Chương 35: Hãy thi đấu để không phải hối hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cận chiến cứ vậy nổ ra. Hai đối thủ lao vào nhau, Furisaki với con dao gió sắc bén và linh hoạt, Takahashi với sức mạnh thể chất được cường hóa khi hóa sói.

Mái tóc ngắn màu tím tro khẽ vung vẩy khi thiếu nữ cúi người, hất sống dao từ dưới lên, nhắm ngay vào cằm của đối thủ. Cậu con trai phản ứng kịp thời, hơi ngửa người và đặt trọng tâm cơ thể về sau, mũi dao nhọn lướt qua cằm cậu.

Furisaki nhanh chóng xoay cổ tay, đổi hướng chém dọc từ trên xuống, nhưng đối thủ của cô đã vươn tay bắt lấy cánh tay cầm dao, đồng thời tay còn lại vung nắm đấm vào bụng cô. Màn chắn bằng gió đã cản lại cú đấm, cô gái vươn tay còn lại nắm lấy bàn tay đang kiềm kẹp mình, thực hiện một đòn thế tự vệ để ném Takahashi đi.

Đôi đồng tử tím tro như lóe sáng, Furisaki tiếp tục vung dao thu hẹp khoảng cách.


"Koharu-san thật sự lao vào cận chiến sao? Với một đối thủ có nhiều lợi thế hơn mình?" Midoriya lẩm nhẩm với vẻ kinh ngạc "Không giống cậu ấy chút nào. Chẳng lẽ là có kế hoạch nào đó?"

"Thật khó tin..."

Uraraka lẩm nhẩm trong cổ họng, đôi mắt to tròn vẫn chăm chú dõi theo từng động tác của cô bạn thân. Furisaki không thích cận chiến, bởi vì cô tương đối tệ trong khoản đó. Vậy mà bây giờ lại đang chủ động lao vào cận chiến với người sở hữu kĩ năng cận chiến tốt hơn.

Cô nàng tóc nâu nghĩ rằng có lý do cho hành động đó, nhưng là gì thì cô hoàn toàn không thể nghĩ ra. Chỉ là... bằng tất cả sự tin tưởng dành cho cô bạn của mình, Uraraka mong rằng dù cho Furisaki có đang toan tính làm gì thì cô ấy cũng sẽ thành công với điều đó. Bởi cô hiểu rõ một kế hoạch ép mình phải vào thế bị động mà thất bại, thì tình huống tiếp theo sẽ rất tệ.


Trận cận chiến gay cấn đã diễn ra được gần ba phút hơn rồi, nhưng có vẻ như sự chủ động của Furisaki đã thực sự gây bất ngờ cho người theo dõi. Người ta có thể nghe rõ ràng chất giọng oanh vàng của Present Mic lặp đi lặp lại về việc bóng hồng nhỏ nhắn của trận bán kết đã thực sự đánh tay đôi ngang ngửa với đối thủ có sức mạnh thể chất trội hơn hẳn.

Không... Không phải vậy!

Chắn hai cánh tay trước ngực để đỡ lấy cú đá đang lao tới, thiếu nữ tóc ngắn mím môi chịu đựng sự ê ẩm đáng ghét, vung dao chém ngang qua cổ chân đối thủ. Takahashi phản xạ nhanh, kịp thời tách ra nên con dao chỉ có thể lướt qua phần cổ chân và gây ra một vết xước nho nhỏ.

Hoàn toàn không đúng như vậy.

Furisaki hạ tay trở lại tư thế chuẩn bị, hơi nhún người rồi tiếp tục ép mình trở lại với nhịp độ nhanh của trận đấu. Mồ hôi chảy tán loạn trên trán và hai bên gò má, miết vào vết xước làm dấy lên cơn đau rát, bám dính trên cổ và khuỷu tay khiến cô cảm thấy nhơm nhớp khó chịu. Những sợi tóc lòa xòa vốn được cột gọn nay đã bung ra vì vận động mạnh, một số dính bết vào cổ, một số thì lòa xòa trước mặt. Cả hai tay đều đang bận nên cô chẳng thể cột gọn lại mớ tóc, và điều đó làm tăng thêm sự khó chịu của Furisaki.

Nhịp thở cô gấp gáp, hơi thở nông và nhanh. Thậm chí cô còn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, cuồng loạn và dồn dập, vội vã hoạt động để cung cấp đủ năng lượng cho các cơ bắp của cô, thứ đang điên cuồng kêu gào vì cơn nhức mỏi rã rời.

Bình luận của Present Mic không hề đúng. Không hề có sự "ngang ngửa" nào ở đây cả.

Furisaki đang yếu thế hơn. Nếu chỉ xét riêng về cận chiến và kĩ năng đấu tay đôi, Takahashi mạnh hơn cô rất nhiều. Furisaki biết thể lực của mình yếu, một phần là do bẩm sinh, một phần là do cô chẳng bao giờ thực sự đủ nghị lực với mấy bài tập cường độ cao. Cô chỉ nghiêm túc với những bài tập ở mức độ trên trung bình một chút.

Thế nên bây giờ cô đang mệt gần chết, các khối cơ nhức mỏi và chắc chắn đã tới giới hạn chịu đựng khiến động tác và chuyển động của cô cũng chẳng còn chính xác. Sự mệt mỏi của cơ thể dẫn đến sự rối loạn của hơi thở, cuối cùng ảnh hưởng đến cả đầu óc của cô bởi Furisaki đang cảm thấy thần kinh bị chèn ép, mọi thứ trong đầu cô cứ rối tung lên và cô chẳng thể suy nghĩ được bất kì điều gì hoàn chỉnh.

Đôi lúc thiếu nữ tóc tím tro thật sự biết ơn sự linh hoạt và dẻo dai của cơ thể mình. Nó đã chống đỡ rất nhiều cho cô để bù lại thể lực và sức bền yếu kém. Nếu không với phản ứng trì trệ nãy giờ thì chắc cô ngủm từ đời nào rồi.

Tuy là mệt gần chết, nhưng Furisaki vẫn cắn răng chịu đựng và thúc ép cơ thể tiếp tục, cốt chỉ vì không muốn để lộ sự yếu đuối của mình ra ngoài.

Chỉ mình cô biết mình đang mệt như thế nào. Chỉ mình cô biết cô đã phải tránh những đòn tấn công từ Takahashi chật vật ra sao. Và chỉ mình cô biết rằng thể lực đang cạn kiệt một cách nhanh chóng...


"Này Furisaki, cậu biết là cậu đang mất sức mà đúng không?"

"Im đi. Đây vẫn còn ổn lắm."

Được rồi, cô sẽ rút lại từ "chỉ mình", bởi vì đáng ghét là đối thủ của cô nhìn thấu hết những điều đó.

Dù sao thì, nếu cứ tiếp diễn như vậy, cô đảm bảo mình sẽ gục sớm thôi. Dù cho có màn chắn P.A bảo vệ, nhưng thể chất của cô sẽ không chịu nổi, rồi cô sẽ tự loại mình ra khỏi trận đấu này bằng cách ngất đi vì kiệt sức. Và Furisaki thật sự sẽ tự nguyền rủa chính mình nếu như điều đó xảy ra.

Tuy vậy... cô gái mím môi, ánh sáng lóe lên trong đôi đồng tử... mục đích của cô sắp đạt được rồi. Cô không thể gục ngã trước lúc đó.

Siết chặt con dao gió trong tay, lờ đi cơ tay đang nhức nhối, cô vung tay đâm thẳng vào bụng đối thủ. Thế nhưng tốc độ của cô đã chậm lại do sự xuống dốc thể lực, Takahashi dễ dàng nghiêng người né tránh. Con dao sượt qua khoảng trống bên cạnh eo cậu trai, và cổ tay của cô thì bị nắm chặt.

Suy nghĩ lướt qua đầu trong tích tắc, Furisaki giẫm bàn chân xuống mặt đất để giữ thăng bằng, biến đổi dao gió thành một cây búa, gập cổ tay đánh thật mạnh vào vùng eo bên phải của đối thủ.

Chấn động xảy ra, Takahashi bị đau, lập tức buông tay cô và ôm eo nhảy bật ra sau. Furisaki biến cây búa trở lại thành con dao găm và co tay giữ nó trước mặt mình trong tư thế phòng thủ. Đôi mắt của cô dán chặt vào Takahashi, hay nói đúng hơn là vết thương trên eo của cậu trai.

Cậu bạn tóc đen từng nói với cô rằng kosei Wolf của cậu ấy có thể tự chữa thương, và cô cũng đã chứng kiến điều đó trong trận chiến ở U.S.J. Lúc này đây, vết thương của Takahashi đang được chữa lành, một vài vết cắt do con dao gây ra trước đó cũng đang liền lại.

Và Furisaki sẽ không bỏ qua thời cơ này, bởi vì nhiêu đó cũng đã đủ rồi...


"Đánh trúng rồi! Takahashi đã bị trúng đòn!" Present Mic hào hứng "Ủa...?! Nếu tôi không nhìn nhầm thì hình như là nó đang lành lại. Này cậu trai trẻ, kosei của cậu còn có thể chữa thương nữa hả?!"

Takahashi đã bị phân tâm một chút trước âm thanh của vị bình luận viên nhiệt tình kia, trước khi cậu nhìn thấy nụ cười nhỏ lướt qua khóe môi thiếu nữ đối diện. Ngay sau đó, cả cơ thể của cậu bị trói chặt bằng một mớ dây trói trong suốt chằng chịt.

Cậu trai tóc đen nheo mắt quan sát cẩn thận thứ đang trói cả người mình. Dây trói bằng gió, nhưng đan xen vào nhau, dày đặc và siết chặt hơn hẳn những lần trước đó.

"Bị trói lại rồi!"

Nương theo tiếng hét của Present Mic, đôi con ngươi màu spinel mở to theo sự kinh ngạc của chủ nhân chúng. Takahashi khó khăn giữ mình đứng vững bởi ngay cả chân cậu cũng đã bị trói. Cậu hướng ánh mắt ngạc nhiên về phía Furisaki.

"Tớ đã không nhận ra."

Với giác quan được tăng cường, cậu có thể cảm nhận được sự chuyển động của gió trong không khí ở một mức độ nào đó, tức là nếu như Furisaki đã dùng một thứ dày và chắc như vậy với cậu, Takahashi hẳn đã phải nhận ra sự tiếp cận. Theo hướng nghĩ đó, việc tiếp xúc trực tiếp để truyền gió qua như trong đợt đấu tập cũng không phải không có khả năng, nhưng cậu không nghĩ rằng có thể dễ dàng truyền một thứ có quy mô như vậy chỉ trong một lần.

Điều đó có nghĩa là...!

"Cậu đã cố tình cận chiến để lần lượt truyền gió lên người tớ."

Mọi suy nghĩ gom tụ lại, Takahashi thốt lên một câu khẳng định. Và đối mắt với cậu, Furisaki nâng dao lên ngang sống mũi, mỉm cười khiêu khích.

"Đoán xem? Chính cậu là người yêu cầu tớ cận chiến đấy."

Mỗi một cái chạm, mỗi một vết chém, mỗi một lần tiếp xúc, Furisaki đều để lại một chút gió trên người cậu. Chúng nhỏ và mỏng manh đến mức Takahashi khó mà nhận ra, nhưng gom hết tất cả lại đủ để cô tạo thành một sợi dây, à không, phải là tấm lưới, vững chắc để khống chế cậu.

"Nhưng tại sao lại có thể không mảy may nhận ra dù chỉ một chút?"

Cậu trai mắt spinel bất giác chuyển thắc mắc trong đầu thành một lời thì thầm nhỏ.

"Chà, tớ biết rằng các giác quan của cậu rất nhạy. Thế nên cậu cũng sẽ dễ bị phân tâm, đúng chứ?"

Lời giải đáp bật ra ngay lập tức trong đầu Takahashi ngay sau tiếng cười nhẹ nhàng của Furisaki.

Là gió!

Trong lúc cận chiến, cô ấy đã luôn điều khiển gió bay vòng vòng xung quanh cả hai để thu hút thính giác cũng như xúc giác của cậu. Đó là lý do Takahashi không thể nhận ra dù các mảnh của sợi dây đang ở ngay trên người mình.

Nhận ra điều đó làm cho cậu trai mắt spinel cảm thấy hơi khó tin, và một chút... ờm... ý cậu là... ngưỡng mộ.

Cô ấy đã làm tất cả những điều đó, chủ động dùng dao tấn công để thu hút sự chú ý và tăng khả năng tiếp xúc trực tiếp, lén lút để lại những mảnh dây, luôn điều khiển gió xung quanh để khiến cậu phân tâm, trong khi vẫn đang cận chiến với cậu.

Điều đó cần một sự tập trung kinh khủng và kĩ năng sử dụng kosei thành thạo. Bởi vì dù có chật vật với thể lực và sức bền của mình, Furisaki vẫn đứng vững và chống chọi lại được. Và giờ thì kế hoạch của cô ấy thành công.

Một ý tưởng cẩn thận, tỉ mỉ và cũng mạo hiểm. Chỉ vì để thực hiện được điều đó mà Furisaki ném mình vào thế trận cận chiến có thể thua bất cứ lúc nào. Kiên định, và cũng tự tin.

Chết tiệt thật! Giờ thì cậu thấy cổ hơi ngầu rồi!

Tuy nhiên cậu đã không có thời gian để suy xét kĩ về điểm yếu vừa bị lợi dụng của mình, bởi Furisaki đã trực tiếp hất dao theo quỹ đạo ngang, chém thẳng vào bụng cậu. Takahashi, gần như ngay lập tức sau khi nhìn thấy hành động kia, ngả người và dồn trọng tâm ra sau, để mặc cho bản thân ngã xuống đất.

Có một sự thật, kế hoạch của Furisaki vẫn chưa kết thúc...

Cô gái theo bản năng tiếp tục vung dao lên với ý định đâm từ trên xuống, nhưng cô đã khựng lại. Thay vào đó, lưỡi dao chuyển thành hình dạng như gậy bóng chày, theo đà vung của chủ nhân mà phạt ngang vào cánh tay Takahashi.

Cô muốn gây ra sát thương buộc khả năng chữa trị của cậu phải hoạt động, nhưng lại không muốn nó quá máu me, cũng không nỡ khiến nó quá nặng. Đó là lý do cô chọn đánh vào phần mềm chứ không nhắm vào khớp xương hay các vùng hiểm yếu.

Sau khi mục đích đã hoàn thành và nhìn thấy cái cau mày đau đớn của đối thủ, Furisaki điều khiển gió nâng cậu dậy và di chuyển về phía vạch mức.

Mặc dù đã có dây trói chắc hơn trước, nhưng cô không chắc rằng nó có thể chống chọi hoàn toàn với sức mạnh của trạng thái toàn thân. Nói đúng hơn, cô đảm bảo chỉ cần Takahashi chuyển sang trạng thái ấy, dây trói của cô sẽ chẳng còn chút tác dụng nào.

Furisaki không muốn tiếp tục mạo hiểm để tiếp cận Takahashi ngay lúc này, nên cô đã lựa chọn giải pháp an toàn là lợi dụng tình cảnh thuận lợi để ném cậu ấy ra khỏi sân đấu. Nếu may mắn thì cô sẽ thắng ngay bây giờ, còn nếu không... phần còn lại của kế hoạch sẽ được thực hiện.

Thế nhưng, tất nhiên là như vậy, Takahashi nào có dễ thua như thế. Dây trói mà Furisaki đã vất vả tạo ra bằng cách đánh cược đã dễ dàng bị phá hủy ngay khi đối thủ của cô thay đổi thành dạng hóa sói toàn thân.

Áp lực do sự đứt đoạn đột ngột đánh ngược lại, đẩy Furisaki lùi lại một đoạn tương đối dài. Cách cô một khoảng, con sói lớn xuất hiện, thân hình cao to, tai dựng thẳng và hàm răng thì nhe ra dữ dằn. Đôi mắt màu đỏ nguy hiểm hướng vào cô, toàn thân từ trên xuống dưới đều là dáng vẻ hung hăng sẵn sàng chiến đấu.

Bằng một tốc độ cực kì nhanh, đến mức Furisaki còn chưa kịp định hình chuyện gì vừa xảy ra, thế trận lần nữa bị đảo ngược.

Takahashi vung chân quất hai lần liên tiếp vào khoảng không trước mặt cô. Những móng vuốt sắc bén xé gió, áp lực tạo ra giống như những ngọn giáo vô hình, phóng tới và chém thẳng vào người thiếu nữ tóc tím tro.

Đợt thứ nhất, màn chắn P.A vỡ tan, và Furisaki cảm nhận được cơn đau đớn giống như vừa bị móng vuốt trực tiếp cào vào người. Đợt thứ hai, cô đã xoay xở tránh được đòn tấn công chết người, tinh ý nhận ra cường độ của đợt này đã được giảm đi khá nhiều, nhưng một nửa vạt áo thể dục của cô đã bị rách.

Furisaki thở dốc, cảm giác bất lực và bứt rứt như thể toàn bộ sức mạnh đều bị rút khỏi người.

Màn chắn P.A của cô đã bị vô hiệu hóa, và lượng kosei còn lại trong người cũng chỉ còn được tầm một nửa. Cô đã mong đợi rằng vụ nổ nhỏ do màn chắn vỡ gây ra sẽ có thể làm được gì đó, nhưng trong khoảng cách này thì quả là không trông mong được gì (Takahashi chắc chắn đã tính toán về chuyện này). Trong khi đó, đối thủ của cô đang trong trạng thái mạnh nhất, và trông hoàn toàn không bị tổn hại gì.

Tuy nhiên, trong tình huống rõ ràng là bất lợi ấy mà thiếu nữ tóc tím tro vẫn có thể nở nụ cười nhàn nhã, tựa như tất cả đều nằm trong tính toán ban đầu.

Trước ánh mắt cảnh giác của đối thủ, cô nhanh tay cởi áo thể dục đã rách, làm lộ ra chiếc áo cộc tay màu xám đen bên trong. Trên hai cánh tay thanh mảnh, những vết bầm và vết xây xước nổi bật trên làn da trắng hồng, khiến cô trông khá là tơi tả sau một trận cận chiến không cân sức. Buộc vội lại mớ tóc bị bung ra, Furisaki kéo căng cái áo trên tay, dùng một luồng gió bao bọc xung quanh nó và tạo ra một thanh katana.

Dù sao thì áo cũng đã rách, cô quyết định dùng nó làm trục để tạo hình thanh katana này, bớt được một chút sức lực để giữ hình. Để tiếp tục thực hiện phần còn lại của kế hoạch, tiết kiệm kosei là một việc cần thiết.


Nhận thấy hành động của người đối diện, Takahashi hơi chùng chân, cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ đe dọa.

Chuyển đổi dao găm thành kiếm dài như katana, rõ ràng là cô ấy muốn tiếp tục tấn công trực diện, đồng thời katana giúp cô ấy không cần tiếp cận quá gần mà vẫn có thể xoay xở đối phó được với hình dạng to lớn này của cậu.

Takahashi đã tưởng rằng trói và ném cậu ra khỏi sân đấu đã là phần cuối cùng trong cái kế hoạch mạo hiểm và tỉ mỉ của cô bạn cùng lớp, nhưng những gì đang xảy ra trước mắt, cộng với nụ cười mỉm nhẹ nhàng như thể mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát của cô ấy khiến trực giác cậu đánh một tiếng báo động.

Vẫn chưa kết thúc.

Furisaki thường có những kế hoạch nhiều lớp, và việc sau một phần đầy tỉ mỉ như thế vẫn còn những phần khác là hoàn toàn có thể xảy ra.

Giống như chứng thực suy đoán của Takahashi, cô gái tóc tím tro cúi đầu, thở hắt ra một hơi khi cô khuỵu hai đầu gối và đưa thanh katana gió vào thế chuẩn bị. Cậu trai hóa sói nhạy cảm nhận thấy luồng không khí xung quanh đối thủ của mình đã thay đổi. Theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

Gió nổi lên, vờn quanh người cô như một lớp màn bảo vệ, cũng như những ngọn giáo sắc luôn sẵn sàng xông pha vì chủ nhân. Cô không tạo ra màn chắn P.A nữa, nhưng khí thế tự tin và mạnh mẽ vẫn không thay đổi, cơ hồ còn có chút nhỉnh hơn hẳn.

"Chà, tơi tả hơn tớ tưởng..." Furisaki ngẩng đầu, cho phép mình nhìn thẳng vào đôi mắt nghi hoặc của con sói lớn, lẩm nhẩm "Nhưng, dù sao thì... cũng đã thành công ép cậu vào trạng thái toàn thân rồi."

"Tớ không nghĩ cậu còn đủ sức để tiếp tục cận chiến?"

"... Nói sao nhỉ..." Furisaki cười khiêu khích "Gió sẽ giúp tớ thôi. Dù sao thì cũng là 'kẻ thao túng gió' mà..."

Tâm trí Takahashi như bất động trong giây lát khi cậu nhận ra cô bạn vừa nhại lại biệt danh mà Present Mic đã đặt cho cô ấy. Furisaki cầm katana lao vào tấn công, hoàn toàn không cho cậu thời gian để ngẫm nghĩ về điều vừa xuất hiện trong đầu mình.

Takahashi đã suýt thì không né được đường kiếm đầu tiên, bởi tốc độ của nữ đối thủ đã nhanh hơn rất nhiều. Rất nhanh cậu đã có lời giải đáp rằng Furisaki dùng gió để bổ trợ cho tốc độ của mình. Đã có một lời cảnh cáo, Takahashi đẩy nhanh tốc độ, thành thục tránh từng đường kiếm sắc bén của cô bạn cùng lớp.

Có một chút ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt màu spinel khi nhìn thấy thanh katana dễ dàng chế trụ móng vuốt của mình. Thế trận giằng co diễn ra trong chốc lát.

Takahashi đảo mắt, nhìn thấy cái mím môi của Furisaki, cũng nhìn thấy cánh tay cầm kiếm đang căng cứng và bàn tay siết chặt đến nổi cả gân xanh, tựa như đang dồn hết sức lực vào việc giữ vững thanh katana. Cậu nhìn thấy gió quanh thanh katana như chuyển động nhanh hơn, và dày hơn chút một chút.

Takahashi bồi thêm một đường từ phía bên hông, thành công phá vỡ sự giằng co giữa cả hai. Mắt thấy katana lại vung tới, cậu nhanh nhẹn ứng phó, nhẩm chắc rằng không thể trở về trạng thái bình thường được nữa, ít nhất là trong tình thế hiện tại.

Đối thủ đang tấn công liên tục, thanh katana được gió hỗ trợ nên tương đối khó để đối phó, hơn nữa sau một hồi cận chiến đương nhiên thể lực của cậu cũng đã dần giảm đi. Cậu sẽ không thể nắm chắc phần thắng nếu như chuyển về trạng thái bình thường.


Furisaki uyển chuyển né đòn, sau đó lại vung cao thanh katana trong tay tiếp tục tấn công dồn dập.

Cô biết rõ trong trận chiến không cân sức này, chỉ cần cô để đối thủ chiếm thế chủ động dù chỉ một lần thôi cũng đủ để mọi công sức từ nãy đến giờ đi tong. Thể lực đã gần đến giới hạn, cô phải nhờ đến gió bổ trợ cho tốc độ và sức lực. Thế nhưng, dù là gì thì nhất quyết cô cũng không để cho kế hoạch và công sức của mình đổ sông đổ biển được.

~*~

Đôi mắt màu chàm nghiêm túc dõi theo từng hành động của hai đấu thủ từng là đồng đội của mình, Hitoshi đặt tay lên cằm, lâm vào trầm tư.

Bất cứ ai có kinh nghiệm, ờm, ngay cả kẻ nghiệp dư lơ mơ như cậu, nếu thật sự để ý thì cũng có thể nhìn ra, nếu so về kĩ năng chiến đấu và sức mạnh thể chất đơn thuần thì Takahashi mạnh hơn hẳn Furisaki. Đồng ý là hai người vẫn đang đấu ngang nhau, và cậu phải thừa nhận rằng nó khá là mãn nhãn, nhưng số lần trúng đòn của thiếu nữ tóc tím tro nhiều hơn hẳn. Cô ấy trông rất chật vật.

Vậy, vì lý do gì mà cô ấy cứ cố chấp lao đầu vào cận chiến để rước khổ về người? Rõ ràng kosei của Furisaki cho cô ấy khả năng tấn công tầm xa vô cùng hiệu quả.

Với kinh nghiệm làm đồng đội trong vòng mười lăm phút và thêm năm phút nghe phổ biến kế hoạch, Hitoshi có thể không hiểu hoàn toàn Furisaki, nhưng cậu có thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ không làm bất cứ điều gì mang theo nguy cơ mạo hiểm (hoặc kì lạ) mà không có lý do cụ thể. Và sau vài lần là "nạn nhân", thì cậu chắc mẩm thể nào trong bộ óc đầy suy tính kia cũng đang tồn tại một (hoặc một vài) ý tưởng nào đó để chống lại sự chênh lệch sức mạnh này.

Nhưng bực bội là hiện giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra đó là gì. Cậu cứ bị cuốn vào diễn biến trận đấu và hoàn toàn chẳng có khoảng lặng nào để có thể nghĩ về điều đó.

Chỉ là... họ mạnh thật!

Bàn tay vô thức siết chặt khi Hitoshi nghĩ đến điều đó. Cả hai người đều rất mạnh, khác xa so với cậu. Một lần nữa, cậu nhận thức được khoảng cách xa vời giữa mình và các học sinh khoa Anh hùng.

Nhưng lần này, kì lạ thay, nó không làm bùng lên trong cậu sự ghen tị và tiêu cực như mọi khi nữa. Có gì đó trong cậu đã thay đổi, Hitoshi mơ hồ nhận ra điều đó, có lẽ từ trận đấu với cậu bạn tóc xanh rêu tên Midoriya. Và cậu không ghét sự thay đổi này, chắc vậy.

Nếu là trước đây, khi nhìn thấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net