vọng Cam Y có thể tìm được người hầu của mình.

So với thất vọng của Khổng Thu, Cam Y lại có vẻ lạnh nhạt hơn: "Không có người hầu cũng chẳng sao cả, dù sao hiện tại anh cũng có thêm một đứa con trai. Tiểu Thu Thu, anh quyết định, anh sẽ nhận Tiểu Đông làm con của mình."

"Con trai?" Khổng Thu ngây ngẩn cả người, từ từ đã, "Tiểu Đông? Cậu bé tên là Tiểu Đông à?"

Cam Y nhếch miệng: "Đúng vậy, đây là tên anh đặt cho bé đó. Y Đông, em thấy được không? Cậu bé không thể dùng họ của em hay Mục Dã được. Mà tộc quy của gia tộc Tát La Cách lại không cho phép nhận con nuôi, vì vậy cũng không thể theo họ anh được luôn. Mục Dã nói có thể dùng một chữ trong tên của anh để làm họ cho bé, anh thấy "Y" nghe cũng rất được, em cảm thấy sao? Cậu bé được anh nhặt được vào mùa đông, nên gọi là "Đông"."

"Mục Dã biết chưa?"

"Ừ, em ấy thấy rất được."

Khổng Thu nở nụ cười: "Em cũng cảm thấy nghe rất hay, vậy cứ gọi bé là Y Đông đi. Vậy là khi đến bệnh viện đã có thể điền vào hết những chỗ trống trên sổ khám rồi."

"Đúng vậy. Tiểu Đông cũng rất thích. Bất quá anh vẫn chưa nói cho Tiểu Đông biết chuyện anh muốn nhận bé làm con nuôi."

"Cái này không cần phải lo, cậu bé đã nguyện ý lấy tên anh làm họ, thì nhất định cũng sẽ nguyện ý làm con anh thôi."

Blue ở đây, không thể tán gẫu với Khổng Thu quá lâu, Cam Y đứng lên chuẩn bị về phòng mình. "Em ngủ đi, giữa trưa bọn anh mới về dùng cơm."

"Em biết rồi."

Cam Y đi rồi, Blue đóng cửa lại, Khổng Thu thở dài một tiếng rồi nằm vật xuống: "Người hầu của anh Cam Y rốt cuộc đang ở nơi nào a....."

"Thu Thu." Mất hứng.

"Chủ nhân, đến ôm em ngủ đi, em mệt quá à."

"Gào!"

Đứng ngoài cửa, Cam Y cười lắc lắc đầu, trước đây từng có một khoảng thời gian ngắn đặc biệt tưởng nhớ đến chuyện đi tìm người hầu của chính mình, nhưng sau khi đại ca rời đi, Cam Y đã chặt đứt ý niệm này, hơn nữa hiện tại Cam Y đã đổi ý rồi, không muốn đi tìm người hầu gì gì đó nữa. Hiện tại Cam Y sắp có một cậu con trai, phải làm sao để cậu bé chấp nhận thân phận của bản thân mới là chuyện trọng yếu nhất.

Hít vào mấy hơi thật sâu, Cam Y mới cửa phòng ngủ ra, tươi cười siêu cấp ôn hòa, nhìn cậu bé đang ngồi trên giường.

"Tiểu Đông, chúng ta nên đến bệnh viện thôi."

Chương 66 Thượng

Mang Y Đông đến bệnh viện làm một cuộc kiểm tra tổng quát, kết quả kiểm tra làm cho gương mặt đa sầu đa cảm của Cam Y bừng lên cơn thịnh nộ. Suy dinh dưỡng cấp, tổn thương do giá rét, viêm phổi, viêm loét dạ dày, bị rối loạn tự kỷ cấp độ nhẹ..... Nói tóm lại, Y Đông chính là bị giá rét và đói khổ một thời gian nên cần phải được chăm sóc và chiếu cố thật tốt. Cũng không biết có phải vì nguyên nhân phải lưu lạc hay vì Y Đông bị hội chứng rối loạn tự kỷ cấp độ nhẹ mà khi bác sĩ hỏi đến, bé chỉ đều nhếch miệng, không trả lời. Cam Y cũng không hỏi, bác sĩ bất đắc dĩ đành dựa theo kết quả kiểm tra tổng quát mà phán đoán, Y Đông đã lưu lạc ít nhất là bốn tháng.

Tựa hồ không muốn đem lại phiền toái cho Cam Y, cũng không muốn Cam Y phí tiền vì mình, sau khi bác sĩ đưa ra đề nghị nhập viện để tiện theo dõi, Y Đông liều chết lắc đầu cự tuyệt, kiên quyết phản đối. Cam Y đành nhờ người đưa bác sĩ gia đình của họ đến trao đổi với bác sĩ bệnh viện, còn mình thì đưa Y Đông quay về xe, ngồi chờ. Mở hệ thống sưởi lên, chỉnh cửa kính xe thấp xuống một chút để có một khe hở nhỏ, Cam Y lấy một tấm thảm lông thật dày ôm lấy thân thể gầy gò của Y Đông, Y Đông ôm một bụng nghi ngờ tĩnh lặng nằm trong lòng Cam Y, môi mấp máy mấy lần, cuối cùng mới chịu cúi đầu lên tiếng: "Chú ơi..... con sẽ khỏe lại rất nhanh...... chú không cần phải mua thuốc cho con đâu."

Cam Y nhăn mặt nhíu mày, cố áp chế lại chua xót đang dâng lên trong đôi mắt mình, xoa xoa đầu Y Đông, Cam Y vô cùng nghiêm túc hỏi: "Tiểu Đông, con có tin chú không?"

"Dạ có!" Y Đông dùng sức gật đầu thật mạnh, trong mắt bé là sự tín nhiệm tuyệt đối.

Cam Y nhìn bé , khẽ cười, lại yêu thương xoa đầu bé mà nói: "Tiểu Đông, chú đã nhặt được con thì tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ lại con, trừ phi chính con muốn rời khỏi chú."

Y Đông muốn nói gì đó, hai mắt mở to hết cỡ. Bàn tay ấm áp bao lấy bàn tay đầy những vết nứt nẻ của bé, bé nghe đối phương nói: "Tiểu Đông, không cần suy nghĩ đến mấy chuyện tiền bạc hay bất kỳ chuyện gì nữa, con chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo lời bác sĩ, cố gắng dưỡng bệnh thật tốt là được rồi. Con yên tâm, cho dù cha mẹ con có đến tận nhà tìm, chú cũng không bao giờ giao con cho họ, chú thật sự rất thích con, chú muốn nhận nuôi con, chú muốn con làm con trai của chú, con có đồng ý không?"

Y Đông sửng sốt, bé không thể tin được cái chú người nước ngoài này lại có thể nói một hồi tiếng Hoa lưu loát được thế này. Tuy là bé chưa từng được gặp qua nhiều người nước ngoài, nhưng chú này là người anh tuấn nhất trong tất cả những người mà bé đã thấy qua, thậm chí còn anh tuấn hơn cả cái chú tóc trắng mắt lam ở nhà nữa. Với lại, chú cũng hết sức dịu dàng, chưa từng ai làm bé cảm thấy dễ chịu như lúc này. Bé có thể trở thành con trai của chú này sao? Bé có thể yêu thương chú như cha mình sao? Y Đông cắn chặt môi, không dám đáp lại.

Cam Y không lo lắng, ôn nhu nói: "Mặc kệ con có chịu làm con trai chú hay không, chú vẫn sẽ thu nhận con, cũng sẽ yêu thương con." Y Đông cúi đầu, bàn tay đang được đối phương nắm lấy, len lén nắm ngược lại, bé muốn lắm, nhưng bé lại sợ, sợ hãi tất cả những chuyện này hết thảy đều chỉ là giả dối. Ngay cả cha mẹ ruột của bé còn không muốn nhận bé, thì làm sao mà bé có thể tin tưởng một người xa lạ lại có thể nguyện ý thu nhận bé mà không chút ràng buột nào đây?

Đợi thật lâu, thật lâu, Cam Y nhìn đồng hồ, đang định gọi điện cho bác sĩ gia đình của mình hỏi xem bên ấy bàn bạc đến đâu rồi, thì cậu bé trong lòng lại lên tiếng: "Chú ơi.... nếu.... nếu sau này, chú có con, chú có còn muốn nuôi con không?"

Khớp hàm Cam Y nghiến thật chặt, chế trụ đầu của Y Đông dán chặt vào lồng ngực ấm áp của mình, nghiêm túc nói: "Chú không có con của riêng mình, con chính là con trai duy nhất của chú. Tiểu Đông, nhìn qua chú có vẻ còn khá trẻ, nhưng tuổi thật của chú tuyệt đối có thể làm cha của con đó, con vẫn còn lo lắng sao?"

Y Đông rút tay ra ôm lấy Cam Y, yên lặng nằm trong lòng Cam Y, khẽ gật gật đầu. Cam Y không cầm lòng được khẽ hôn lên đầu bé một cái, thân thể Y Đông chợt run rẩy, càng ôm chặt hơn chút nữa.

Giữa trưa, tầm hơn 12 giờ một chút, Cam Y mang Y Đông về nhà, còn mua thêm một bao lớn toàn những món Y Đông muốn ăn và thuốc mà bé cần uống. Khổng Thu và Mục Dã cùng hỏi về kết quả khám của Y Đông, trong lòng hai người không khỏi thở dài một tiếng. Tinh thần của Y đông thật sự không tốt, vừa về đến nhà là bé đã muốn ngủ, nhưng lại miễn cưỡng bản thân cố chống đỡ. Cam Y dỗ bé ăn cơm xong liền dẫn lên phòng ngủ, Khổng Thu và Mục Dã dưới sự bảo hộ của "vệ sĩ" Blue cùng nhau ra ngoài mua quần áo và vật dụng cần thiết cho Y Đông.

Bệnh viêm loét dạ dày của Y Đông hơn phân nửa là bị lạnh quá mà ra, Cam Y chuẩn bị cho bé một túi nước ấm đặt bên cạnh, rồi mới ngồi bên giường, dỗ bé ngủ. Y Đông nằm nghiêng một bên rất nhanh đã ngủ, sắc mặt bé tái nhợt, gương mặt gầu gò, yếu ớt, ngay cả tóc cũng vì suy dinh dưỡng nên đã trở nên khô vàng. Một tay của Cam Y lấy lọ thuốc mà bác sĩ đã kê toa ra nghiên cứu lại lần nữa, hiện tại đã có thêm một người cần Cam Y chiếu cố, nên phải chăm chỉ thêm mới được.

Điên thoại đã được chuển sang chế độ rung lại sáng lên, Cam Y vừa cầm lấy điện thoại liền nhìn tên người gọi được hiển thị trên màn hình, Cam Y lập tức chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ, phóng như bay vào thư phòng. Cú điện thoại này Cam Y nghe cũng thật lâu, chờ sau khi Cam Y từ thư phòng đi ra, trên mặt lúc này không giấu được phẫn nộ mà sẵng giọng chửi mấy tiếng mà bản thân chưa bao giờ nghĩ có thể nói ra. Ngồi trên ghế salon trong phòng khách thật lâu để bình tĩnh lại, Cam Y cầm máy lên gọi cho luật sư của gia tộc Tát La Cách ở nhân giới.

"Tạp Tân, là tôi, Cam Y đây."

"Tôi muốn nhận nuôi một cậu bé, cần cậu giúp tôi giành được quyền nuôi dưỡng và quyền giám hộ bé. Đúng vậy, là con của người khác, nhưng tôi nhất định phải có được quyền nuôi dưỡng và quyền giám hộ của bé, tôi mặc kệ là cậu dùng biện pháp gì."

"Cậu cứ bảo bọn cho một cái giá đi, nhưng phải cam kết là từ nay về sau sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với bé nữa, cũng không được phép gặp mặt bé. Ừ, cậu có thể dùng thêm một chút thủ đoạn thích hợp, nếu bọn họ có lòng tham không đáy thì cứ cho một chút giáo huấn. Được, vậy giao hết cho cậu đó. Càng nhanh càng tốt."

Gọi xong cuộc điện thoại này, Cam Y lại gọi thêm một cuộc nữa cho trợ thủ của mình, bảo hắn tìm gấp một trường tiểu học tốt nhất thành phố B, sau khi hết nghỉ đông, Y Đông cần phải được đến trường bình thường như bao đứa bé khác.

Sau khi gọi thêm mấy cuộc điện thoại nữa, tất cả đều liên quan đến Y Đông, Cam Y bình tĩnh lại, đứng dậy vào phòng ngủ. Y Đông hãy còn ngủ, khẽ ngồi xuống bên giường, sờ sờ lên gương mặt gầy gò của Y Đông. Tiểu Đông, cha mẹ con không cần con, chú cần con. Chú cam đoan sẽ cho con cuộc sống hạnh phúc tôn quý như một bậc vương tử. Cúi đầu khẽ khàng hôn lên mái tóc Y Đông, Cam Y lặng lẽ bước ra. Cậu bé đang nằm trên giường chớp chớp mở to hai mắt, bàn tay sưng đỏ cẩn thận sờ sờ lên chỗ vừa bị hôn, rồi mới nhanh chóng kéo chăn lên, cuộn mình lại, vùi đầu vào hai gối.

Ngủ thẳng đến hơn bốn giờ chiều, Y Đông mới dậy. Trong phòng chỉ còn lại một mình bé, trong ổ chăn thật ấm áp biết bao. Đã bao lâu rồi chưa được ấm áp thế này, chưa được ngủ thoải mái đến thế này? Y Đông xốc chăn lên, lấy một bộ quần áo rộng thùng thình ra, khoác lên người. Bộ đồ này là của Khổng Thu, trong ba người, cậu là kẻ nhỏ con nhất, nhưng quần áo này mặc trên người Y Đông vẫn còn quá lớn. Cuốn ống quần và tay áo lên đâu đó, Y Đông xỏ đôi dép lê quá khổ với bé bước ra khỏi phòng ngủ. Mới vừa ra khỏi cửa, đập vào mũi chính là mùi thức ăn thơm lừng. Y Đông nuốt nuốt nước miếng, hiện tại bé chưa thể ăn được thịt cá, chỉ có thể ăn chút rau cải đạm bạc mà thôi, bụng đột nhiên thật đói.

Chương 66 Hạ

Trong phòng bếp truyền ra tiếng người đang nói chuyện, Y Đông nhất thời không biết mình có nên qua đó hay không, đứng yên trước cửa một lúc, bé yên lặng ngồi xuống ghế sofa, ngồi rất quy củ, không dám di chuyển loạn. Tiếng nói chuyện của Cam Y truyền ra từ nhà bếp, Y Đông theo bản năng liền dỏng tai lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net