Day 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Day 1
Kirishima Eijiro x Kaminari Denki
° Getting lost somewhere °

Lang thang dọc những con ngõ nhỏ, Kirishima muốn đập đầu vào tường vì sự đãng trí của mình. Anh đang đến một club dạy chơi đàn, nhưng bỏ quên tấm poster giới thiệu với địa chỉ kèm theo ở nhà...

"Khỉ thật, não cá à."

Khẽ tự mắng bản thân, bỗng anh thấy một người con trai tầm tuổi mình, đang cặm cụi nhặt cái với cái gì dưới gầm máy bàn hàng tự động. Cậu ta có mái tóc vàng, dáng người có vẻ cao xấp xỉ anh. Cậu mặc chiếc áo jacket đen có hình tia sét trắng trên cổ áo và hai vai, cùng với chiếc quần thể thao đen có họa tiết sét trắng ở phần gấu quần.

"Uầy, cậu ấy thích mặc mấy thứ đồ năng động ngầu ngầu vậy sao."

Đây là ấn tượng đầu tiên của Kirishima với cậu, tiếp đó là việc cậu đang chống đầu gối, quỳ xuống vươn tay vào phía trong gầm máy. Tư thế làm áo hơi trượt xuống, để lộ phần eo chắc khỏe và hơi nhỏ lọt vào tầm nhìn của Kirishima. Anh nhanh chóng rời mắt, chửi bậy trong lòng, cậu trai ấy vô tình để lộ da thịt dưới tư thế này trước mắt một chàng gay có vẻ không ổn lắm, anh thầm nghĩ.

Nhớ đến mục đích khiến mình đi lạc nơi đây, Kirishima cất tiếng:

"Cho hỏi..."

"Chờ chút, chờ chút, sắp được rồi... Aghhhhh...Lấy được rồi!" - Cậu trai bật dậy, phủi đất bụi dính trên đầu gối.

Kirishima kiên nhẫn chờ, lần nữa hỏi: "Này, cậu có biết đường đến..."

"À, câu lạc bộ guitar bass à?" - Cậu cười, ngón cái chỉ về phía mình: "Thấy cậu đeo đàn nên đoán thế, tớ là Kaminari Denki, một thành viên của club." - Nói rồi cậu giơ thứ vừa nhặt lên, đó là một tấm thẻ thành viên.

"À ừ...cảm ơn." - Bị nụ cười của cậu ấy làm cho choáng ngợp, lúc sau Kirishima mới để ý thấy phía tóc bên trái của cậu có một vết dài hình tia sét đen. Anh khẽ cảm thán, cậu này đúng là đầy năng lượng, mà phong cách này...có chút quen mắt.

"Ầy, cậu cứ đi về phía trước một đoạn, rồi rẽ phải ở ngã rẽ thứ hai, đi thêm một đoạn nữa là đến. Tớ vừa hết ca học, bye, hẹn gặp lại." - Nói rồi Kaminari nhanh chóng chạy mất, có lẽ cậu ta vội gì đó, anh thầm nghĩ.

Tìm đến club theo hướng dẫn của cậu, lòng Kirishima ngổn ngang suy nghĩ.

---------------------------------------------
Ngày hôm sau, Kaminari đang loay hoay chọn nước uống từ máy bán hàng, bỗng có tiếng gọi phía sau.

"Ồ, cậu bạn đi lạc. Lại lạc nữa sao?" - Bật mở nắp lon Coca lạnh, cậu uống ừng ực, một ít nước còn chạy xuống yết hầu cong.

"À...ừ, lại lạc đây." - Ấn sâu tấm poster địa chỉ vào trong túi, anh nói dối.

"Haha, cậu đãng trí hơn tôi vậy, để tôi dẫn cậu đi."

Trên một đoạn đường ngắn, hai người cùng trò chuyện, nhanh chóng hợp cạ.

Và những ngày tiếp sau đó, lí do quên đường được Kirishima dùng đi dùng lại. Đến chính Kirishima cũng tự cảm thấy cái vụ "quên đường" này là lí do nhảm nhất anh có thể nghĩ ra. Nhưng hình như việc đi cùng nhau tầm hơn mười phút mỗi ngày, đã sớm trở thành thói quen của hai người. Càng trò chuyện, quan sát, anh càng thấy cậu trai này rất vô tư, hay cười và hoạt bát...thật ra thì rất hợp gu anh...

Vẫn vơ suy nghĩ, bỗng điện thoại rung lên trong túi quần. Kirishima ngồi bật dậy trên giường, thấy tên người gọi đến, có chút chột dạ, anh bắt máy:

- Alo, Kaminari?

- Chào buổi tối, Kirishima. - Giọng vui vẻ vang lên từ đầu dây bên kia - Này, mai đi chơi không?

- Hả?

- Tớ có hai vé giảm giá đi khu trò chơi mới mở. May thật, đi siêu thị mua chút đồ giúp mẹ mà cũng được tặng vé. Đi không?

Cảm giác lâng lâng trong lòng khiến Kirishima không nhận ra giọng nói ấy có chút thấp thỏm xen lẫn hồi hộp.

- Alo? Kirishima? Vẫn nghe máy chứ?

- Alo, vẫn đi, nhầm vẫn nghe, đi chứ. Vậy hẹn sáng chủ nhật nhé.

- Ok bye.

Nói rồi Kaminari tắt máy, câu chúc ngủ ngon nghẹn ở cổ. Cậu nắm chặt điện thoại, ụp mặt vào gối sung sướng gào thét đến mức mẹ vác chổi lên mới thôi.

Thật ra thì Kirishima và cậu học chung trường cấp 2, tiếc là khác lớp. Hồi năm cuối, có lần cậu bê ghế từ trên tầng xuống giúp thầy thì trượt chân. Lúc đó Kaminari cứ tưởng đầu mình sẽ hòa vào mẹ đất thì cổ tay bị nắm lấy. Ghế theo quán tính và trọng lực rơi xuống ầm ầm nhưng cậu được giữ lại, đó là lần đầu tiên cậu gặp anh, trong cái tình huống cẩu huyết như truyện tranh thiếu nữ. Trước đây Kaminari còn tự hỏi, thế quái nào mà hàng đống cái cầu thang, hàng đống lần đi qua đi lại, nhưng lúc con nữ chính ngã thì thành nam chính sẽ luôn vác mặt đến đấy??? Quả là trải qua rồi mới biết đời kì diệu, hầy...

Lúc đó Kirishima nói: "May quá, cẩn thận nhé." Sau đó anh cùng cậu dựng lại và bê ghế, xong xuôi thì cười tạm biệt. Và dần dần, tên ngốc Kaminari lén lút nhìn cậu chàng tóc đỏ nhiều hơn một tí, lén lút bỏ sandwich vào cặp anh và cứ để mặc anh tưởng đó là bạn nữ nào thầm mến mình. Dần dần, từ sự biết ơn, ái mộ, quả thật thành thích đơn phương.

Rồi đến cao trung, hai người học khác trường. Có lẽ Kirishima đã sớm quên, nhưng Kaminari thì lại nếm trải được thế nào là càng xa càng nhớ.

"Nếu cậu quên, vậy cứ từ từ, tớ vẫn luôn nhớ và sẵn sàng gợi lại cho cậu."

Còn ở phía Kirishima, anh loay hoay lục tung cả tủ quần áo dù ngày kia mới đến hẹn. Tìm thấy không có bộ nào mới mẻ, cuối cùng Kirishima vẫn quyết định lựa chọn một chiếc áo phông với quần bò rộng, bỏ sang một bên rồi ngủ vùi.

Chút tình cảm khác lạ trong lòng khiến cậu chàng năng nổ hiếu động như Kirishima bỗng trầm tính hẳn.

Và sự thay đổi này chẳng thể lọt khỏi mắt bạn cậu, Bakugo:

"Này, dạo này mày như thiếu nữ mới yêu thế?"

Đang lơ mơ nghĩ đến Kaminari, Kirishima hơi giật mình: "Hả?"

"Tao nói, dạo này mày giống gái mới yêu thế?" - Bakugo gằn từng chữ.

Nhớ đến hành động chọn lựa quần áo của mình tối hôm qua, Kirishima nhỏ giọng:

"Có lẽ. Đại học là khoảng thời gian thích hợp để yêu đương mà." - Kirishima nói, giọng tâm sự:

"Tao thích một người mà suy nghĩ có nên nói hay không..."

"Cái thằng người có điện ở club guitar bass à?" - Bakugo ngửa người ra sau, nhạt nhẽo nói.

"Không phải người có điện, là ăn mặc phong cách... Ớ, mà sao mày biết?"

"Mày đã lải nhải về nó mấy tuần nay rồi."

"Ồ...vậy à." - Kirishima hơi sững người, liếc nhìn màn hình máy Bakugo vừa sáng lên, hình nền là bóng lưng chàng trai tóc hai màu, anh hỏi:

"Này sao mày với hắn yêu được lâu thế, 4-5 năm rồi còn gì."

"Đếch biết. Thì yêu thôi, sẽ còn lâu nữa." - Bakugo nói, nhếch mép cười: "Thôi tao đi trước, về trễ lại nghe càm ràm như có mẹ già thứ hai, đến khổ."

"Chết tiệt, biến đi thứ show ân ái." - Kirishima phất phất tay, tỏ ý đuổi khách, anh nhìn xuống mặt đường vẩn vơ tự nói: "Tỏ tình à..."

Sáng hôm sau anh dậy sớm, vuốt ngược mái tóc đỏ nổi bật ra phía sau, chải chuốt gọn gàng rồi ra khỏi nhà. Kirishima cứ tưởng mình đến sớm, nhưng lúc anh tới Kaminari đã chờ ở đó. Cậu dựa lưng vào tường, ăn mặc đơn giản, ở phần đầu gối bên quần phải có học tiết cách điệu tia sét quen thuộc, tay lướt điện thoại, khóe miệng thi thoảng hơi nhếch lên.

Kirishima tiến lại gần, làm như vô tình mà nhìn trong điện thoại cậu có gì thú vị, bức hình một cô gái mặc bikini ai đó tên "Mineta" gửi đến cho cậu khiến anh đen mặt. Nhưng hi vọng lại tới khi anh thấy Kaminari nhắn lại: "Đã bảo là không có hứng thú."

Anh chạm tay lên vai cậu: "Yo."

Kaminari hơi giật mình: "A. Kirishima, đến rồi sao, mau vào chơi nào." Nhét điện thoại vào túi quần, cậu đưa vé cho anh bảo vệ đứng cổng rồi vào trước. Kirishima nghĩ nghĩ, đứng lại hỏi người soát vé: "Cho hỏi chỗ các anh có phân phối vé giảm giá ở đâu không?"

Anh bảo vệ đạm nhiên trả lời: "Không có ở đâu thưa quý khách, hiện giờ chúng tôi không có đợt giảm giá."

Kirishima khẽ gật đầu: "Vậy sao, cảm ơn."

Cảm giác phơi phới gió xuân tràn ngập trong lòng anh, anh vừa đi vừa cười ngửa mặt hớn hở như kẻ ngốc. Mấy đứa trẻ ngoái nhìn đều bị bố mẹ chúng kéo lại nhỏ giọng dặn dò: "Con không học hành cẩn thận, sau này cũng như anh ấy đấy." Mấy lời gây bất mãn đó chẳng thể làm yếu gió xuân cuồn cuộn trong anh. Chạy tới phía trước đi song song với cậu, anh hỏi:

"Giờ ta đi đâu?"

"Tất cả." - Kaminari khoát tay chỉ vòng quanh cả cái bản đồ, cười thích thú: "Bắt đầu từ bên này đi." - Nói rồi cậu thu can đảm, mạnh dạn kéo tay áo anh đi về phía trước.

"Mà từ từ đã, để cho lần đi chơi đầu tiên thêm đặc biệt, tôi có chuyện muốn nói." - Giọng anh đặc biệt nghiêm túc: "Tôi thích cậu từ cái ngày đầu tiên đi lạc. Sau đó tôi đã nói dối về việc tôi quên đường đến club, nhưng tôi không nói dối về việc ngày nào cũng đi lạc. Lạc lối vì cậu, lạc lối với cậu, cậu có đồng ý không, Denki? Dù giờ còn trẻ và không biết sau này thế nào...nhưng cứ thử để tôi thích cậu có được không? Tôi thích cậu, Denki."

"Sao lại không chứ." - Kaminari cười: "Cậu có biết, tớ đã thích cậu 5 năm nay rồi không."

"Ể...?" - Kirishima sững người, nghe Kaminari kể lại chuyện anh giúp cậu. Anh lờ mờ nghĩ, hình như cũng có chuyện này thật. Rồi như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, anh thốt lên:

"Vậy...vậy sandwich cá hồi tôi ăn mỗi sáng là...?" - Thấy gò má Kaminari hơi đỏ và có dấu hiệu muốn bùng cháy, Dù trong lòng nhộn nhạo nhưng Kirishima biết điều không hỏi nữa.

Vậy là hai tên ngốc, lẳng lặng đi bên cạnh nhau, chơi hết trò này đến trò khác, lâng lâng về việc mình có người yêu sau bao năm cô đơn ngày ngày há mồm chờ bạn bè phát cẩu lương.

Kaminari suy nghĩ một hồi, chuyển từ nắm tay áo xuống, đan vào tay anh: "Vậy...được không?"

"Được, được chứ." - Kirishima lại cười, như cái ngày đầu tiên cậu gặp anh. Anh tiến tới gần, hôn nhẹ lên khóe môi cậu: "Lúc nào cũng được, Denki à."

#moinh-26/12/2019

Day 1, không biết sau làm ăn có hết được challenge không :') nhưng sẽ cố. Lần đầu viết KiriKami, tiến triển hơi nhanh và viết chưa mượt lắm, sẽ luyện nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net