Bom và máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 6/8/2???, một buổi sáng chiu lạnh với mặt trời ấm nóng se hơi nồng, những cánh chim nhẹ nhàng tung bay khắp dải trời, từng lá cây rũ xuống chuyển đổi ánh sắc, báo hiệu một mùa hè đã qua và bước sang trang mới. Vậy là mùa thu đã đến, không khí dịu nhẹ mà phấn khởi. Hàng người vẫn tấp nập như ngày nào. Trẻ con chạy nhảy trên khu phố nô đùa. Và học sinh lại cắp sách tới trường. Quá đỗi an lành và bình yên.

Phải, đó là cái bình yên mà tôi hằng nguyện vọng và đã cố công gây dựng. Một biểu tượng Anh Hùng của đất nước mặt trời mọc khiến cho hàng loạt tội phạm ghê rợn cũng như khiếp sợ. Sức mạnh này đã khiến cho tỉ lệ phạm tội giảm đáng kể cũng như ổn định tinh thần người dân. Nó cũng là thứ tôi tự hào nhất, tôi giờ đây, với tầm vóc Anh hùng, hoàn thành ước mơ ngày xưa đã định.

Quirk của tôi coi là mạnh, nhưng cũng chỉ là con người,mà con người thì không hoàn hảo và khuyết nhiều điểm yếu. Thời đỉnh cao của tôi đã qua và chỉ còn cái thân thể loang lổ chứa vết thương này. Tất cả những gì  làm được là duy trì cái trạng thái khỏe mạnh,cứu người, không làm dân nhụt chí, lấp liếm dưới màn sương mờ ảo của sự thật đằng sau.

Một điều may mắn là tên trùm tội phạm- All For One hiện thời bị bắt giữ và giám sát chặt chẽ tại nhà giam Tatarus- ngục tù nghiêm ngặt và khó thoát nhất đã làm cho tôi an lòng hơn. Mọi người khuyên tôi đừng gắng sức, mọi chuyện đều ổn. Tôi không thể tin vào lời nói của họ. Nếu một Anh hùng gục ngã, liệu ai sẽ bảo vệ người dân? Hơn hết là vị trí càng cao, trách nhiệm càng lớn. Sự kỳ vọng của họ dành cho tôi lớn hơn hết thảy, đời nào lại có chuyện thất vọng.

Vừa bình thản vừa lo lắng. Những chuyện tương lai phía trước còn dài và bất ngờ, đâu ai đoán trước được điều gì. Tôi tự trấn an mình qua những cuộc cướp bóc, cứu người.... rằng cuộc sống vẫn hòa bình, đâu đó chỉ phảng phất tệ nạn,những tệ nạn mà ngay cả những người khác cũng có thể xử lí. Để xem ngày hôm nay sẽ có điều gì.

KHÔNG, KHÔNG CÓ GÌ CẢ. Ngày hôm nay trong thành phố chẳng có một bóng đen nào cả. Một chút nóng giận cũng khôg có mặt, con người hòa thuận với nhau. Tôi đi tuần tra, duy nhất là người hâm mộ đến xin chữ ký thì giành giật, và.. hết.

Lẽ ra đây là cái vui của một anh hùng vì mình không cần đụng tay giải quyết. Tôi thì ngược lại. Bản năng chiến đấu đã phần nào kích thích tâm trí tôi một liều thuốc giả định, có cơ chú gì không?. Dù là sao đi nữa thì một hành động nhỏ nhất cũng không có, vì sao? Những kẻ đó đã đi đâu, làm gì, lẽ nào là thống nhất một môi trường mới, người đứng đầu, tập kết chống lại anh hùng? Bao nhiêu điều nan giải vẫn chờ được một lí do.

Những dòng suy nghĩ vẫn miên man khiến tôi chợt thình lình lặng đi. Cho đến khi một người phụ nữ la hét lên: "Cháaayyy, cháy rồi!!!"

Tôi nhìn về góc của người đàn bà, cô ta đang  giãy giụa với ngọn lửa bừng trên cơ thể mình, quằn quại và đau đớn. Nhanh thần tốc, tôi lấy xô nước vụt đến đổ vào  người cô. Nhưng, nó không dội thẳng vào người mà trực tiếp rớt xuống đất. "Cái gì!??" Tôi lại lấy bình chữa cháy khẩn cấp và xông thẳng, vẫn thế, nó tiếp tục cháy. Tôi chỉ còn đường mạo hiểm đưa thân cô ấy lên bệnh  viện. Tôi ôm người phụ nữ vào vai, sao ..... không thấy gì hết!. Đưa qua đưa lại, tôi còn không thể chạm vào người cô, cảm giác là vô hình vậy.

Tôi đưa mắt hướng về phản ứng của họ, một chút bất ngờ và khó hiểu. Trong phút chốc tôi tháo giận vì hàng người đứng lẳng lặng vô tình:" Ai đó hãy gọi bệnh viện và xe cứu hỏa đi!!! Cô ấy sắp không thể chịu nữa rồi!!". Họ ngạc nhiên, và trả lời khó hiểu:" Ừm, All Might, không có ai ở đây hết ." 

"!?? Cô ấy đang rành rành cháy đây này."

"Chúng tôi không thấy đám cháy nào cả, có chuyện thực sự xảy ra à?"

"Hả." Tôi lại liếc người phụ nữ, lần này thì đúng thật không có gì. Kì lạ... 

Đây đúng là thật hay chỉ là ảo ảnh cho suy nghĩ của tôi dậy lên? Nhưng nếu thế thì sao lại chân thật đến vậy,  đó là cái thét  và cầu xin  mà tôi vẫn quen thuộc, vẫn ám ảnh. Và trong cái trường hợp ấy, cho dù chỉ là ảo ảnh, tôi cũng chỉ làm kẻ vô dụng, việc lo âu này ảnh hưởng thế sao?

Ảo ảnh, phải là ảo ảnh, tôi không muốn tin mình sẽ để mặc cho người ta chết đau đớn tột cùng. Đúng, phải suy nghĩ tích cực lên, Biểu tượng Hòa bình lẽ nào để những thứ nhỏ nhặt đè nặng tâm trí. 

'Mình nên đi đâu đó để bình tĩnh lại'

Quay đi, tôi lại bước tiếp. Một mùi khói nữa lại loang mùi, nhưng lần này thì khác, không chỉ tôi mà lần lượt từng người gào thét. Lúc tôi tỉnh ngộ thì đã quá muộn...

Khung cảnh chết chóc hệt như tận thế. Những ngôi nhà, đô thị sụp đổ và bốc nổ kinh hoàng. Hàng nghìn người trước thì vui tươi, năng lượng và sau... NỔ.  Chứng kiến nhiều cuộc chết chóc, dù đã qua nhiều trải nghiệm nhưng quá DÃ MAN, quá KINH HOÀNG. Họ cựa quậy chút là bốc nổ. Không, miễn là sống là . . Nổ. Giống như bom, họ bị nổ, thì những gì bên trong sẽ moi móc trô bày. Nội tạng nằm lăn lóc, nhớt nhát mảnh da vẫn còn bốc lửa. Phổi, thanh quản, não.... đa số đều bị "thiếu", nhãn cầu lòi ra văng văng, máu thì cứ phun tràn. Tất cả tạo cảnh thảm khốc vô cùng kinh dị. Và với những kẻ có tinh thần kém thì có khi chỉ ngất thôi cũng chỉ là nhẹ nhất.

Tinh thần tôi có chút dao động. Tôi cố nghiêm mình, làm hết sức lực cứu càng nhiều người càng tốt. Song vẫn thế, tôi lại không thể chạm tới. Gần về khoảng cách, không gian mà xa xôi.. Tôi cố nghĩ bằng mọi cách.. không được

"Mày là Anh hùng mà chẳng giúp gì sao!!!!?" Hoảng loạn, tức giận, sợ hãi..tôi không hề muốn nhưng hoàn cảnh đường cùng này khiến tôi không kiềm chế. Kết cục của tôi...  không hiểu sao lại bắt đầu từ tuyệt vọng. Tôi vô tình khiến những tòa nhà bị đổ nát và thành phố sập đá. Nongd giận, giận....."Làm ơn, dù chỉ là một chút thôi!!!"

Và ... bằng việc nào đó, bất thình lình, tôi chợp mắt lại

"Có kẻ đánh úp!???"Tâm trí vẫn tỉnh táo nhưng cơ thể bị chiếm đoạt

"Tỉnh dậy; tỉnh dậy mau!!!!!" Vô vọng, vô vọng cứ thế chỉ là tiếng la vô dụng.

<Ngày 6/8/2???, cả thế giới hướng về Nhật Bản, quy mô khôg chỉ ở mỗi Musutafu mà phạm vi toàn quốc, ngày mà hàng loạt người bất ngờ nổ một cách đáng sợ. Sự kiện đầy đẫm máu và đau thương này, liệu là một thảm họa cho những dự báo tới.>



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net