13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáng sinh đếm ngược chẳng còn bao nhiêu ngày. Bên ngoài thời tiết lạnh buốt vì mấy đợt tuyết cuối năm, tuy vậy nhưng trong phố lại đông đúc hơn hẳn. Những cặp đôi thường rất thích ra ngoài vào thời tiết này, họ nắm lấy tay nhau qua lớp áo phao dày cộm, đi loanh quanh con phố nhỏ, hẹn nhau uống một tách cà phê, dù có bao nhiêu sương đổ xuống vai, trong lòng dường như đã được trái tim của đối phương sưởi ấm.

Tầm hơn bảy giờ tối ison lạc trong cõi mộng với ánh đèn tím, Hyunsuk và Jihoon ngồi chăm bẵm cho cây thông được cả hai cẩn thận lựa chọn, những món quà được từng thành viên của ison đặc biệt chuẩn bị được đặt cẩn thận quanh cây thông. Khung cảnh ấy được thu gọn lại trong tầm mắt của sáu con người đang đứng tại quầy pha chế. Hyunsuk tặc lưỡi tự hào nhìn cây thông mà mình vừa trang trí:

"Quá là đẹp luôn!"

"Đẹp hơn cả em luôn anh nhờ?" Jihoon cười cười, cúi người thu dọn mớ giấy màu và dây chuông đang lộn xộn dưới sàn.

"Em hả? Em thì đứng cạnh anh mới đẹp. Đẹp đôi!"

Hyunsuk nói một cách tự nhiên giống như đã nói rất nhiều điều tương tự, chỉ có Jihoon dù đã nghe rất nhiều nhưng cảm giác ngại ngùng vẫn không thuyên giảm đi chút nào. Hyunsuk nhìn Jihoon đắc ý rồi xoa lấy đầu Jihoon một cách cưng chiều.

"Ông Hyunsuk ổng sến thiệt chứ bây!" Yoshi chống cằm đứng ở quầy dè bỉu.

"Em nhìn rõ chữ u mê trong mắt anh Jihoon kia kìa." Yedam đứng bên cạnh đáp.

"Công nhận!" Cả bọn đồng thanh.

Vào dịp giáng sinh mỗi năm, ở ison, mỗi người đều phải chuẩn bị quà để đặt dưới cây thông, đến hôm giáng sinh thì mỗi người sẽ được bốc thăm lấy bất kì một món. Vì ở ison có bảy người thì đã có bốn người là người Nhật, cả Jihoon ngày lễ vẫn phải chạy tới lui ở bệnh viện nên chẳng thể về Busan, Jeongwoo cũng không thể về Iksan, Hyunsuk biết giáng sinh mà không ở cạnh gia đình sẽ rất buồn, rất tủi, rất nhớ nhà, nên lúc nào Hyunsuk cũng muốn ison có cảm giác như gia đình, một gia đình thật sự.

"Hộp quà màu xanh kia là của cậu à? Cậu đã chuẩn bị gì thế?" Jeongwoo đẩy vai Haruto hỏi khi nhìn thấy hộp quà màu xanh hình hộp đơn giản, đến cái nơ cũng không có đang được Jihoon đặt xuống gốc cây thông.

"Bốc trúng thì biết, ai lại đi hỏi."

"Nói chuyện ghét ghê!"

Haruto liếc nhìn Jeongwoo đang cố đẩy mạnh vai mình một cách đầy cam chịu.

"Thà là cậu ghét tôi." Haruto hạ giọng.

"Gì nữa vậy trời? Thôi nha, ai cho nói mấy lời như vậy hả?"

Haruto không đáp chỉ nhoẻn miệng gượng cười, rồi quay sang nhìn Yedam đang đầy tự hào kể chuyện mình đã mời được Doyoung đi dự lễ giáng sinh ở trường đại học một cách gian nan.

"Ảnh giả bộ hát trật nhịp đến mấy lần chỉ để người ta biết là có người ta ảnh sẽ như thằng ngốc á, em gánh còng sống lưng luôn." Jeongwoo được nước phân bua.

"Ờ người ta mưu kế vậy nên mới được em Doyoung đồng ý dự giáng sinh cùng, còn em, có ai chưa?" Yoshi tò mò hỏi nhưng ánh mắt lại dồn về phía Haruto.

"Có rồi chứ, nhưng không mưu kế như anh Yedam nên chỉ vớ được một anh mặt lạnh như tiền đi cùng thôi."

"Anh nào vậy?" Haruto khẽ nhìn Jeongwoo hỏi.

"Mày không nhận thức được là mặt mày với tờ tiền không khác gì nhau hả em?" Hyunsuk nói vọng.

"..."

--

Ở trường đại học Seoul, giáng sinh được coi tiệc lớn nhất trong năm, vì sinh viên ở đây quanh năm đều chạy luận án đến điên đầu, chỉ đến mỗi cuối năm là mọi thứ mới xong xuôi ổn thoả. Tâm trạng sinh viên thoải mái hơn hẳn, vì thế mà các câu lạc bộ cũng hoạt động sôi nổi và chịu chơi hơn rất nhiều.

Yedam ở phòng họp câu lạc bộ từ sớm. Từ khi nào mà Doyoung không cần biết có Jeongwoo hay không cũng mò lên tận câu lạc bộ ngồi đó ngóng chuyện. Yedam ngồi trên bục với cây đàn ghita trong tay, hát bản Last Christmas đầy ngọt ngào, Doyoung ngồi bên dưới khẽ đung đưa chân dõi theo.

"Hôm nay Jeongwoo không đến à em?" Jaehyuk không biết đã ngồi cạnh Doyoung từ lúc nào, cậu hỏi.

"Dạ không, hôm nay cậu ấy đi trợ giảng rồi ạ. Có gì hả anh?" Doyoung trả lời nhưng vẫn không sao nhãng hình ảnh Yedam đang hát trên kia.

Jaehyuk mỉm cười lắc đầu rồi rời đi. Bài hát của Yedam cũng đúng lúc kết thúc, Doyoung vỗ tay nhiệt huyết rồi chạy đến đưa nước cho Yedam, không quên khen cậu vì hôm nay không còn trật nhịp nữa. Yedam hỏi Doyoung về Jaehyuk khi nhìn thấy Jaehyuk thì thầm gì đó với cậu lúc ban nãy.

"Anh ấy định rủ Jeongwoo đi dự lễ giáng sinh à?" Yedam mở nắp chai nước mà Doyoung đưa cho rồi hỏi.

"Em không biết nữa, hình như là thế."

"Jeongwoo nó có bạn rồi." Yedam uống một ngụm nước rồi đáp.

"Là cậu bạn hay đợi Jeongwoo trước cổng trường ạ?"

Yedam gật đầu còn hào phóng nói thêm mấy chuyện linh tinh về Jeongwoo và cậu bạn đó cho Doyoung nghe, nghe xong trong đầu Doyoung mới ngờ ngợ hiểu ra được vấn đề.

--

Haruto chăm chút cho ly cocktail của mình rồi đặt lên bàn cho vị khách ngồi trước mặt. Vị khách có đôi tay thon dài, chạm lấy ly cocktail rồi nhìn Haruto mỉm cười hài lòng nói:

"Không ngờ là anh còn nhớ loại cocktail lần trước em đã gọi."

Haruto không buồn trả lời, chỉ nở nụ cười công nghiệp rồi tập trung vào công việc của mình. Đối với mỗi bartender, khẩu vị của khách hàng là điều luôn phải được ghi nhớ, dù chỉ là một thay đổi nhỏ trong công thức, cocktail lập tức sẽ trở thành một vị lạ khác, không giống ban đầu.

Haruto đang làm, điện thoại bên trong túi quần cứ rung lên liên hồi, không biết Jeongwoo nghỉ đông chán chường đến mức nào mà ngày nào lúc cậu đi làm cũng gửi cho cậu mấy chục tin nhắn. Kể việc ở nhà chi tiết đến nỗi cậu biết rõ hôm nay anh Hyunsuk làm gì, anh Jihoon mắng anh Hyunsuk ra sao, tất cả thành viên ison làm gì, ngủ lúc mấy giờ đều được Jeongwoo gói gọn trong bấy nhiêu tin nhắn. Nhưng mỗi lần điện thoại rung lên, Haruto chỉ thấy buồn cười chứ không thấy phiền chút nào.

Trước khi gặp Jeongwoo, hộp thoại của Haruto không có mấy người. Quanh quẩn đâu cũng là tin nhắn của mọi người ở ison, thêm cả Junghwan là hết. Haruto không có nhiều bạn bè, cũng không giỏi giao tiếp, nên cuộc sống của cậu vốn dĩ là rất vô vị. Jeongwoo giống như một điều gì đó rất đặc biệt, rất mới mẻ, bước vào cuộc sống của cậu, khuấy động lên tất cả những gì trầm lặng nhất. Nhưng đôi lúc cậu lại thấy nó giống như việc Jeongwoo đang khuấy lên bùn lầy ở một vũng nước, vừa bẩn, vừa vô ích.

Nhớ tôi nhiều đến vậy à?

Haruto mỉm cười gửi đi dòng tin nhắn không liên quan gì đến nội dung trước đó của Jeongwoo, nhưng chưa đến vài giây bên kia đã hồi đáp.

Đúng rồi, nhớ bạn nhiều.

Haruto dựa lưng vào tường ở lối đi vào bar, nơi tiếng ồn đã giảm được một nửa, cậu cười ngây dại. Jeongwoo lúc say ngủ đáng yêu lắm, đôi mắt trong, động lại chút nước, hai má tròn căng mịn màng và đôi môi ửng hồng, thêm điệu bộ và giọng nói mè nheo làm nũng, dù được gọi là sói nhưng trong mắt Haruto lại không khác gì con mèo con.

Haruto không biết Jeongwoo tự tin vào bản thân mình nhiều bao nhiêu mà lại dám trao hết tình cảm cho một người như nó. Nếu tính xa xôi một chút, sau này ba mẹ, họ hàng hay đơn giản chỉ là bạn bè của Jeongwoo hỏi, cậu bạn mà Jeongwoo dẫn về có gia đình ra sao, học hành thế nào, bác sĩ, kĩ sư hay quan chức quân đội, Jeongwoo làm sao trả lời được trong khi nó cũng chẳng biết rõ.

Nhưng nó nghĩ thế thôi, chứ làm sao mà đi xa được đến vậy, tình yêu vốn không cưỡng không cầu, nó gồng gánh hết sức mình rồi mới có thể gượng gạo ở cạnh Jeongwoo được như lúc này. Nó có khác gì mấy tên khốn trong quyển tiểu thuyết mà anh Asahi viết đâu, không muốn giữ, cũng không nỡ buông, chỉ có điều nó thương Jeongwoo thật.

Nó tự cao nên nó sợ, sợ trong lòng Jeongwoo mãi chỉ có nó đến ngày nó biến mất đi. Nó sợ trong đôi mắt trong trẻo của Jeongwoo sau này, sẽ chỉ vương vấn màu trời, khoảng lặng mang tên nó. Nó chỉ muốn Jeongwoo hạnh phúc, chỉ muốn Jeongwoo để dành lại trong tim những khoảnh khắc đẹp đẽ của mùa hạ, còn những nỗi niềm khác, nó xin được thay Jeongwoo gìn giữ.

"Anh bartender, đứng thẫn thờ gì thế? Hút một điếu không?" Vị khách lúc nãy đứng trước mặt Haruto, kẹp một điếu thuốc ở giữa hai đầu ngón tay, thở ra một làn khói trắng, tay còn lại chìa ra bao thuốc mời cậu.

Trong đầu Haruto ngờ nghệch cái tên Yiah, cô ấy nhìn trạc tuổi cậu, đến quán rất thường xuyên, mỗi lần đến cũng chỉ đi một mình, gọi đúng một món.

"Không, cảm ơn."

"Vậy một cuộc gặp gỡ sau khi tan làm, anh sẽ không từ chối chứ?"

"Xin lỗi, có người đợi tôi ở nhà."

Cả đời này, lúc tan làm, Haruto chỉ muốn gặp duy nhất một người.

--

Hyunsuk mở cửa ison chuẩn bị mang cơm đến bệnh viện cho Jihoon, cậu loay hoay ở cửa một lúc kiểm tra hòm thư. Cậu ngán ngẩm không biết có bao nhiêu thư rác từ nhà tuyển dụng, đa cấp, vay nợ. Cậu thở hắt, xem nhanh qua tất cả ở bìa thư rồi định bỏ hết vào thùng rác để không trễ giờ nghỉ trưa của Jihoon. Nhưng bức thư ở cuối cùng khiến cậu khựng lại một lúc.

Ruto à, hình như em có thư?

Hyunsuk gửi đi dòng tin nhắn.

Đại sứ quán Nhật tại Hàn.

Đến: Watanabe Haruto.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net