Chap 11: Cút đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi đến khi những tia nắng ấm áp khuất đi thì Jinyoung mới bước ra khỏi quán. Cậu cầm chiếc gậy dò đường khua nhẹ xuống vỉa hè rồi bước từng bước đi nhẹ nhàng.

Jaebum vội vàng bước xuống xe rồi đi theo cậu, anh cố gắng bước đi thật chậm rãi để cậu không phát hiện ra.

Một người đi phía trước, một người tĩnh lặng đi phía sau cho đến khi Jinyoung dừng lại ở một căn nhà trọ nhỏ bé ở phía cuối con hẻm. Jaebum vội nấp sau cây cột điện khi thấy Jinyoung tự dưng quay lại phía sau. Bây giờ chưa phải là thời điểm tốt nhất để gặp lại cậu.

Việc cứ thế diễn ra đều đều trong gần 1 tháng, sau mỗi giờ tan làm là Jaebum lại lái xe 3 tiếng đồng hồ đến chỉ để có thể nhìn Jinyoung từ xa và bí mật đi theo cậu. Anh chưa biết làm sao để đối mặt với Jinyoung, lỗi lầm anh phạm phải với cậu là quá lớn.

Jaebum đứng nhìn ngôi nhà trọ rất lâu, anh đang định leo lên ô tô trở về thì Jinyoung bước ra khỏi nhà. Anh lại nhanh chóng đi theo cậu, bây giờ là buổi tối để Jinyoung đi một mình thật sự rất nguy hiểm.

Jinyoung cầm cây gậy dò đường rồi tìm đường đến cửa hàng tiện lợi ở đầu phố.

- Làm ơn giúp tôi, tôi muốn mua lọ mứt- Cậu đẩy cửa bước vào, cậu xác định vị trí của người bán hàng.

- Dạ...dạ tôi đang bận một chút...a...quý khách giúp tôi dắt cậu ấy đi về phía quầy đồ ngọt ở đằng kia được không ạ?

Jaebum lặng lẽ bước vào cửa hàng cùng Jinyoung, cùng lúc đó cậu nhân viên cửa hàng đang bận bịu tính tiền cho khách nên nhờ anh giúp Jinyoung. Jaebum im lặng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Anh nắm nhẹ lấy đôi bàn tay nhỏ bé, trắng nõn của Jinyoung. Đôi bàn tay vẫn đẹp đẽ và ấm áp như hồi xưa. Phải kiềm chế lắm để anh không lao vào mà ôm chặt lấy cậu. Jaebum biết Jinyoung vẫn còn giận mình, giận rất nhiều nên nếu bây giờ mà anh hành động quá đáng thì cậu sẽ sợ mà không bao giờ tha thứ cho anh mất.

Jinyoung giật mình trước hành động của vị khách lạ mặt này, cậu tính rụt tay lại nhưng người kia vẫn nắm chặt tay cậu mà dắt vào sâu trong cửa hàng. Không hiểu sao cậu có cảm giác đôi bàn tay đang nắm tay mình thật quen thuộc.

Jaebum cầm lọ mứt ở trên giá rồi đặt nhẹ vào lòng bàn tay của Jinyoung xong sau đó khoác tay rồi dắt cậu ra phía ngoài. Anh rút ví trả tiền cho lọ mứt rồi nhanh chóng bỏ đi. Nếu còn ở lại thêm thì anh sợ mình sẽ không kiềm chế thêm được nữa.

Jinyoung đưa tay quờ quờ đằng trước để tìm người lúc nãy nói cảm ơn nhưng cậu nhân viên nói rằng anh ta đã trả tiền và rời đi. Cậu cảm thấy thật kì lạ, không quen không biết sao lại trả tiền giúp cậu chứ.

Jaebum vẫn đứng trước cửa hàng để chờ Jinyoung, khi thấy cậu bước vào nhà an toàn thì anh mới lên xe trở về nhà. Vừa lái xe anh vừa nhìn đôi bàn tay mình, nó dường như vẫn còn vương lại hơi ấm từ đôi bàn tay nhỏ nhắn của Jinyoung. Từ giờ anh sẽ cố gắng quyết tâm để chuộc lỗi với Jinyoung và chinh phục cậu lại từ đầu.

Hôm sau vì công việc quá bận mà Jaebum đến chỗ Jinyoung muộn hơn dự kiến, lúc anh tới cửa hàng thì cậu đã về mất rồi. Bỏ cả xe ở lại, anh vội chạy bộ để đuổi theo cậu.

Kun nhíu mày nhìn vị khách kì lạ lần trước, cậu để ý gần 1 tháng nay ngày nào vị khách đó cũng tới đây để rình mò rồi bám theo Jinyoung. Có lần cậu thử đi theo hai người bọn họ nhưng vị khách kì lạ đó cũng chỉ nhìn Jinyoung từ đằng xa xong lại bỏ đi. Bữa nay không hiểu sao mà Kun bảo WinWin ở lại trông cửa hàng rồi chạy theo vị khách đó.

Jinyoung bữa nay cảm thấy hơi mệt mà xin về sớm, ban đầu nhóc WinWin cứ đòi đưa cậu về bằng được nhưng cậu khéo léo từ chối đứa nhóc hay mè nheo đó. Cậu biết ơn Kun và WinWin rất nhiều, nếu không có họ thì có lẽ cậu đã chết vào ngày hôm đó mất rồi.

Toàn bộ chi phí chữa bệnh đều do họ chi trả, lúc cậu đau ốm thì đều tự tay họ chăm sóc đến khi ra viện thì họ cũng đón cậu về nhà rồi cho cậu một công việc ở quán cà phê. Sống cùng hai người được 2 tháng thì cậu chuyển ra thuê một căn hộ nhỏ khi cậu cảm thấy mình đã khỏe hơn, dù gì thì cũng không nên làm kì đà cản mũi mãi được.

Mọi việc thật sự trở nên khó khăn khi đôi mắt của cậu không còn nhìn được nữa, bác sĩ nói rằng đó là do cậu khóc quá nhiều kèm với ảnh hưởng từ vụ tai nạn. Nếu như mổ thì có lẽ sẽ chữa được nhưng tỉ lệ thành công không nhiều vả lại cậu cũng đâu có tiền.

Đã nhiều lần Jinyoung tự hỏi mình rằng Jaebum đang sống như thế nào, anh sống có tốt không, có khỏe không? Có lẽ cậu vẫn yêu anh nhưng đối với cậu thì sự tức giận và thù hận đối với anh xem ra vẫn nhiều hơn.

- Ăn cướp, cướp...bắt lấy nó...

Jinyoung đứng khựng lại, tiếng bước chân chạy rầm rầm cùng tiếng hô hoán ngày càng gần về phía cậu. Rồi một lực tông thật mạnh vào người khiến Jinyoung ngã nhào ra vỉa hè, cây gậy trong tay vì thế mà lăn ra khá xa. Cậu cảm thấy đầu gối mình thật đau nhức, cả tay cũng vậy, chắc là chúng đã bị thương chảy máu rồi.

Khẽ quỳ dưới vỉa hè lạnh lẽo, cậu đưa tay lần mò dưới đất để tìm cây gậy dò đường. Cậu rất sợ, thực sự rất sợ. Bỗng cả người cậu sững lại khi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc mà cậu cứ ngỡ suốt phần đời còn lại sẽ không còn được nghe nữa.

- Jinyoung...Jinyoungie...em...em không sao chứ? Em bị thương rồi...

Jaebum chạy đến đầu phố thì thấy một đám đông túm tụm, tên trộm đã bị họ bắt được. Anh đã rất lo lắng khi thấy Jinyoung ngồi bệt dưới đất, tay chân bị xước đến chảy máu, đôi tay lần mò dưới mặt đất như để tìm kiếm thứ gì đó.

Jaebum vội vàng chạy đến nhặt cây gậy để vào tay Jinyoung rồi dìu cậu ngồi sát vào bên lề.

- Jae...Jaebum phải không? Đừng có im lặng nữa, mau trả lời tôi đi...là anh phải không?

- Đúng, là anh đây.- Jaebum thấy Jinyoung có phần hoảng loạn thì mau chóng lên tiếng.

Jinyoung vội vàng đứng dậy, đôi chân loạng choạng mà bước về phía trước. Cậu muốn bước ra khỏi đây, cậu không muốn ở cạnh người mà mình ghét. Vì anh, vì anh mà cậu mới ra nông nỗi này. Đi được vài bước thì cậu lại vấp ngã nhưng nỗi đau thể xác này có thấm vào đâu so với nỗi đau trong tâm trí cậu chứ.

- Jinyounh...để anh...để anh đưa em về.

- Bỏ ra, tôi không cần anh. Anh mau cút đi, cút ra khỏi cuộc đời tôi đi. Thấy tôi ra thành bộ dạng như vậy mà anh vẫn chưa hài lòng sao, hay muốn tôi phải chết thì anh mới vừa lòng.

- Không...anh...anh...

- Cút đi...mau cút đi...đừng lại gần tôi, đừng xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa mà- Jinyoung gạt tay Jaebum khi thấy anh nắm lấy tay mình, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt. Cậu khóc thật lớn.

Vừa hay lúc đó Kun chạy tới nơi thì thấy Jinyoung đang khóc dữ dội, hai tay ôm đầu cả người ngồi co lại dưới đất, bên cạnh là vị khách kì lạ đang đứng nhìn với ánh mắt đầy lo lắng. Cậu nhìn thấy khóe mắt của vị khách đó ươn ướt như đang khóc.

- Jinyoung...anh không sao chứ? Đừng sợ, em là Kun đây.- Kun khẽ liếc nhìn người đàn ông kia rồi tiến lại gần phía Jinyoung.

- Đưa anh...đưa anh ra khỏi đây, đuổi anh ta đi, đừng để anh ta lại gần anh. Jaebum anh mau cút đi...cút đi- Jinyoung ôm chầm lấy Kun miệng không ngừng kêu gào.

Kun quay ra xua xua tay ý bảo Jaebum mau chóng rời khỏi đó, anh không rời đi mà chỉ lùi lại vài bước ra đằng sau. Cậu thấy thế cũng không nói gì, dù sao thì Jinyoung cũng không nhìn thấy gì. Vả lại cậu cũng nhìn thấy ánh mắt của người tên Jaebum kia ánh lên vô vàn kia tia lo lắng.

- Không sao...không sao rồi. Anh ta đã đi rồi, để em đưa anh về. Bữa nay sức khỏe anh không tốt nên em sẽ đưa anh về nhà em.

Jinyoung sau khi bình tĩnh lại thì bám tay Kun rồi từ từ đứng dậy, cả hai dìu nhau đi về phía quán cà phê. Và tất nhiên, Jaebum cũng đi theo bọn họ trong sự tĩnh lặng.

Cái khoảnh khắc Jinyoung gạt tay anh quát to rồi bật khóc nức nở làm cho con tim anh như vỡ vụn thành hàng trăm mảnh. Cái điều đó phần nào anh cũng đoán trước được nhưng khi đối mặt thì sao anh vẫn đau như vậy chứ.

WinWin hốt hoảng khi thấy Kun dìu Jinyoung tay chân xước sát, vẻ mặt vẫn còn chứa đầy vẻ hoảng sợ bước vào quán. Nhóc vội vàng chạy đi tìm bông băng rồi băng những vết thương lại cho Jinyoung. WinWin nắm lấy bàn tay run bần bật của Jinyoung để trấn an, nhóc không biết vì lý do gì mà Jinyoung lại trở thành như vậy.

- Anh ta...anh ta tìm thấy anh rồi, anh sợ lắm. WinWin, anh sợ lắm.

- Đừng sợ, có em và Kun ở đây rồi. Anh đừng sợ nữa.

Nhóc và cả Kun đều biết đây không phải thời điểm nên hỏi Jinyoung vì thế mà cả hai chỉ còn biết cách an ủi để Jinyoung đỡ sợ. Phía ngoài Jaebum vẫn đứng nhìn Jinyoung, anh nhìn cậu run sợ mà sà vào lòng WinWin khóc đến thương tâm.

Chắc gặp lại anh nên cậu sợ lắm, cũng tại anh, tại anh cả mà. Tại anh đã đem lại cho cậu quá nhiều nỗi sợ hãi, quá nhiều sự đau đớn. Nhưng không phải vì vậy mà anh từ bỏ, càng như vậy thì anh càng phải cố gắng để lấy lại lòng tin của cậu. Và đặc biệt là anh phải hàn gắn lại tình cảm vợ chồng cũng như là chiếm lại tình cảm của cậu.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Happy 4k view❤❤❤❤❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net