ch.18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý tưởng trang phục anh hùng của Aoi.

Outfit Linkage của Hatsune Miku.

.

.

.

Đi bộ từ công ty anh hùng Gang Orca đến cái hang dộng đó mất tầm 30 phút, và giờ hai đứa chúng tôi đang đứng nấp sau mấy cái cây đối diện cửa hang, các anh hùng khác thì đang bao vây ở tứ phía, chỉ chờ tôi và anh họ vào lấy đồ xong là xông vào. Tôi sử dụng Kosei bao chùm lên cả hai người, mô phỏng lại không gian xung quanh rồi nắm lấy tay anh họ kéo vào đến gần cửa hang, rồi áp tay vào tai đang đeo thiết bị liên lạc.

"Mọi người có thấy cháu và Shouto không ạ?" lúc này, tôi và anh họ sử dụng tên anh hùng, mặc dù tên anh hùng của anh lại chính là tên ảnh .

"Hai đứa tiến vào chưa? Hay là vẫn đang nấp?" tiếng bác Enji vang lên, và tôi đáp lại "Chúng cháu đang ở cửa hang."

Tôi vẫn cứ tiếp tục nắm tay anh họ, và có vẻ anh họ không cảm thấy phiền hà gì nên cứ đi theo tôi, nhưng tôi thì không thích kiểu này tí nào, nó quá im lặng so với tôi, nhưng tôi ít ra vẫn được an ủi khi nắm tay anh họ đi trong hang động bị bao chùm trong bóng tối.

À... cái hang động này có đèn, thế mà tôi cứ lo xa.

Thế kỉ [.] rồi thì đến cái hang đá cũng phải có điện chứ!

"Shoutan... anh nghĩ sao?"

Tôi quay ra sau hỏi anh họ khi đến điểm cuối của đường dẫn vào hang, nơi mà phía trước được chia thành hai lối. Nếu như chúng tôi chia nhau ra thì sẽ nhanh hơn, nhưng thế thì chỉ có mình tôi an toàn, vì Kosei của tôi gánh tôi (ít nhất tôi nghĩ vậy). Anh họ liền ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

"Em, sang cửa bên phải, anh sẽ sang bên trái, nhớ là phải giữ liên lạc với nhau. Hãy báo với người kia ngay khi phát hiện ra điều khác thường."

"Thế còn lớp màn chắn?" tôi hỏi, nếu không có lớp màn chắn thì vào đấy khác gì nộp mạng? Ảnh ỷ ảnh học ở lớp A nên muốn đường đường chính chính xông vào à?

Anh họ suy nghĩ một hồi, rồi tính nói gì, thì bỗng nhiên anh kéo tôi lại, một tay bịt mồm tôi và rồi cả hai đứa nép vào góc khuất của lối vào hang. Tôi định gỡ tay ra hỏi lí do tại sao ảnh lại làm vậy, thì có bóng người lướt qua tôi, tôi giật mình mà nuốt hết lại chữ vào miệng.

"Thầy-- thầy Dousu!"

Tôi giật mình khi thấy thầy Dousu đi ngang qua cùng mấy người khác, hai tên tóc đen trong đó có một tên đeo kính, và một tên tóc đỏ, một tên tóc nâu. Khi thầy đi qua chúng tôi, thầy bắt đầu chùm mũ lên, cũng như mấy tên kia, và bàn tán gì đó về việc lí tưởng của thế giới này sẽ được thay bằng lí tưởng của họ.

"Aoi... ổn chứ?" anh họ nói nhỏ, và tôi ngồi sụp xuống bịt chặt lấy miệng. Khi bọn họ ra khỏi cửa hang, tôi liền thở dốc và cảm thấy buồn nôn.

"Nếu em không ổn thì chúng ta sẽ ra ngoài..." anh họ ngập ngừng nói, nhưng tôi lắc đầu từ chối việc đó, vì đây là nhiệm vụ đầu tiên của tôi, và tôi không thể vì lí do sức khỏe mà bỏ được. Tôi lấy thiết bị siêu năng hình tròn gắn bên hông tôi đưa cho anh, chỉ vào cái nút và nói.

"Cái này được kết nối với Kosei của em, ấn vào cái nút này anh sẽ được giấu đi bởi Kosei của em... ấn một lần nữa thì tắt, và nhớ giữ liên lạc đó." tôi nói, và đưa thiết bị cho anh. Anh họ cầm lấy và gật đầu rồi chạy và cửa hang bên trái, còn tôi ngồi xụp xuống, lấy lại hơi thở rồi mới đứng dậy và chạy vào cửa bên phải.

Tôi đang đi bình thường, lối vào chỗ này không quá tối, dù sao nó vẫn có đèn, chỉ là hơi nhỏ và sần sùi hai bên tường tẹo nhưng vẫn đủ cho hai người đi. Tôi cảm thấy hơi rợn người, khá chắc vì khí lạnh, thì đúng lúc đó, có người đi ra từ lối của tôi, ánh sáng của đèn pin chiếu thẳng về phía tôi, tôi nhanh chóng nép người lại để ánh đèn pin của họ không bị hắt lại chi chiếu vào Kosei của tôi, và tôi may mắn thoát được, vì họ không nhìn thấy tôi, và họ cứ thế mà lướt qua. Tôi liền nhanh chóng bám vào tường hang động và leo lên trên để "nhường" đường cho hai tên tội phạm.

"Bọn siêu anh hùng đang điều tra chỗ ở của chúng ta, thật rách việc." tên đang cầm điện thoại nói, hắn đang xem cái gì đó trên điện thoại. Tôi nheo nheo mắt thì nhìn thấy hắn đang nhắn tin với [Boss].

"Cái bọn dùng bạo lực làm chính nghĩa thì khác gì tội phạm chứ? Đáng lẽ cứ để thế giới thích làm gì thì làm phải hơn không? Làm như thế giới này là của mình bọn nó không bằng!" tên cầm đèn pin nói.

Tôi giật mình, có lẽ tôi hơi dao động trước lời nói của hai tên tội phạm đó. Anh hùng dùng bạo lực làm chính nghĩa... Đó cũng là suy nghĩ của tôi vào sự việc ngày hôm đó. Nhưng giờ không phải lúc tôi nhớ lại mấy cái xa lắc xa lơ nào đó, tôi nhanh chóng trèo xuống khi hai tên đó đi khỏi và chạy về phía cuối hang.

"Aoi, Aoi..." tiếng anh họ trên thiết bị liên lạc vang vào tai tôi, tôi liền đáp lại.

"Sao thế Shoutan? Anh đến đúng nơi rồi à?" tôi liền đáp lại. Nhưng anh họ ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời.

"Không, nơi mà anh đến là kho chứa hàng hóa và vũ khí của chúng... có khá nhiều người..." anh họ trả lời, và có vẻ anh họ đang đi ra ngoài.

Tôi liền bảo anh cẩn thận, rồi nhanh chóng chạy vào căn phòng cuối đường. Đây có vẻ là nơi họp mặt của bọn tội phạm, vì ở đây có rất nhiều giấy tờ và tài liệu. Tôi bắt đầu đi tìm vali trong mấy ngăn tủ và sau bàn làm việc, và phát hiện ra, vali có thì có thật đấy, nhưng có tận những ba cái lận!

Tôi liền nhanh chóng liên lạc với bên chỉ huy qua thiết bị truyền tin, và chụp ảnh gửi về chỗ chỉ huy. Các anh hùng khác liền bình luận và họ cảm thấy lo lắng về cái vali này, vì họ nghe nói bọn tội phạm này đang nghiên cứu những cái vali có khả năng phát nổ khi mở ra, nên họ gạt ngay ý định bảo tôi mở ra kiểm tra thử, nhưng mang ba cái vali nặng trịch và sử dụng Kosei cùng lúc khá khó với một cô bé 15 tuổi như tôi, họ lo lắng.

Tôi nghĩ họ đang coi thường tôi, hoặc đó là sự thật, tôi không chắc, vì tôi chưa thử bao giờ. Tôi nhìn kĩ xung quanh và chắc chắn rằng không có ai hay bất kì camera nào, và để chắc chắn, tôi liền lấy cái đĩa tròn từ một bên tóc xuống, một thiết bị nhận biết các thiết bị khác. Tôi liền khởi động thiết bị, đưa ra quay xung quanh và nhanh chóng phát hiện ra có một cái camera phía trên cửa hang.

Tôi liền lập tức sử dụng Kosei, tạo nên một lớp màn chắn giả như thể căn phòng vẫn luôn không có ai kể từ khi những người cuối cùng đi ra. Sau đó, tôi liền nhanh chóng lấy cả ba cái vali đi, tôi sẽ dùng Kosei tạo thành một hộp đựng lớn và lôi cả ba cái vali ra. Ngay khi tôi lấy cái vali cuối cùng, thì có người bắt lấy cánh tay của tôi, tôi liền lập tức quay sang và bắt gặp tên tóc đen đeo kính và...

--thầy Dousu.

"Làm tốt lắm Tayuki, chúng ta bắt được một con chuột nhắt ở đây này, à không, đúng hơn phải là tiểu thư nhà Sakuraba, Sakuraba Aoi chứ nhỉ?" thầy Dousu nở một nụ cười man rợ, và nó thực sự khiến tôi rùng mình. Thầy Dousu, theo hướng nhìn của tôi từ trong màn chắn, liền chạm vào màn chắn của tôi, và nó tan biến.

"..."

"A!"

Tôi bất chợt kêu lên, rồi nhân lúc thầy Dousu và tên Tayuki đang giật mình theo tiếng kêu của tôi, tôi nhanh chóng nắm lấy tay tên Tayuki, xoay người làm một cú quật về phía trước và khóa đòn, rồi nhanh chóng bẻ tay hắn, đánh thẳng vào gáy tên tóc đen một cú thật mạnh để hắn ngất đi. Sau đó tôi liền cầm cái vali để nốt vào trong hộp và chắn trước nó. Thầy Dousu liền mỉm cưới chậm rãi tiến lại gần, còn tôi thì cứ lùi dần ra đằng sau.

"Aoi, đây là cách em chào đón thầy giáo cũ sao, thật thất vọng đó, học trò ưu tú của ta à! Không những vậy, em còn đánh ngất tên Tayuki nữa chứ, em có biết là nhờ hắn, ta mới phát hiện ra em không? Buồn nhỉ?" thầy Dousu kể lể rồi tiến lại gần tôi, tôi thì nhanh chóng dùng tay trái chắn trước.

Tôi nhanh chóng tạo ra những mũi tên nhắm thẳng vào thầy, nhưng thầy chỉ cần đưa tay lên phía trước là nó bị tan biến, và thầy lấy bên hông ra một cái phi tiêu. Tôi thực sự hãi hùng khi thấy nó, cái thứ sắc nhọn đó, tôi sắp bị giết chết sao?

Ôi Chúa ơi, tôi không muốn thế một tí nào, tôi phải hoàn thành nhanh nhiệm vụ này, và tôi không muốn chết, hoặc ít nhất là chết vào bây giờ. Tôi bắt đầu thở dốc và tim đập nhanh hơn,tôi cảm thấy nôn nao trong người. Tôi thấy trạng thái bây giờ của bản thân rất bất ổn, đương nhiên, đó không phải là cái gì đó tốt.

Tôi sợ!

Tôi sợ rằng mình sẽ chết!

Tôi vẫn chưa muốn chết!

"Aoi, Aoi sao vậy?" tiếng anh họ vang lên từ thiết bị liên lạc, có lẽ do kết nối của tôi với thiết bị Kosei bị bất ổn định, tôi nghe thấy rè rè ở đầu bên kia, nhưng tôi không thể để ý nó vào bây giờ mà chỉ có thể nói vài từ vì quá sợ hãi.

"Cứu... Sh-- Shoutan... cứu em..." và thầy Dousu phi cái phi tiêu về phía tôi, vô tình phá hủy thiết bị liên lạc khi tôi nghiêng đầu tránh nó.

Tôi cần phải bảo vệ cái vali, nhưng tôi đâu biết cái nào là bom, cái nào là vali cần lấy về. Tôi thực sự không biết ứng phó với vũ khí như thế nào, có lẽ vì tôi chưa được huấn luyện kĩ càng phần này, và tôi thực sự sợ hãi. Cầm một cái vali lên, tôi liền dùng Kosei đóng hộp cái thùng lại, và sẵn sàng mở ra bất cứ lúc nào.

"Thầy-- thầy Dousu, sao, sao thầy lại làm vậy?... Với cả... với cả-- không phải... thầy vô năng sao?"

Tôi hỏi thứ mà tôi thắc mắc từ nãy đến giờ, tôi nhớ rõ là thầy Dousu thuộc 20% còn lại của thế giới, nhưng thầy là một người thông minh,nên thầy được mẹ tôi thuê về làm gia sư cho tôi. Tôi không phải là một người phân biệt đối xử hay gì, và tôi cũng rất ngưỡng mộ thầy Dousu khi thầy ấy có thể thành công trở thành giáo sư khi mà bản thân không có Kosei như vậy. Tôi cũng đã rất buồn khi nghe tin thầy từ chức, nhưng tôi không ngờ là thầy đã từ chức đêt đi làm tội phạm

Thầy Dousu lại cười thật lớn, rồi thầy lấy ra con dao găm, chĩa thẳng về phía tôi, bước lại gần.

"Em coi thường ta sao, Aoi? Em xem thường một người thầy vô năng sao? A-- Ta biết ngay mà!!!" giọng thầy trầm xuống, thầy toát ra thứ sát khí khó chịu, nó khiến tôi cảm thấy rất sợ hãi.

"Không, e-- em rất ngưỡng mộ th--" vì thầy là người đã dạy tôi rất nhiều thứ về trái phải trong xã hội mà ai cũng có Kosei này...

"Đừng nói nữa, ta biết ngay mà, cái thế giới siêu năng này, đến cả một đứa trẻ cũng có thể coi thường ta. Em cũng như bọn nhãi kia thôi, cũng như đám người kia nữa, đều ghét bỏ ta. Ngoài mặt thì tỏ vẻ niềm nở, nhưng lại âm thầm cô lập ta, chà đạp ta. Aa-- thật thất vọng làm sao!!!" thầy tỏ vẻ ai oán nói, nhưng sau đó thầy nắm chặt tay lại, dõng dạc nói.

"Nhưng nhờ ngài, là ngài đã trao cho ta thứ Kosei này, và ta sẽ không làm ngài thất vọng, sẽ không làm ngài phụ lòng. Thế giới này cần được thay đổi, và bọn ta sẽ dùng bạo lực để thay đổi, dùng sự đột phá để thay đổi, cũng như anh hùng các người dùng bạo lực làm chính nghĩa vậy. Thế nên, hãy chết đi, vì lí tưởng vĩ đại của ngài, học trò yêu quý của ta!"

Coi thường.

Cô lập.

Chà đạp.

Đó cũng chẳng phải những từ tốt lành gì.

Thầy đã trải qua những từ ấy sao thầy Dousu?

"Không!!!"

Tôi không hiểu sao liền mở cái vali ra ngay khi thầy chĩa dao lao về phía tôi, và ngay lập tức nó phát sáng và nổ tung, đúng như tôi đoán, nó là vali bomb. Một màn gacha trúng rate! Tai tôi như điếc đi vì ảnh hưởng bởi cú nổ, hai mắt mờ đi, toàn thân bỏng rát và tôi ngất đi.

Tôi chỉ nhớ rằng, trước khi thầy lao về phía tôi, tôi đã sử dụng Kosei để bảo vệ hộp đựng vali. Có lẽ hai cái vali đấy đã an toàn rồi, nên tôi có ngủ một chút chắc cũng không sao đâu. Tôi thực sự cảm thấy rất đau đớn khi quả bomb nổ, dù tôi đã sử dụng Kosei để bảo vệ ngay sau đó, nhưng cả cơ thể tôi rất bỏng rát, và một lần nữa, có vẻ như tôi lại rơi vào không gian trắng.

Aa--

Rốt cuộc, tôi đang làm gì vậy chứ?

-cnah-

Mong các bạn nhận xét fic của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net