Chương 14: Himiko Toga (NFSW)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trả Requeste.

_____________________

Mảnh trăng phủ xuống con đường vắng lặng một màu êm ả. Vào
cái thuở ban sơ của những năm 90 thế kỉ trước, hoa rơi trên lối nhỏ của từng dãy nhà mọc lên san sát. Hạ về cái thời tiết quá đỗi thân thuộc với em Himiko Toga người thiếu nữ chỉ vừa độ trăng tròn.

Người ta nói rằng nàng đẹp lắm mái tóc lúc nào cũng thấm đượm mùi bồ kết dáng người thướt tha tựa cành liễu. Bờ môi đỏ hồng nhỏ nhắn lúc nào cũng cong lên một cách hoàn mĩ. So với bao thứ mĩ miều ấy làn da trắng nõn mịn màng càng tô điểm cho thứ nhan sắc kia.

Nét đẹp của nàng đủ sức đánh gục bao gã thi sĩ ngày ấy. Tuy nhiên cái danh nàng kiều nữ đẹp nhất vùng có phải là mong muốn của em.

Em cũng chẳng rõ...

Từ nhỏ đã sống cùng bao thứ vải vóc lụa là em chẳng bao giờ thiếu thốn thứ gì bởi công việc kinh doanh của gia đình lúc nào cũng khá giả. Cứ thế em lớn lên một cách tẻ nhạt sống trong sự bảo bọc đến mức cứng nhắc.

Toga cảm thấy bí bách vô cùng.

Himiko Toga chưa bao giờ có được thứ mang tên tự do suốt bao nhiêu tháng năm dài đằng đẵng. Tưởng chừng linh hồn đã úa tàn xúc cảm trong em dần nhạt nhòa rồi chìm vào quên lãng. Cho đến khi chúng được đánh thức.

Em gặp nàng vào cái ngày mà nắng giăng khắp lối, lấm tấm rắc thứ màu nhàn nhạt trên những tán cây xanh. Hương hoa sữa hoà vào gió rồi quấn lấy tà áo dài trắng tinh tươm, một vẻ đẹp biết bao thanh thiết đơn thuần.

Đôi bàn tay nàng thoăn thoắt nhảy múa trên khung vải trắng, đường phố Hà Nội hiện lên trước những sắc màu hoài niệm. Khuôn mặt nàng lấm lem màu vẽ diệu kỳ thay cảnh tượng ấy lại vô cùng hoà hợp trong mắt Himiko Toga, mỹ lệ đối với cô thiếu nữ ngây dại.

Thế rồi em gặp nàng khi vừa bước chân vào giảng đường đại học. Hoạ chăng số phận đã sắp đặt đôi mình, khéo léo buộc vào tay em một sợi tơ hồng mỏng manh.

Toga cũng không rõ.

Sắc tình ủ mầm trong tâm hồn cằn cỗi, em cùng nàng bước vào cái bẫy chết người chẳng ai lường trước.

"T/b ới! bồ đang vẽ gì đó?"

Nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay đang che mắt mình nàng mỉm cười đầy nhu mì, chất giọng nhẹ nhàng tựa gió thoảng.

"Tôi đang cố vẽ chuyện tình hai đứa mình."

Một mảng màu bi thương và u tối. Cả người Toga như chết lặng em cũng hiểu chứ vào những ngày xưa cũ đồng giới được coi như một căn bệnh không bậc cha mẹ nào muốn con mình mắc phải.

Dẫu cho đó là cảm xúc của chính em.

Giọt nước trong suốt rơi xuống bãi cỏ rồi vỡ tan hoà vào dòng cảm xúc còn đang lẩn lộn.

Toga ghì chặt vai nàng một cách run rẩy, cùng nhau ngã xuống ngọn cỏ xanh rì, dịu dàng đặt một nụ hôn phớt hờ trên mí mắt, Toga âu yếm để lại từng vệt đỏ hồng trên cổ nàng, cứ thế từng lớp vải rơi xuống nền đất để lại thứ mùi ngọt lịm.

Ngậm lấy bờ môi giờ đã sưng đỏ, đầu lưỡi quấn quýt chơi đùa với thứ quả căng mọng, Toga vùi mặt vào bầu ngực nở nang tham lam hít lấy mùi hoa sữa mát lành. Đôi bàn tay lả lướt trên từng thớ thịt mẩn cảm để lại cho nàng những lần run rẩy cũng như khoái lạc thiên đường.

Nàng ướt đẫm thứ dịch trắng mê người, khát cầu được thỏa mãn. Và hỡi ôi bao lời rên rỉ nỉ non nào có khiến Toga hài lòng.

Hai vách thịt bị chà đạp bởi đôi tay thanh thoát, nàng thở dốc đầy mê người. Để cho khoái cảm xâm chiếm tâm trí. Cảm xúc trong nàng trào lên như sóng vỗ, rì rào dữ dội xiết bao. Ánh mắt nàng bỏng rát tràn ngập thứ mang tên ái tình không hồi kết.

Dáng vẻ dâm mỹ này vĩnh viễn thuộc về Toga.

Chỉ Toga mà thôi.

Sau những lần hoan ái Toga sẽ ôm nàng thật chặt như thể sợ cách xa.

"Dù bồ không thể vẽ nên nó, tôi sẽ thay bồ dệt nên."

Tình yêu rốt cuộc là sự khoái lạc của thứ gọi là tự nhiên? Hay là sự hoà hợp giữa hai linh hồn.

____________________

Cái này chắc cỡ 16+ nhưng Vịt gắn 18+ để câu lượt xem. Mà tui có chơi les bao giờ đâu mà biết tả thông cảm đi nhen, mấy Requeste khác từ từ đừng đốt nhà tui.

I Love You.

(⁠ ⁠՞⁠ਊ⁠ ⁠՞⁠)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net