Chapter zero : Izuku or Izuku?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khúc đầu không kinh dị lắm đâu :v

mình chỉ viết cái chap  này để thử nghiệm :v

Các ngôi kể  và time line sẽ loạn cả lên để hack não mấy bợn :v 

HACK NÃO :v

______________________________________________


Ta đang mong chờ mày phá bí ẩn này đấy...

Cố tìm ra kẻ sát nhân thật đi...

I

Z

U

K

U

.

.

.

.

.

IZUKU POV?

Hôm nay là một ngày âm u xám xịt như bao ngày khác trong cái mùa đông lạnh lẽo này...

Đang là bảy giờ sáng , bầu trời xám xịt vì bị mây che phủ , có vài tia nắng nhỏ bé len lỏi qua tần mây đen dầy đặc này rồi lại le lé vụt tắt đi như cái tàn thuốc mà người đàn ông nào đó mới vừa chà đạp bên kia đường. Tuyết bắt đầu rơi, trái với cảnh lãng mạng hay xuất hiện trong phim tình cảm mà đa số các bạn nữ  hay coi. 

Tuyết mà mọi người tả rằng trắng tinh không còn được như thế một khi nó chạm đất. Nó trộn vào với bùn nước trong các rãnh cống rồi chất thành đống và đóng băng lại hai bên đường.Cái cảnh đó sẽ khiến những người lần đầu thấy tuyết bổng chóc mất đi cái hình ảnh về tuyết mà họ hay tưởng tượng ra. Tuyết không mềm hay êm ái như kẹo bông gòn, nó giống như cục đất cứng mà nâu được để trong tủ đông hơn 75 tiếng.

 Tuyết rơi cũng sẽ ướt như khi đi ngoài mưa , những cơn gió hiu hiu và không khí lạnh cắt da vào mùa này thậm chí còn làm nó tồi tệ hơn.Bây giờ thì vai tôi ướt sũng, người run cầm cập,răng thì đập ken két vào nhau còn chân thì như hai tảng băng, phải khó khăn lắm tôi mới nhấc bước lên được. 

" Sao mình lại có thể quên mang theo dù được chứ ỌAỌ ", tôi tự lẩm bẩm với bản thân.

Đáng lẽ bây giờ tôi có quyền nằm lăn lóc ở bên cái lò sưởi, ăn bánh và xem tivi nhưng vì thâm tâm có một giọng nói nào đó bảo tôi rằng: " Izuku Midoriya! tụi mình cố lắm mới vào được U.A nhá! Trường đào tạo cảnh sát hàng đầu nhá! Muốn làm cảnh sát thì không được lười biếng! Xách mông tới trường ngay!!!!!! ". Thế là giờ tôi ở đây đi tới trường tr-!

- Mày có tránh đường cho tao không Midoriya!

Tôi giật bắn mình kêu "É" lên như một con heo rồi nhảy phóc qua một bên. Tôi định quay đầu lại nhìn xem đó là ai, nhưng tôi khựng lại ngay khi cảm nhận được một luồn sát khí rất nặng  khiến tôi đổ mồ hôi hột ngay trong cái thời tiết lạnh như kỉ băng hà này.  

" K-acchan"- miệng tôi tự động thốt lên một cách bất ngờ. Tim tôi loạn nhịp, nội tâm tôi đang gào khóc, não tôi đang rất hoảng loạn vì đã thốt lên cái tên đó.  " Ăn cám rồi" tôi tự nhủ, thế nhưng sau năm phút nhắm tịt mắt chuẩn bị tinh thần chịu hình phạt, thứ tôi nhận được lại là bơ. Người đó đi rồi, chắc không để ý cái từ mà tôi vừa thốt lên. Thay vì thở phào nhẹ nhỏm tôi lại cảm thấy nặng nề cực kì. 

" Bình thường thì sẽ vừa đi qua vừa chửi mắng mình nhỉ? "

                                                                                                                                                                                                       Tên  của cậu ấy là Katsuki Bakugou, đứa con trai với mái tóc xù màu vàng tro với cặp mắt đỏ.  Cái tên  " kacchan " đó là biệt danh mà tôi thường hay gọi cậu ta lúc còn là bạn thân. Bây giờ, mỗi lần tôi gọi cậu ta như thế điều sẽ bị quát cho lên đồng xuống ruộng , đầu óc bay lên chín tần mây.  Cậu ta nói không thích cái biệt danh đó vì nó nghe giống biệt danh của con gái. 

Katsuki cũng từng gọi tôi là " Deku " với cái ý chăm chọc , dưới mắt của cậu ta hồi còn nhỏ tôi chỉ là một thằng yếu đuối chẳng làm được gì nên chuyện. Có lẽ tới tận bây giờ vẫn thế, chỉ là... có gì đó đã thay đổi kể từ năm ngoái cậu ta bắt đầu gọi tôi bằng họ. Điều đó làm tôi rợn người, cái kiểu gọi đó cứ như thể hiện ra rằng khoảng cách của chúng tôi ngày càng xa. 

Bầu không khí giữa chúng tôi dạo gần đây có vẻ chẳng ổn chút nào. Cậu ta cứ lờ tôi đi mỗi lần tôi nói hay làm những thứ mà bình thường sẽ làm "Katsuki" sôi máu. Càng lạ hơn khi người bị lờ đi chỉ có duy nhất mình tôi. Minta, Kirishima, Kaminari, Ochaco hay Ashido...trong tất cả những người ở trường thì chỉ có tôi, chỉ mình tôi bị phất lờ. 

" Chẳng ổn tí nào, không ổn chút nào " tôi bấn loạn. 

" Tự nHỦ vỚI bẢn tHÂN rằNg việC đÓ Là TƯởng tượnG tHôi cŨng lÀm Gì đưỢc đÂu " TÔI? nghĩ

" ÔI TAO NGHĨ RẰNG MÀY NÊN HÀNH ĐỘNG THÌ HƠN MIDORIYA À "

Ţ̢̨̡̜͓͉͍̰̼̘̳͈̜̖̯̞̝̪̳͚͔͖̠̥̺̣͇͜͜ͅͅǪ̧̢͖͖̦͙̺̱̺̦̬̱͔͚̰͓̪̩̥̟̤̻͔̻̻͍͚̮̺͔̟͕͎̲̯̟̻̼̟̥͇͖͙̥͔̪͔̻̫̹͎̺͔̞̯͉̂͜I̢̧̪̜͎̳̞͇̲̩͙̠͖͍̳͖̹̮̭̠̖̹̭̲͔̮̙̩̰̲̹̳̝͕ ̢̨̧̡̜̪̤̩̤͚͕̪̟̙͖̯͎̟̗͎̻̻͇͉̗̞̝͔̺̳͔̳̰̖̗̦̝̦̙͎̠̤̥͇̪̺͉̥͜͜ͅÇ̢̨͕͉͔̳̥̠̤͇̩̜̮̟̱̻͕̭͚̹̹̣͍̮̗̗̰̻̳̦͉̹̺̘̲̬͕͎̮͕̟̙͜Ų̧̧̢̨̡̛̞̩͍̩̰͉̪̤̰̻̫̠͇̻̱͔̤͓͙̫̦͔͎̯̯͖̖̭̦͖͍͎̱̱̻̼̭̲̪̹̙̖̪̮͎͜ͅͅỜ̧̨̡͙̭̗͖̼̤̥͍̠͉̫͈̤͕̬̟̺̗̲̙͉̞̻͎̺̳̦͖̤̰̥͇̖̭̯̺͉͍̘̜͓̹̯̤̪̼͕̥̘̤̺̼̼̣̭̯̩ͅĮ̡̨̢̳̩̰̲͔̤̹̣̯̻̘̼̩̪̪͙̲͎̬͉͓͎͉̳̘̺̭͈̫̤͈̟̫̙̱̠͍̤̤̼͍͇̘̯̝̱̻̥̗̼̮͕͈̳̪̳͔͓̘͜ͅͅ ̧̢̨̢̤̱̣̜̣̻̘͓̜̱̠̠̳̹͍̼͕͚̮̠̯͚̝͍̳̠̲̭̞̙͎̠̘̹̻͙̪̼͉̭̥̦͍̠̺̖̫̝̟̬̟̭͜͜ͅͅ














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net