𝕊𝕙𝕚𝕟𝕤𝕠𝕦 ℍ𝕚𝕥𝕠𝕤𝕙𝕚 - Chỉ em khiến anh cười ( h nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          • HE
          • có xíu tình tiết h nhẹ thuii

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
       Với một người như Shinsou Hitoshi, mỉm cười một cách hạnh phúc có lẽ là điều khá khó khăn. Vì cuộc đời anh không thật sự suôn sẻ, ước mơ trở thành anh hùng vĩ đại nhưng năng lực chẳng mấy khả quan. Bao buồn phiền chuyện học hành khiến anh dần quên mất lần cuối mình thật sự cười là từ khi nào rồi.

Ngày ngày qua, trên môi anh chỉ là những nụ cười công nghiệp . không lần nào anh thấy hạnh phúc để nở một nụ cười tự nhiên.

Nhưng chuỗi cười công nghiệp ấy chấm dứt đến khi Shinsou gặp y/n. Một cô gái đầy dịu dàng và thơ ngây, dường như có thể ví em với giọt sương buổi sớm sau cơn mưa, thuần khiết hơn bất cứ gì.

Em như là ánh sáng ban mai, chiếu rọi tâm hồn u tối của cậu.

Thật ra em nhỏ hơn Shinsou một tuổi, nhưng vì em có năng lực tiềm năng vượt trội cùng sự thông minh hiếm gặp nên đã vào học lớp 1A khoa anh hùng trường UA. Dù nhỏ hơn nhưng y/n chẳng bị tuột lại phía sau đâu, về thực chiến lẫn bài thi em đều chễm chệ ngồi ở các vị trí hàng đầu.

Mọi người trong lớp đều mến y/n vì tính cách đáng yêu trời cho của em. 

Em luôn là keo dán khiến mọi người gắn kết với nhau. Nhưng chẳng mấy ai biết được quá khứ không mấy tốt đẹp của y/n. Em yếu đuối và không có ước mơ.

Nhưng những ngày tháng hèn nhát đó của y/n kết thúc khi em được một cậu bé cứu khỏi đám cháy năm 6 tuổi. Cậu bé với mái tóc ánh tím cùng gương mặt thờ ơ, nhưng lại quả cảm đến bất ngờ.

Vào cái năm định mệnh ấy, y/n cứ nghĩ mình sẽ chết cháy trong vụ hỏa hoạn đó. Em cho rằng mình có mặt trên đời chỉ làm chật đất, không giúp ích được gì. Nên y/n đã chuẩn bị cho mình tâm lý vững chắc để ra đi.

Nhưng lúc đó có một cậu bé có vẻ lớn hơn y/n một tuổi, cậu như một thiên thần đến để đưa em ra ngoài thế giới tươi đẹp để tránh khỏi những suy nghĩ tiêu cực, chỉ khác là không có cánh.

Người đó không ai khác là Shinsou Hitoshi , cậu lao tới bế y/n rồi chạy ra trong đám lửa, mọi người ở đó đều vui mừng vì cả hai vẫn bình an.

Từ lúc đó y/n nhận ra lối sống của em đã sai rồi, chỉ ngồi một chỗ thì ai chả là gánh nặng, em hiểu ra mình cần đứng lên rồi tiến về phía trước.

Và em đã có thành quả như bây giờ, khiến bao người ngưỡng mộ bởi sức mạnh và sắc đẹp của mình.

Hai người gặp lại nhau vào hội thi UA, sau bao lâu gặp lại y/n và Shinsou vẫn nhận ra ngay. Cả hai nhìn nhau một lúc lâu rồi khuôn mặt ửng đỏ lên, vì giờ cậu đã cao hơn nhiều so với lúc đó, em đứng cạnh cậu thì nhỏ bé vô cùng.

Sau hội thi cả hai quyết định gặp riêng, ngồi ở băng ghế quen thuộc ở công viên nơi cả hai cùng nhua vui đùa khi xưa.

- Cậu càng ngày càng xinh đẹp..

Shinsou nhìn y/n một lúc rồi vô thức thốt lên lời từ tận đáy lòng mình. Khi nhận ra mình hớ rồi ,Shinsou nhanh chóng tay che đi gương mặt dần xuất hiện vết đỏ của mình.

- cảm..ơn cậu..

Y/n ngại ngùng lên tiếng, có lẽ lâu ngày không gặp tạo nên một khoảng cách nhỏ giữa cả hai.

- cậu đang tiến tới con đường trở thành anh hùng tốt rồi nhỉ?

Shinsou hỏi y/n trong khi đôi mắt hướng về phía bầu trời xanh đang dần chuyển màu.

- Cũng nhờ có cậu đó, lúc nhỏ dù có năng lực mạnh nhưng tớ vẫn là gánh nặng, nhưng khi cậu xuất hiện đã khiến tớ nổ lực ấy..

Y/n đáp với một giọng nói đầy sự chân thành. Ngẫm nghĩ một lúc em xoay mặt về phía Shinsou tiếp câu.

- ..nhưng có năng lực mạnh mà không nổ lực thì cũng vô ích, vậy nên quyết tâm vẫn quan trọng hơn!

Nói xong y/n nở một nụ cười thật tươi,  nụ cười hòa vào ánh hoàng hôn tạo nên khung cảnh thơ mộng như trong tranh.

Cậu nghe vậy quay ngoắt lại phía y/n, câu nói và nụ cười ấy của em như chạm đến trái tim cậu. Bất giác miệng Shinsou mỉm cười, không phải nụ cười công nghiệp, không phải cười cho có lệ mà là cười vì hạnh phúc, một nụ cười đã lâu không hiện hữu trên gương mặt lạnh ấy.

Y/n biết khi cậu cười trong rất đẹp nên nhanh chóng lấy máy ảnh ra rồi chụp lại, nhìn vào tấm ảnh Shinsou cười khiến em như ngất ngây.

Cả hai cùng cười dưới màu đỏ cam của ánh hoàng hôn, từ đó trái tim họ đã biết rung động rồi.

Sau đó mối quan hệ giữa em và cậu đã tiến triển , thân hơn cả lúc nhỏ, hơn cả bạn bè, chính là tình yêu nam nữ.

Nhưng cả hai chẳng chịu nói ra, có lẽ vì ngại ngùng và lần đầu biết đến yêu.

Rồi một hôm Shinsou hẹn em ra gốc cây anh đào đang nở, cả hai đối diện nhau dưới những tia nắng lẻ loi.

Đột ngột Shinsou nắm lấy tay y/n đưa gần môi và hôn lên đó, cánh môi lành lạnh chạm nhẹ trên làn da.

- xin hãy làm người yêu tớ, y/n!

Ngẩng mặt lên rồi cậu thổ lộ.

- Tớ..tớ đồng ý!

Y/n trước sự ngỡ ngàng của Shinsou , nhảy vào lòng cậu khiến cả hai ngã nhào.

Nhưng Shinsou vui lắm, cậu đưa tay kéo y/n nằm trên người cậu, cả hai ôm nhau thắm thiết. Một nụ cười thật sự nữa lại xuất hiện trên gương mặt cậu.

Rồi cũng đến ngày tốt nghiệp, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, cậu quỳ gối dưới y/n. Tay đưa ra chiếc hộp được bỏ sẵn trong túi quần, gương mặt đỏ nhưng vẫn nghiêm túc nói.

- Hãy cưới anh nhé?

- Vâng!

Y/n trả lời không do dự, đưa tay để Shinsou đeo nhẫn vào. Cậu đứng lên kéo em lại rồi môi chạm môi. Không mạnh bạo mà nhẹ nhàng, thật ấm áp.

Hai tháng sau lễ cưới được diễn ra, tất cả mọi người trong trường hầu như đều tham dự. Y/n mặc bộ váy trắng trông cứ như thiên sứ ghé thăm chốn trần gian. Shinsou trong bộ vest đen thật lịch lãm. Dắt tay nhau vào lễ đường, cùng hứa hẹn lời thề bên nhau. Một lễ cưới trọn vẹn được diễn ra.

Sau đó Shinsou bị mọi người vây kín kéo đi uống thêm, y/n thì cuối cùng cũng trốn khỏi sự khảo tra của các bạn nữ.

Trước đó Shinsou dặn em rằng phải trốn về nhà chuẩn bị cho đêm động phòng, nghe tới đó mặt mũi em đỏ hết lên rồi cũng nhanh nhẹn dạ vâng.

Sau khi về ngôi nhà thân thuộc của em, em thay ra một bộ đồ ngủ đen với đường may được cắt xén táo bạo. Tự ngắm mình trong gương cũng khiến em đỏ mặt. Một lúc sau thấy điện thoại reo lên, em nghe máy.

- Sao em chưa về nữa?

- Em đang ở trong phòng á, chuẩn bị xong hết rồi nha!

- ý em là nhà mẹ vợ?

Shinsou nói cùng với tiếng thở dài.

- ấy chết, em xin lỗi, em quên mất.

Hậu đậu làm sao đến quên luôn em nên về nhà nào, cưới rồi mà vẫn về nhà mẹ thì dở rồi.

- Để tôi đến đón em.

shinsou nói rồi hớt hải lái xe đến, cậu không thể đợi lâu được nữa!

Y/n biết Shinsou gấp lắm rồi, nên lấy vội chiếc áo khoác mỏng choàng lên rồi đi mở cửa.

Phút chốc đã thấy xe Shinsou trước nhà , cậu ra khỏi xe đi đến cạnh em, bế em lên đặt vào ghế phụ.

Cậu cũng nhanh chóng lái xe đi thẳng về căn nhà sang trọng của cả hai.

Em len lén chạy lên phòng trong lúc cậu đậu xe, cởi chiếc áo khoác rồi nằm yên trên giường, nghĩ xem động phòng sẽ làm những gì.

Shinsou cũng bước vào trong, đi tới ôm kéo em ngồi lên đùi mình.

Nhìn thấy em trong bộ đồ này khiến cậu chẳng kiềm chế được nữa.

Đưa tay qua gáy y/n kéo lại rồi hôn, không chỉ là chạm môi thường, cậu đưa lưỡi vào trong khoan miệng em, tìm kiếm cái lưỡi nhút nhát của y/n. Mút lấy mút để khiến môi em đỏ lên, tạo ra âm thanh ám muội, vẫn chưa chịu dừng lại. Shinsou nghiên đầu để nụ hôn đi sâu hơn, một hồi lâu mới chịu buông tha rời môi em kéo ra sợi chỉ bạc gợi tình.

Em thở dốc để lấy lại luồng không khí bị người con trai này cướp mất

Cậu nhanh nhẹn tìm đến vai em, vừa hôn vừa cắn lên đó từng vết đỏ nhằm đánh dấu chủ quyền.

Đôi tay hư hỏng luồn vào trong váy mà sờ soạng chiếc đùi mềm mại. Không tự chủ được em rên lên vài tiếng ư ưm. Đoạn cậu dùng tay mướt nhẹ nơi nhạy cảm qua lớp quần trong. Có lẽ cậu thật sự hứng tình rồi vì cả hai đang dần lỏa thể. Tiếng kéo khóa quần của cậu khiến em rùng mình, cạ cạ nam căn của mình vào nơi nhạy cảm của y/n khiêu khích.

- Hình phạt vì em để anh chờ lâu đấy!

Sau đó chắc ai cũng biết họ sẽ làm gì rồi nhỉ..?
.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
                      - số từ: 1716 -
                - Ngày đăng : 1/9/2022 -

• trời ơi lần đầu viết có H của tui, nếu m.n muốn xem H thì cho xin 1 sao nhéee


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net