Chisaki Kai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Blood [1]

Lưu ý : Trong truyện, bạn sẽ già hơn hẳn so với Chisaki Kai. Sẽ kéo dài tới hai chương (dù tui chưa trả nợ xong cái Midoriya)

Ngã xuống nền nhà lạnh, không còn chút hi vọng hiện hữu, tất cả những gì bạn có thể làm là tận hưởng mùi hương tanh nồng của máu.

Dùng chữ "tận hưởng" thì có phần dị thật nhưng nói thật, bạn không còn biết nên dùng từ nào để miêu tả nữa. Bạn đã chọn từ ấy vì mùi máu thực sự giờ đã không còn làm bạn phải sợ hãi nữa, trái lại bạn coi mùi ấy là thứ duy nhất khiến bạn say giấc nhanh nhất hay những lúc bạn tỉnh táo, bạn sẽ coi việc ngửi mùi máu là một thói quen giết thời gian. Bên cạnh đó, máu là mùi duy nhất bạn ngửi thấy trong suốt một thời gian dài.

Toàn thân bạn lúc nào cũng không thể cử động được. Thật buồn làm sao, đến cả một người bị khiếm khuyết chân tay còn đi cử động nhiều hơn cả bạn. Nhìn đi, bạn bị còng, máu chảy lênh láng, bầm dập vài chỗ đến nỗi tím hết cả lên.

Cổ họng khát nước, bụng trống rỗng. Chẳng nhớ và không nhớ nổi lần cuối cùng bạn ăn, bạn uống là khi nào. Chỉ biết, môi bạn lẫn cổ họng đã quá yếu để hoạt động. Chỉ biết bụng bạn quá đói, toàn thân gầy gò hẳn đi, xương sườn lộ hết bởi da.

May mắn, bạn là một kẻ sống dai. Không biết nó có phải là điều tốt hay không.

Sau khi phản bội băng Bát Tịnh, cố gắng giết chết Chisaki lẫn nghi ngờ có nhúng tay vào những lần ám sát ông trùm cũ.

Xứng đáng, bạn rút ra nhận xét tổng quát. Đang xen vào là nụ cười chế giễu những hành vi phạm luật nghiêm trọng bạn đã thực hiện. Chỉ là chưa nghĩ bạn sẽ sống lâu tận bây giờ. Bạn không thực sự ngạc nhiên. Tra tấn là biện pháp trả thù tốt nhất, cái chết đơn thuần là quá nhẹ nhàng. Và bạn không có quyền chọn cái chết cho bản thân.

Trước khi bạn có thể gợi lại vài kí ức hoài niệm để quên đi nỗi đau thể xác kinh người này, có một bàn chân đã đạp thật mạnh lên ngực bạn. Mạnh tới mức một vài ngụm máu văng ra khỏi miệng, làm bạn ho khó khăn. Bây giờ khuôn mặt bạn bị dính đầy máu bản thân, không chỉ riêng gì về cơ thể. Tiếc là mái tóc của bạn bị dính máu thật sự không phải chuyện tốt tí nào. Bạn tự đùa cợt bản thân, cố gắng thốt ra vài tiếng cười như thể tất cả chuyện nầy đều đơn giản là một trò đùa

"Vẫn chưa chết sao ? Có vẻ là vì năng lực hồi phục của bà nhỉ ?"

Cau mày khi thấy cảnh tượng kẻ mình tra tấn đang cười thoải mái, cộng thêm việc ghét động chạm da thịt, Chisaki nhấc chân ra khỏi ngực bạn, không muốn để đôi giày mình dính máu. Bạn thề khi bàn chân đó bỏ ra, phổi bạn đã vận động hết sức, hớp từng ngụm không khí.

Mắt bạn mờ nhạt, dường như "nhìn rõ" lúc này là nhiệm vụ bất khả thi chứ đừng nói tới việc bạn phải chịu đựng cảnh không nhìn thấy ánh sáng mắt trời suốt bấy nhiêu năm hay tháng.

Nhưng giọng nói đó không bao giờ nhầm lẫn vào đâu được. Chisaki đang ở đây...! Bạn nên chuẩn bị "bài diễn văn" nào để nói chuyện với tên nhóc này nữa đây. Mà thôi, bỏ đi ! Bạn có còn sức nói được câu nào đâu.

"Cánh tay lẫn vài vết bầm vẫn chưa hồi phục thì chắc năng lực của bà chắc đã tới giới hạn rồi, tôi đoán đúng không ? Tầm ngày mai, tôi đoán đó sẽ là kết thúc"

Bỏ qua quá trình chữa lành ở cánh tay, bạn tập trung năng lực vào đôi mắt mình. Làm nó về ban đầu nhanh nhất có thể, nhìn thấy Chisaki rõ ràng hơn...trước khi hơi thở bạn dần tắt đi !

"Tôi thực sự thất vọng về bà, tôi tưởng bà là người mà tôi có thể tin tưởng nhất"

"Tin tưởng nhất" ? Đúng rồi, bạn đã từng dưới lệnh của ông trùm, đi nuôi nấng Chisaki từ những công việc sinh hoạt hằng ngày lẫn cả việc dạy học, vui ch...Quá khứ đó chẳng còn quan trọng gì nhiều nữa. Phục vụ cho Yakuza đúng là thứ nghề nghiệp kinh tởm. Đáng khâm phục khi bạn chịu nhẫn nhịn, biết chờ các thời cơ thích hợp theo yêu cầu cấp trên.

"Bà đã hết sức để mở miệng ? Tiếc thật"

"Vì không thể hát cho nhóc nghe nữa sao ?"

"Tay trái và chân bà đã hoàn toàn bị phá hủy...bởi tôi"

"Xin lỗi nhé, bữa ăn tối nay tôi lại không thể nấu cho nhóc nữa rồi"

"Tại sao ?"

"..."

"Tại sao lại hành động ngu ngốc như thế ?"

Tâm trí giờ thật trống rỗng, máu từ mũi bạn bắt đầu chảy ra, bàn tay còn nguyên tê rần, hóa lạnh. Một dấu hiệu chứng tỏ năng lực hồi phục đã sử dụng đến giới hạn.

Nó sẽ dừng trong một khoảng thời gian dài...

Đây là thời điểm quan trọng mà bạn cần phải hồi tưởng quá kỉ niệm một cách nghiêm túc. Nhưng sự tổn thương ở trí não đã không cho phép bạn. Bạn không nhớ được bất kì thứ gì cả. Có nên cười đùa cho chuyện ngu ngốc đó.

Tuyến lệ bạn tạo ra những giọt nước mắt u buồn mà đáng lẽ ra đã biến mất sau ngần ấy năm. Chúng chảy xuống đôi tai trầy xước, còn nhỏ máu. Đôi mắt bạn tự dưng lạ thường, hóa sáng lên. Nhìn thấy rõ hình bóng của cậu bé ngày nào giờ đã lớn, theo một cách tàn nhẫn.

Vậy là quá đủ...

Thịch ! Thịch ! Thịch...!

Thịch ! Thịch...!

Thịch...!

.

.

.

"Bà là người duy nhất tôi tin tưởng"

Bước tới gần nơi bạn đang ngồi, lời đầu tiên Chisaki nói ra thật khiến bạn ngạc nhiên. Không biết nên đáp lại như thế nào, đồng thời sợ hãi khi nghĩ tới việc Chisaki đã phát hiện ra thân phận thực sự của bạn.

Ban đầu, bạn chỉ ngồi trên sàn gỗ, ngắm nhìn ngắm khu vườn thanh tịnh mang đậm chất truyền thống Nhật Bản. Rồi ngâm nga vài câu hát cho đỡ buồn chán, tránh việc bản thân cảm thấy cô đơn. Và Chisaki đột nhiên xuất hiện phía sau bạn, thốt lên câu nói lạ kì.

Phương án im lặng có thể là một con dao hai lưỡi, nhưng bạn sẽ chọn nó. Hãy xem Chisaki sẽ nói gì tiếp theo.

"Bà bao nhiêu tuổi rồi nhỉ ?"

"Urgh ! Bộ nhóc không còn câu để hỏi sao ?"

Bạn bực mình, gặp trúng ngay câu hỏi bạn ghét nhất thì không thể nào không biểu hiện ra bên ngoài được.

"Tôi chỉ hỏi thôi. Tóc bà đã trắng vài sợi..."

Cẩn thận chạm vào tóc bạn, Chisaki vừa nhẹ nhàng vuốt ve đồng thời lẳng lặng suy nghĩ chuyện gì đó không rõ thông qua đôi mắt suy tư.

Lẽ nào...

"Nhóc sợ ta chết đấy sao ?"

"Đừng gọi tôi là nhóc"

Chiskai cau có đôi lông mày, dù đã quen cách xưng hô này nhưng thực sự hắn khó lòng chấp nhận nỗi được nó. Đặc biệt là khi xưng hô trước mặt các tên yakuza thấp kém khác.

"Xin lỗi. Mà tự nhiên nhóc tới đây rồi nói chuyện gì không đâu vào đâu thế ?! Nhóc nói thẳng vấn đề coi n...
Hể ?"

Một vòng tay quấn quanh bạn bất thình lình. Chisaki ôm chầm lấy bạn trong khi từ xưa đến nay luôn là một kẻ không hề thích đụng thân xác với bất kì ai. Mặc cho cơ thể Chisaki xuất hiện triệu chứng dị ứng va chạm xác thịt nhưng hắn vẫn cạ mũi vào cổ bạn. Mang tới cho bạn hơi thở nóng từ cổ.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh tới nỗi làm bạn chỉ phát ra một tiếng ngu ngơ, hoàn toàn không rõ được chuyện quái gì đang xảy ra. Mãi vài phút sau, bạn mới bừng tỉnh lại, loay hoay không biết làm gì, đành hỏi.

"Chisaki, nhóc đang làm gì thế ?"

.

.

.

.

.

Ta yêu thương nhóc như đứa con trai ruột của mình. Nhóc biết không ?

Ta đã từng không biết bao lần từ bỏ ý định dã tâm của mình lên nhóc và ông trùm.

Không biết đây là lần thứ mấy ta suy nghĩ lại về mục đích sống của mình. Nhóc là người duy nhất khiến ta mắc kẹt trong tình cảnh đau khổ kia.

Ta ghét phải suy nghĩ về mình hay cảm giác đau đơn của cái chết, lúc ta vẫn còn những vương vấn, hối tiếc không nguôi.

Nhóc biết điều ta hối tiếc nhất là gì không ?

Là khi ta làm nhóc khóc.

"Xin lỗi nhóc"

.

.

.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net